Nhà hàng Diamond – Thành phố Dạ Lan.
Liễu Khánh An nhìn người đàn ông lịch lãm, nho nhã trước mặt không có chút cảm xúc nào nhưng ngoài mặt vẫn phải cười tươi như hoa.
“Chào anh, tôi là Liễu Khánh An, hiện tại chưa có việc làm, anh biết đấy trong nhà tôi là con gái duy nhất của ba mẹ nên rất được yêu chiều, nếu như chúng ta tiến tới hôn nhân tôi hy vọng mình sẽ là công chúa bé nhỏ không phải làm bất cứ cái gì cả.
Hàng tháng chồng phải chu cấp tiền đầy đủ cho tôi, nào là tiền shopping, làm đẹp, du lịch, đi bar, ngoài ra tôi cũng thích siêu xe, anh cũng phải chu cấp cho tôi một chiếc.”
Liễu Khánh An không ngại ngùng nói ra yêu cầu của bản thân, người đàn ông đối diện vẫn chưa nói câu nào, nhìn cô gái ăn mặc diêm dúa, trang điểm đậm đến mức sắc mặt trắng bệch hơn cả người bệnh hắn chỉ điềm đạm nói: “Cô An, tôi là Châu Thiên Kỳ, giám đốc tập đoàn thời trang Châu Gia, hẳn cô đã biết về tôi?”
Liễu Khánh An gật đầu, trước khi đi xem mắt cô đã tìm hiểu rõ về đối phương, cũng tốn ít tiền để điều tra mẫu người lý tưởng của hắn.
Châu Thiên Kỳ này chỉ thích những cô gái điềm đạm đáng yêu hoặc đoan trang hiền thục.
Cho nên cô mới hóa trang thành một cô gái diêm dúa đi ngược với sở thích của hắn.
Để xem Châu Thiên Kỳ có đồng ý cuộc xem mắt này không.
Châu Thiên Kỳ nhìn cô gái nhỏ chỉ khẽ mỉm cười: “Mặc dù Châu Gia chưa đạt đến giới thượng lưu nhưng cũng là gia tộc giàu có trù phú, không quá kém cỏi, những điều mà cô An vừa nói tôi nghĩ mình có thể đáp ứng được.”
“Cái gì?” Liễu Khánh An sửng sốt, tên này có phải đi ngược với lẽ thường rồi không, đáng lẽ nên chê bai cô rồi tức giận bỏ đi mới đúng chứ.
Nhìn đôi mắt mở to long lanh của cô Châu Thiên Kỳ nói tiếp: “Lúc nhìn thấy ảnh của cô tôi đã thích cô rồi, cô An nếu muốn chúng ta có thể tiến tới hôn nhân cũng không sao.”
“Không, chuyện, chuyện này sao có thể…” Liễu Khánh An trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ tới cảnh tượng này.
“Cô An sao vậy? Nếu gấp gáp quá chúng ta có thể tìm hiểu trước cũng được, tôi sẽ khiến cô hài lòng.” Châu Thiên Kỳ vẫn nho nhã, đàng hoàng nói, giọng điệu có vài phần chân thành, ánh mắt hiện lên ý cười.
Liễu Khánh An chỉ nghe mấy tiếng nổ bùm bùm trong đầu.
Xong rồi, toang thật rồi, ai mà có ngờ tới sẽ phát sinh chuyện này chứ, người đàn ông này đúng là khiến cô trở tay không kịp.
Liễu Khánh An cố gắng định thần lại nhìn người đàn ông cười điềm đạm: “Chuyện này có hơi đột ngột thì phải.”
“Có gì mà đột ngột, chúng ta xem mắt mục đích không phải là vậy sao?”
“Ý tôi không phải vậy, ý tôi là….”
“Soạt.” Liễu Khánh An chưa kịp nói hết câu mặt cô đã dính đầy nước, cốc nước trên bàn bị một bàn tay thon dài cầm lấy tạt thẳng vào mặt cô, phút chốc Liễu Khánh An đơ người tại chỗ.
Một giọng nói hùng hồn giận dữ vang lên: “Con hồ ly tinh chết tiệt, hóa ra là mày, mày dám cướp bạn trai tao sao? Nằm mơ đi, không có cửa đâu.”
Ai nấy trong nhà hàng đều ngỡ ngàng với cảnh tượng ở bàn bên này, theo thói quen bọn họ tò mò nhìn qua đây.
“Đánh ghen, là đánh ghen kìa?” Không biết giọng nói kích động của ai vang lên làm hiện trường bắt đầu xôn xao.
Châu Thiên Kỳ cũng sững sờ trong chốc lát lại nhìn người phụ nữ mặc váy cam nhạt không mời mà tới lạnh giọng nói: “Nhã Uyên, cô đang làm cái gì?”
“Anh Thiên Kỳ, rõ ràng chúng ta mới là một cặp, sao anh lại hẹn hò cùng cô ta, có phải cô ta đã dùng thủ đoạn quyến rũ anh hay không?” Phương Nhã Uyên đanh thép chất vấn người đàn ông mình thầm yêu bảy năm qua.
Châu Thiên Kỳ sắc mặt càng thêm khó coi: “Nhã Uyên, cô đừng có gây rối ở đây, cô An là vợ tương lai của tôi mong cô tôn trọng cô ấy.”
“Cái gì? Vợ tương lai?” Phương Nhã Uyên nghe người đàn ông nói hai mắt nổ đom đóm, nhìn Liễu Khánh An một cách dị hợm.
Mà cô cũng không thể ngờ thằng cha này lại đưa mình vào cục diện rối rắm, làm ơn đi, cô với hắn vừa nói chuyện được vài câu ở đâu ra thành vợ sắp cưới của hắn rồi hả.
Liễu Khánh An tính phản bác thì lúc này Phương Nhã Uyên đột nhiên nắm lấy tóc cô kéo mạnh một cái đồng thời lôi cô ra khỏi chiếc ghế, miệng liên tục kêu: “Hồ linh tinh, hôm nay tôi sẽ cho cô biết người nào nên đụng, người nào không nên đụng, dám cướp bạn trai của tôi cô cũng gan lắm, có biết tôi là ai không hả?”
Liễu Khánh An bị nắm tóc đau đớn, khuôn mặt càng thêm trắng bệch, cô phản kháng nhưng Phương Nhã Uyên lại càng nắm chặt hơn.
Châu Thiên Kỳ không thể ngồi yên lập tức đứng dậy muốn kéo Phương Nhã Uyên ra: “Nhã Uyên, cô đang làm cái gì vậy, đừng có mà quá đáng, mau buông cô ấy ra.”
Phương Nhã Uyên thấy người đàn ông mình yêu che chở cho người phụ nữ khác càng thêm điên tiết: “Châu Thiên Kỳ, em có gì không tốt mà anh cứ chăm chăm vào cô ta, em đã nói rồi anh gặp gỡ người phụ nữ nào em sẽ khiến cô ta không thể gặp anh nữa.”
“Cô… Một vừa hai phải thôi.” Châu Thiên Kỳ tức giận, người phụ nữ này điên thật rồi.
Hắn cũng vì muốn thoát khỏi người này mới đồng ý đi xem mắt, không ngờ cô ta lại tìm đến đây, đúng là đáng chết.
Cách đó không xa có hai người đang ngồi đối diện với nhau, dường như đang bàn chuyện làm ăn, người phụ nữ ăn mặc đoan trang, nhã nhặn, phong thái xinh đẹp nhìn người đàn ông lạnh lùng mà uy thế trước mặt nói: “Nhiên thiếu, chỗ này hơi ồn hay là chúng ta đến chỗ khác vậy.”
Không biết vì sao người này bình thường chỉ nói chuyện trong phòng vip nay lại đến chỗ dành cho giới trung lưu ngồi, cô ta không thể nào hiểu nổi, lại gặp cảnh này cô ta càng thêm khó chịu.
Người đàn ông không hề nhúc nhích, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn cảnh tượng trước mắt, đặc biệt là cô gái đang bị kéo tóc, không ai biết ánh mắt của hắn đang dần híp lại.
Ba người giằng co mãi cuối cùng Châu Thiên Kỳ cũng gỡ được tay của Phương Nhã Uyên ra nhưng lúc này cô ta lại đạp mạnh vào chân của Liễu Khánh An một cái khiến cô ngã nhào về phía trước, vừa vặn đụng trúng chiếc giày da bóng loáng.
“Cô An…” Châu Thiên Kỳ lo lắng lên tiếng.
Điều này khiến cho Phương Nhã Uyên càng thêm kích động: “Anh còn lo cho cô ta sao, em không cho phép.”
Người phụ nữ nhìn Liễu Khánh An có chút hoảng hồn nói: “Nhiên, Nhiên thiếu…”
Sầm Hạo Nhiên không quan tâm đến người đối diện chỉ nhìn cô gái đang khó khăn ngồi dậy.
Dưới đất Liễu Khánh An vô cùng đau đớn, khi ngửa mặt lên thì lại đối diện với khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông.
Liễu Khánh An sửng sốt hai giây, không ngờ trong tình cảnh này còn bắt gặp tên này, cô không muốn chuyện xấu của mình bị người đàn ông nhìn thấy nên vội vàng đứng dậy, cô nghĩ mình trang điểm như này chắc anh ta sẽ không nhận ra.
Thế nhưng chân cô bị đá vô cùng đau đứng lên có chút khó khăn, vừa có thể đứng dậy lại ngã khụy xuống dưới, nhìn gian nan khó khăn.
Lúc này một giọng nói âm dương quái khí dội xuống tai cô: “Muốn tôi giúp không?”
Liễu Khánh An không nhìn người đàn ông chỉ cắn cắn môi nói: “Không cần, cảm ơn.”
“Cậy mạnh sao?” Sầm Hạo Nhiên cười lạnh, như có như không nói: “Vậy phiền vị tiểu thư này tránh đường.”
Liễu Khánh An càng cắn chặt môi, nếu cô có thể đứng dậy cô đã chẳng nằm ở đây ngáng đường người khác.
Vì câu nói của người đàn ông cô dù đau cũng muốn đứng dậy.
Đúng lúc này Châu Thiên Kỳ cũng đẩy được Phương Nhã Uyên qua một bên chạy qua chỗ Liễu Khánh An: “Cô An, cô không sao chứ?”
Hắn tính đỡ cô dậy thì một bàn tay khác nhanh hơn ôm cả Liễu Khánh An lên, Châu Thiên Kỳ nhìn thấy người đàn ông cao hơn mình một chút hai con mắt cũng muốn rớt ra khỏi ngoài, mà bên kia người phụ nữ cũng kinh ngạc trợn mắt.
Nhiên thiếu đang bế phụ nữ sao? Tại sao lại giúp cô ta?
Liễu Khánh An bị người bế lên không khỏi trừng mắt với Sầm Hạo Nhiên: “Tôi không cần anh giúp.”
“Vậy sao.” Sầm Hạo Nhiên cười quỷ dị lại lướt qua Châu Thiên Kỳ rời đi.
Đám người nhìn bóng lưng của bọn họ mỗi người một biểu cảm khác nhau, Châu Thiên Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Nhiên, Nhiên thiếu, anh tính đưa cô An đi đâu?”
Sầm Hạo Nhiên dừng bước, liếc nửa con mắt cười ma mị nói: “Muốn biết sao?”
Châu Thiên Kỳ rùng mình, không dám nói thêm câu nào nữa.
Ở khoảng cách gần Liễu Khánh An cảm thấy nụ cười này thật đáng sợ, anh ta cười nhưng nụ cười lại như dao sắc muốn cưa đôi người ta, bất giác cô muốn nói gì lại không thể nói mặc Sầm Hạo Nhiên đưa mình rời đi..