Lê Tiếu cong môi, vừa đến cạnh anh, Thương Tung Hải đã nhìn quanh phòng, trầm giọng nói: “Mọi người ngồi đi.”
Sau những tiếng ma sát ngồi xuống, mọi thứ đều yên ắng lại.
Lê Tiếu đưa lưng về phía mọi người, ngồi cạnh Thương Úc, thản nhiên quan sát xung quanh.
Nghe nói họp mặt dòng họ thì tất cả sẽ hiện diện, nhưng lạ là không thấy Thương Lục.
Mà bàn vuông thứ hai cạnh bàn chủ là ba ông cụ lớn tuổi.
Họ nhìn không giống thân thích dòng thứ, nên Lê Tiếu đoán có thể là người của bên trưởng lão.
Thương Tung Hải chào hỏi xã giao xong thì nhìn sang Lê Tiếu: “Cháu gái, cháu qua đây.”
Lê Tiếu đứng dậy, đi đến cạnh ông chào hỏi: “Bác trai.”
Thương Tung Hải gật đầu rồi giới thiệu với người trong Thương thị: “Cháu nó là Lê Tiếu, bạn gái Thiếu Diễn, hôm nay chính thức dẫn đến họp mặt dòng họ để mọi người gặp mặt. Sau này mọi người nếu gặp ở ngoài, đừng nói không quen biết.”
Ông vừa dứt lời, phòng tiếp khách lặng như tờ.
Những lời này của Thương Tung Hải, ngoại trừ tuyên bố thân phận của Lê Tiếu, mục đích chính là ngầm cảnh cáo.
Lúc này, rất đông người quan sát Lê Tiếu, có xem thường, có nghiền ngẫm, nhưng trên hết là kinh ngạc.
Cô nàng còn nhỏ tuổi có tài đức gì để Thương Tung Hải đích thân giới thiệu thân phận?
Lê Tiếu ung dung nhìn lại mọi người đang quan sát mình.
Cô hành xử đúng mực, cử chỉ khéo léo: “Chào mọi người, tôi là Lê Tiếu.”
Gần mười hai giờ, Thương Tung Hải phất tay nói: “Hôm nay chúng ta tiến hành đơn giản, bữa trưa đành để mọi người ăn ở phòng tiếp khách. Chờ họp dòng họ kết thúc, đến tối mọi người lại đến phòng ăn tiến hành tiệc nhà.”
Không lâu sau, người giúp việc lục tục mang thức ăn lên.
Thương Tung Hải rời ghế bành, ngồi xuống đối diện Thương Úc, hỏi quản gia Tiêu: “Thiếu Hoành đâu?”
Thiếu Hoành là tên tự của Thương Lục.
Họ Thương, tên Lục, tự Thiếu Hoành.
Trong cả dòng họ Thương thị, chỉ có con cháu gia chủ mới có thể xưng hô bằng tên tự.
Việc này kế tục theo di huấn lịch sử của tổ tông, cũng là một lối tượng trưng cho thân phận.
Quản gia Tiêu cười ngượng ngập, cúi đầu giải thích: “Cậu Hai vẫn chưa về tới, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
“Làm càn, nó không biết nay là họp mặt dòng họ sao?”
Thương Tung Hải không vui, hận rèn sắt không thành thép đối với Thương Lục.
Quản gia Tiêu không dám nói nhiều, dù gì… trong mắt cậu Hai, họp mặt Thương thị cũng chẳng quan trọng bằng họp báo xe sang SSC North America….
Bữa trưa ở phòng tiếp khách nhìn qua chẳng khác gì tiệc nhà bình thường, nhưng vì sự tồn tại của Lê Tiếu lại trở nên quỷ dị.
Chẳng hạn như lúc dùng bữa, một Thương Thiếu Diễn trước giờ luôn chuyên chế ngông cuồng tự đại, xa lạ khó gần lại gắp thức ăn cho Lê Tiếu, động tác tỉ mỉ đến mức gắp hết hành lá thái nhỏ và sợi gừng.
Hai người thỉnh thoảng cúi đầu trao đổi gì đó, khiến ai nấy đều có thể thấy được, Thương Thiếu Diễn cưng chiều cô cỡ nào, sâu trong ánh mắt như ngâm rượu, dịu dàng có thể say chết người.
Không chỉ thế, người khiến cả tộc khiếp sợ còn có gia chủ Thương Tung Hải.
Ông là ai nào?
Là lão cáo già có năng lực áp quần hùng, dựa vào sức mình ngồi vững chiếc ghế gia chủ nhiều năm; là một người giảo hoạt có thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn cả Thương Thiếu Diễn; là vua thuốc Đông y có thể trị bệnh cũng có thể giết người bằng một toa thuốc.
Nhân vật lạnh nhạt hời hợt như vậy, ở trong tiệc nhà họp mặt dòng họ lại ôn hòa với Lê Tiếu, lúc thì bảo cô ăn nhiều một chút, lúc thì bảo cô uống trà.
Cứ như ba ruột vậy.
Rõ ràng chỉ là tuyên bố tên Lê Tiếu, nhưng sau bữa trưa, cả Thương thị đều không dám xem thường cô.
Dù cô có bản lĩnh hay không, nhưng có thể được Thương Tung Hải đối xử như vậy, đủ để cả tộc phải kiêng dè….
Sau khi ăn xong, mọi người trong phòng tiếp khách lần lượt rời đi.
Họp dòng họ tiến hành lúc hai giờ chiều, trong thời gian này dòng thứ lục tục rút lui, tụm năm tụm ba bàn tán chủ yếu là về Lê Tiếu.
Bên kia, phòng nghỉ Tô Hoa Các.
Thường Phù xộc xệch vào phòng khách, đóng sầm cửa lại, lo lắng nói vào trong điện thoại: “Lặp lại lần nữa?”
Đối phương nhanh chóng trình bày điểm quan trọng.
Ánh mắt Thương Phù nghiêm túc: “Không thể nào, tiền ảo ICO tôi làm lâu như vậy chẳng ai phát hiện, sao nay lại bị tra ra sơ hở?”
Người ở đầu điện thoại kia cũng không biết làm sao, nhìn sàn giao dịch bị phong tỏa trên màn hình, nuốt nước bọt: “Cô Thương, giờ tôi cũng không thể nói rõ chuyện này được. Sáng nay trang web vẫn tiến hành giao dịch bình thường, nhưng một tiếng trước bỗng đóng băng. Nếu không cô trở lại một chuyến, chúng tôi thật không thể xử lý tình huống này…”
Thương Phù siết điện thoại, nét mặt khá dữ dǎn.
Tiền ảo ICO là tâm huyết mấy năm của cô ta, quyết không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Nhưng…
Thương Phù trầm tư rất lâu, không thể không yêu cầu: “Hôm nay tôi không thể trở lại, dù thế nào đi nữa cũng phải gồng gánh cho được giúp tôi. Nếu không thể xử lý, tìm các chuyên gia tài chính khác. Một người không được thì tìm hết các quản lý tài chính cao cấp ở Parma về!”
Bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể vội về xử lý, nhưng chỉ riêng hôm nay thì không được.
Họp mặt dòng họ Thương thị, nếu cô ta rời đi, chắc chắn sẽ bỏ qua tin tức quan trong của gia tộc, quyết không được!
Thương Phù dứt lời thì cúp điện thoại, chưa đến ba giây, thuộc hạ đã gọi lại.
Cô ta nhìn màn hình lóe lên, cực kỳ nóng ruột, nhưng không có tâm trạng nghe điện thoại, vì thế tắt máy.
Cũng vì thế, cô ta bỏ lỡ tin tức quan trọng thuộc hạ muốn báo cáo: Các chuyên gia tài chính cao cấp nhất Parma đều “mất tích” tập thể hôm nay, không thể tìm được ai.
Tâm trạng bất ổn, Thương Phù ngồi trong phòng nghỉ hít thở sâu ổn định lại.
Đợi khi cô ta tỉnh táo lại, suy nghĩ không kìm được lại tập trung lên người Lê Tiếu.
Hạng mục đầu tư xảy ra vấn đề, có liên quan đến cô không?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Thương Phù liền đưa ngón tay vuốt sống mũi, cười mỉa mai.
Sao có thể!
Cô ta quá đề cao Lê Tiếu rồi.
Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, dù năng lực không tồi, thân thủ không tồi, nhưng Thương Phù vẫn không tin Lê Tiếu biết mình chơi tiền ảo.
Chỉ là…
Cô ta cúi đầu nhìn điện thoại, thoáng ngẫm nghĩ, sau cùng từ bỏ ý niệm bật máy gọi điện thoại.
Tối qua Thương Thời ra tay với Lê Tiếu, nhưng đã giờ này rồi chẳng có tin tức gì của cậu ta.
Thương Phù biết hết tám phần là thất bại.
Thật tiếc cho bao năm nay đào tạo cậu ta, vốn là kỳ vọng gửi gắm, không ngờ cậu ta chỉ là một tên vô dụng không thể cứu chữa.
Cùng lúc đó, bên trong phòng tiếp khách, ba vị trưởng lão và Thương Tung Hải ra cửa, tuyên bố muốn đến vườn sau họp bàn.
Lê Tiếu cúi đầu, nụ cười bên môi nhạt nhẽo.
Từ lúc bắt đầu bữa ăn đến giờ, cô đã chú ý đến ba vị trưởng lão kia dường như rất bất mãn đối với cô, thậm chí là… đối địch một cách khó hiểu.
Trưởng lão ngang hàng với Thương Tung Hải trong Thương thị, cái họ gọi là bàn chuyện chắc có liên quan đến cô.
Lê Tiếu nhếch mép, bưng tách trà nhấp một ngụm, yên lặng theo dõi.
Lúc này, Lưu Vân đi vào, cúi người với Lê Tiếu và Thương Úc, nhỏ giọng nói: “Lão đại, cô Lê, đã đưa Ôn Thời đến rồi.”