Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 57: 57: Những Ngày Không Anh 2



Cả phòng học đang chăm chú nghe Hoắc Cố Lăng Thành giảng dạy nên chẳng ai để ý đến cô.

Anh đang đứng ở phía trên, mặc áo blouse trắng, đeo chiếc mắt kính và sợi dây bạc khiến anh nho nhã, nghiêm túc.

Có một ma nơ canh giả bệnh nhân nằm trên chiếc giường, trên bụng còn bị đâm bởi con dao găm, Hoắc Cố Lăng Thành đang thực hành làm sao để rút dị vật bị đâm trong cơ thể.
Hạ Mạn Thư ngồi phía dưới khẽ làm theo động tác của anh.

Tuy cô là sinh viên khoa dinh dưỡng, nhưng dạo này thường hay lui tới đây để học hỏi nên đã biết một chút kĩ thuật khác, không thành thục nhưng có hiểu biết.

Bàn tay nhỏ đặt lên đùi, măt đăm đăm nhìn tay Hoắc Cố Lăng Thành.

Anh đứng cạnh chiếc giường bệnh có ma nơ canh, vừa đeo bao tay y tế vừa nói:
– Khi bị dị vật đâm phải, đừng vội rút ra.

Các bạn cứ tưởng tượng chính dị vật đó sẽ là cái nút chai giúp máu không thể trào ra ngoài.

Nếu các bạn rút ra thì sẽ như cái chai dốc ngược, lúc đó thì chỉ có quỳ xuống mà van xin thượng đế.
Cả lớp khẽ có tiếng cười khúc khích.

Hai người con gái ngồi phía trước Hạ Mạn Thư khẽ nói với nhau:
– Này! Chủ nhiệm Hoắc đúng thật là đẹp trai quá.
Cô gái bên cạnh trả lời:

– Lại tài giỏi, vui tính nữa chứ.

Đúng là môi trường quân ngũ, thích quá.
Cô gái kia vui vẻ:
– Phía bên quân khu ấy, nhiều người đẹp trai nhỉ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sáng nào cũng chạy bộ qua doanh trại chúng ta, anh nào cũng sáu múi, nhìn thật thơm thơm.
– Đúng rồi, Thượng tướng Dương Lâm, bạn tốt của Chủ nhiệm Hoắc, anh ấy đúng là cực phẩm đi.

Lúc trước tôi còn thấy anh ấy cởi trần tập thể dục.

Eo ơi!
– Trái tim thiếu nữ, chết mê chết mệt vì hai người đàn ông này.
– Nếu được tôi nguyện làm ấm giường cho Thượng tướng Dương Lâm đó.
Hạ Mạn Thư khẽ nhíu mày, vì câu chuyện có “Thượng tướng Dương Lâm” mà không thể tập trung.

Rõ ràng là mấy tên cao lãnh này, nói có tiền liền có tiền, nói có sắc liền có sắc, địa vị liền có địa vị thì ai chẳng si mê, nhưng mà hai cái tên này..

một người là chồng của cô, một người là chồng sắp cưới của bạn thân cô, vả lại là bạn thân của chồng cô.

Thật đúng mấy người này chán sống lắm rồi.

Còn dám nhìn chồng cô cởi trần tập thể dục? Còn khen chồng cô thơm? Chồng cô là cục xà bông hay sao? Muốn làm ấm giường cho chồng cô? Xin lỗi nhà tôi có điều hòa.

Hạ Mạn Thư tức giận, nhưng cố kìm nén lại, khẽ ho một cái ra hiệu là phía sau có người.

Hai cô gái kia xấu hổ im lặng.

Hoắc Cố Lăng Thành đã thấy cô lúc mới bước vào, cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ lo giảng xong còn về gọi điện cho bảo bối của anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 110: Rắn độc (2)

Anh cúi xuống đưa tay lên vùng bụng của ma nơ canh:
– Các bạn cần xác định chỗ bị dị vật đâm phải là chỗ nào, sau đó nhẹ nhàng ấn xung quanh vùng da bị đâm.

Nên nhớ là xung quanh, chứ đừng ấn vào dị vật, nếu không lại cầu thượng đế lần hai.
Hạ Mạn Thư vẫn cứ im lặng ngồi dõi theo đến khi buổi học kết thúc, Hoắc Cố Lăng Thành lướt qua những học sinh đến trước mặt cô:
– Em gái, đi theo tôi một lát.
Nói xong anh bước ra ngoài, Hạ Mạn Thư nhanh nhẹn đứng dậy đi theo anh vào phòng làm việc.

Anh chỉ tay vào ghế ý bảo cô ngồi rồi đến bàn làm việc lấy cái gì đó.

Lúc sau mang đến trước mặt cô một chiếc hộp chuyển phát nhanh, anh nói:

– Linh Linh gửi đồ đến cho em.
Hạ Mạn Thư nhận chiếc hộp đặt lên bàn, vừa bóc ra vừa bảo:
– Anh Thành, cái đó khi nào anh ấy mới về?
Hoắc Cố Lăng Thành lấy moitj ly nước để lên bàn, ngồi xuống ghế đối diện:
– Cái này anh không biết.

Có thể là vài tháng nữa.
Hạ Mạn Thư ngạc nhiên:
– Vào tháng? Anh ấy về Thành phố Y vài tháng? Vậy nhỡ đến lúc anh ấy về đây mà em đã tực tập phải trở lại đó thì sao?
Hoắc Cố Lăng Thành nhướn mày:
– Hửm? Thành phố Y? Cậu ta đang ở phía Bắc Thái Lan, chứ đâu còn ở thành phố Y.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

truyện ngôn tình
Hạ Mạn Thư nghe thế liền trợn tròn mắt hỏi lại:
– Cái gì? Phía Bắc Thái Lan? Anh ấy đi lúc nào?
– Từ khi rời khỏi đây.

Không cần lo lắng đâu, cậu ta sẽ về sớm thôi.
Hoắc Cố Lăng Thành nhún vai, giống như rằng đã quá quen với việc này rồi.

Anh nói tiếp:
– Ngày mai anh trở về bệnh viện.

Em có muốn về không?
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Không, em ở lại hoàn thành thực tập.

Anh khi nào trở lại?

– Khoảng 1 tuần.

Em có muốn đến Thành đô không? Đến đó với đoàn thực tập của em.

Anh sẽ đưa báo cáo là cho em nghỉ 7 ngày.
Hạ Mạn Thư suy nghĩ xíu xiu:
– Vậy cũng được, em đến chỗ giáo sư Trương.
Hoắc Cố Lăng Thành rút điện thoại ra bấm một dãy số rồi khựng lại nhìn cô:
– Anh thấy thằng nhóc mà Dương Lâm Bảo nuôi rất theo đuôi em đấy.

Em có muốn mang nó đi không?
Mắt cô như sáng lên, nở nụ cười tươi rói:
– Thật chứ?
Hoắc Cố Lăng Thành mỉm cười:
– Ừm, nhưng hai đứa không được quậy phá lung tung.
Hạ Mạn Thư gật đầu như búa bổ:
– Được được.

Em sẽ canh chừng em ấy, anh yên tâm.
Nói xong cô vui vẻ ôm chiếc hộp định mở đi về, mới ra đến cửa cô quay lại:
– À anh Lăng Thành, em cảm ơn Linh Linh nhé!
Hoắc Cố Lăng Thành xua tay, cô vui vẻ trở về nhà ăn tập thể..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.