Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 137: 137: Người Vợ Cũ Tốt Nhất



Mà anh đã bắt đầu đọc rồi, trước ba mươi giây cô còn có thể ghi lại, sau ba mươi giây lại chỉ có giọng anh đang vang lên trong mơ hồ, chui vào tai chỉ còn đường vào…đường vào….

Sau đó, không biết là giây thứ mấy, rốt cuộc cô ngủ rồi.

Nguyên lý lần này giống hệt như lúc ôn thi đại học chạy nước rút mất ngủ để đọc sách chính trị rồi được ngủ bù…Một giấc ngủ này, thực sự coi là trời đất tối sầm.

Cô không biết có phải lại ngủ 14 tiếng không! Hay là nhiều hơn?!Chỉ nhớ rõ ràng cô đang ghi chép trên ghế sopha! Bây giờ, đang trên giường! Lại ở trên giường! Rốt cuộc đây là lần thứ mấy lịch sử lặp lại rồi?Rèm cửa sổ đang đóng, ánh sáng rất tối, cô không biết bây giờ là mấy giờ, là sáng hay tối, nhưng, cô vẫn có thể phân biệt được đây là căn phòng trước kia của họ! Giường trước kia của họ!Cho nên, giờ cô đang nằm trên giường của chồng cũ…Lúc mới mở mắt ra, cô nằm nghiêng hướng mặt ra ngoài, nhúc nhích cũng không dám.

Chiếc giường này rất lớn, trước kia nếu không phải cô thích rúc trong ngực anh, thì giữa họ có thể nhét thêm hai người ngủ….

Như vậy, bây giờ rốt cuộc có mấy người đang nằm trên giường?Cô không dám quay đầu nhìn.

Hôm nay cô mặc tổng cộng hai cái áo, một chiếc áo len bó sát, một chiếc áo khoác ngoài, lúc này, ở trong chăn cô chỉ còn dư lại áo len, may là còn lại áo lên, nhưng mà quần, mất rồi, nói chính xác là quần dài mất rồi….

Cho nên cô muốn lén lút rời giường cũng không dám, nhỡ đâu phía sau có người nằm thì sao?Cô nhẹ nhàng giơ tay qua, sờ phía sau, chầm chậm lui về phía sau sờ dài thêm một chút, trống không, vẫn là trống không…Trái tim cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Mặc kệ lúc này anh đang ở đâu, nằm ngửa ra đã, chỉnh lý lại tâm trạng một chút.

Nhưng mà, nằm như vậy thì không thể nào sắp xếp suy nghĩ đợc, mỗi tế bào trên người đều đang nhắc nhở cô, đây là giường anh đã từng ngủ, cô và anh đã từng trên chiếc giường này như thế nào như thế nào, mùi chăn nhàn nhạt sạch sẽ, lại hết lần này tới lần khác phóng đại lên vô hạn, mùi hương cuộn trào mãnh liệt hóa thành thú giữ và nước lũ, bao phủ lấy cô…Không được! Không thể nằm tiếp được!Cô nhảy dựng lên, tìm quần mặc vào trước, lại nhìn thời gian, kim đồng hồ báo thức chỉ vào sáu rưỡi, cho nên rốt cuộc bây giờ là sáu rưỡi sáng của ngày hôm sau à?Vào phòng tắm tùy tiện rửa mặt một cái, mau chóng xuống lầu tìm anh, cô phải về nhà rồi!Nhưng mà, anh cũng không ở dưới lầu, hơn nữa, trong phòng hình như không có một bóng người, suốt cả dọc đường, trong phòng đều là màu đen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Cô thành thạo mở đèn, tìm túi xách của mình, phát hiện túi đè lên một mảnh giấy.

Lưu Tranh, bây giờ là buổi sáng, em vẫn còn đang ngủ, không quấy rầy em, tôi đến bệnh viện đây.

Chí Khiêm.

Mảnh giấy để lại lúc sáng, vậy bây giờ rốt cuộc là lúc nào?Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, dở khóc dở cười, dĩ nhiên là hơn sáu giờ chiều…Cô thực sự rất có tài ngủ!Chẳng trách bây giờ bụng đói thế….

Hơn sáu giờ, anh sắp về nhà rồi, trong nhà không có người, anh sẽ ăn gì?Bước chân chần chừ ở huyền quan* một lúc lâu, cuối cũng vẫn oán hận ném túi xách xuống, vào phòng bếp.

*Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách.

Trong phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, một tí mùi khói lửa cũng không có, buổi sáng lúc anh để lại tờ giấy kia hình như cũng không nghĩ buổi sáng cô ăn cái gì, cũng đúng, có lúc nào anh nghĩ đến vấn đề này đâu, mấy chuyện đồ ăn thức uống trước giờ đều là cô xử lý.

Ví dụ như bây giờ, cô còn đang nấu cơm cho anh!Chọn mấy nguyên liệu cất trong tủ lạnh, hấp cá đơn giản, xào rau dưa, dự định nấu thêm canh, tiện tay ninh trước nồi cháo, đặt thời gian xong thì sáng mai thức dậy anh có thể uống cháo.

Vừa làm vừa suy nghĩ, cô có được coi là người vợ cũ tốt nhất không?Lúc múc bát canh cuối cùng ra bát, cô cảm thấy có hơi là lạ, mau chóng quay đầu nhìn, quả nhiên, trong tay anh đang cầm chìa khóa, dựa ở cửa phòng bếp.

Về rồi còn không lên tiếng, cũng không biết đã về bao lâu.

Giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, cô nghĩ tới hai vấn đề, thứ nhất, tối qua anh ngủ ở đâu? Thứ hai, quần của cô…Được rồi, hai cái vấn đề này đừng nên nghĩ nữa, có chết cô cũng sẽ không hỏi anh, dù sao thì không phát sinh chuyện gì, coi như giả ngốc lừa gạt đi, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện ”Em ngủ sao anh không gọi em” nữa.

Cơm đã làm xong, cô cực kỳ nhanh chóng dọn dẹp qua phòng bếp, “Tự bưng ra đi, em đi đây.

”Đi qua trước mặt anh, cánh tay bị anh nắm lấy, “Em không ăn?”“Em về nhà, mấy hôm em không về rồi, mẹ em còn tưởng em mất tích!” Cô xụ mặt, tránh thoát khỏi tay anh, đồng thời lập tức bổ sung, “Anh không cần đưa em về! Em tự về!”Đi được mấy bước, lại nhớ ra, “Cháo trong nồi em đã đặt trước rồi, sáng mai anh có thể uống, em thấy trong tủ lạnh còn có màn thầu đã làm sẵn, anh tự hấp một chút, biết không?”“Không biết!” Anh trả lời gọn gàng, không chút do dự, cộng thêm ngữ khí hùng hồn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Anh….

” Cô hết chỗ nói, “Không biết thì nhịn đói!”“Không phải có cháo sao?” Anh thờ ơ nói.

Cô không còn lời nào để nói, “Anh đó, ngay cả Tiết Vĩ Lâm cũng không bằng! Người ta không biết nấu cơm còn biết đi học! Anh không biết còn có thể hùng hồn như thế!”“Ồ! Tiết Vĩ Lâm biết nấu cơm?” Anh hỏi ngược lại.

“Chuẩn.

”“Đã nấu cho em ăn?”“….

” Cô cảm thấy không cần thiết phải khai báo với anh nhỉ? “Anh ăn cơm đi, em về thật đây.

”“Đợi đã!” Anh gọi cô lại, “Em không muốn hỏi một chút tình hình bệnh nhân hôm qua?”Đúng rồi, suýt chút nữa cô quên chuyện này! “Tìm được người nhà rồi à?”“Vẫn chưa.

” Anh đi vào phòng bếp bưng canh, lúc đi ra nói, “Ngồi xuống vừa ăn vừa nói, chính em nấu em không ăn sao xứng đáng với câu không tự nguyện kia của em?”“…” Thật đó! Hôm qua đến nấu mì cũng đã nói không tự nguyện…Anh múc hai bát cơm, ngồi xuống, “Qua đây.

”Cô đã không ăn gì một ngày trời, vốn dĩ đang đói, bị anh vẫy một cái, bụng trống đã kêu, đói đến ngầm gào thét.

Cân nhắc tỉ mỉ một chút, kỳ thực nấu cơm cho anh còn mất mặt hơn ăn cơm! Hơn nữa mình nấu mà mình không ăn quả thực hơi ngu.

Rốt cuộc vẫn ngồi xuống, nhà ăn lớn như vậy, chỉ có hai người họ ngồi, có vẻ cực kỳ trống trải.

“Bệnh nhân sao rồi?” Cô hỏi.

“Khá tốt! Hôm nay Trình Châu Vũ, Ngô Tuyền và Đinh Ý Viên còn cố ý đến bệnh viện thăm, chỉ có em ngủ như heo, rốt cuộc em ngủ đến mấy giờ?”Đương nhiên cô sẽ không báo cáo với anh, cô mới dậy.

“Em đó! Thật ra thì không làm khoa ngoại tốt hơn.

” Anh bỗng nhiên cảm khái.

“Dựa vào cái gì?” Cô vừa nghe lời này thực sự không vui, “Chỉ dựa vào em thích ngủ thôi sao? Lúc làm việc em có ngủ bao giờ không?”“Tôi biết làm việc em sẽ không lười biếng, mấu chốt là chúng ta gọi lúc nào phải đến lúc ý, em thì gọi mãi không dậy!”“…” Cho nên ý anh là, tối qua anh gọi cô rồi, cô vẫn không dậy? “Yên tâm đi, thầy Ninh, chuông điện thoại di động nhất định có thể đánh thức em! Em đã lăn lộn ở khoa ngoại rất lâu rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 145

”Cô đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, thuần thục ăn sạch cơm còn trong bát, ném bát rời đi.

“Em không rửa bát?” Anh chợt nói.

“…” Cô phát hỏa, “Dựa vào cái gì mà em phải rửa? Em nấu cơm rồi mà còn phải rửa bát á?”“Em ngủ rất lâu!”“…” Cô không còn gì để phản bác, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của anh, cô cảm thấy tình cảnh lúc này của họ, lại vô cùng giống một đôi vợ chồng bình thường, hai vợ chồng trẻ sau khi ăn cơm xong sẽ tranh cãi vấn đề ai là người rửa bát…Trong lòng vô cớ chua xót, đây mới là hơi thở mà trong hôn nhân nên có, không giống trước đây, vì một câu hứa hẹn lúc kết hôn, tôi sẽ đối tốt với em, mà hai người phải cẩn thận từng li từng tí với nhau, đáng tiếc, điều này tới không phải lúc, họ đã không phải vợ chồng nữa rồi…“Không rửa thì vứt đi!” Cô xoay người, “Còn nữa, mấy đồ mỹ phẩm đó đều hết hạn rồi, cũng ném hết đi.

”Ném hết tất cả đi!Phía sau lại truyền đến câu trả lời của anh, “Mỹ phẩm gì? Ở đâu?”Có chỗ nào đó trong ngực cô nghẹn lại, hóa ra, trước giờ anh đều không biết cô còn đồ ở bàn trang điểm, vậy quần áo của cô thì sao? Chắc anh không có thời gian cũng không nghĩ dọn dẹp lại….

“Không có gì, quên đi.

” Kỳ thực cô cũng không ôm hy vọng anh sẽ cố ý giữ lại đồ của cô, cho nên cũng không có gì, vẫn nên đi về thôi, “Em phải về thật đây.

”Anh đứng dậy cầm chìa khóa xe đưa cho cô, “Lái xe đi.

”“Bỏ đi, mai em không muốn lái về cho anh!” Nhà anh dù sao cũng nhiều xe, cô lái một chiếc đi, sáng mai anh đi xe khác là được rồi, vậy cô lại phải tự lái xe qua đây sao? Sau đó lại bị bắt làm đầu bếp?“Vậy đừng lái về, để ở chỗ em, lúc nào tôi bảo tài xế đến lấy.

” Anh đưa chìa khóa cho cô.

Cô hơi do dự, nếu không cầm chìa khóa, với tính cách của anh nhất định sẽ đưa cô về, cô thực sự không muốn đưa qua đưa lại như vậy, cân nhắc một chút, cầm lấy chìa khóa, nhanh chóng rời đi.

Chìa khóa anh đưa cô không phải chiếc anh hay lái, là một chiếc khác, cô lái ra ngoài, dọc đường đều đang nghĩ, gần đây mình đang cực kỳ lạ trước mặt anh, cũng cực kỳ không tự nhiên, quả thực không giống cô nữa.

Đây là vì sao? Cô cũng không thích tình trạng kiểu này của bản thân.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.