*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy vị khách mời ngồi xuống sofa, có hơi khẩn trương cũng có hơi kích động.
Tần Thư đã xoay người vào phòng bếp rót nước cho bọn họ.
Ở mép quầy bar bên cạnh phòng bếp có một cái tủ kính, anh mở nó lấy cốc thủy tinh bên trong ra.
Hình như bất luận là ở nhà hay ở bên ngoài, anh vĩnh viễn đều là vẻ mặt đó, lạnh nhạt cất bước trên sàn nhà.
Tủ kính mở ra, cốc khủng long nhỏ bên trong thoáng lóe qua.
[Tần Tiểu Thư chắc chắn có người rồi đúng không! Không còn nghi ngờ gì nữa!]
[Cần tổng trong tưởng tượng của tui hẳn là nên sống ở biệt thự lớn, người giúp việc một ề mới đúng, không ngờ tới hóa ra ảnh sống có một mình (ê mà cũng không giống một mình lắm nhể)]
[Tui thì khác, tui chỉ muốn bé búp bê ở góc tường kia thui, cute chết mất!!!]
[Hông ngờ tới anh là một Tần Tiểu Thư đáng yêu như vậy đấy (mèo con shocku.
jpg)]
[Người đờn ông này độc thân nhiều năm như vậy cuối cùng cũng rời bỏ chúng ta thoát ế một mình rùi sao (j4f)]
[Không phải có người đâu, là Sữa Đậu Nành đó, nếu nhớ không nhầm thì hẳn là Sữa Đậu Nành đang ở đây ó]
Trà vẫn đang bốc hơi nóng nghi ngút được đặt lên bàn trà phòng khách, mọi người cùng nhau nhấp một ngụm trà, bưng cốc trà trong tay, thoải mái thở ra một tiếng.
Chỗ tốt của việc có nhiều khách mời chính là khung cảnh vĩnh viễn sẽ không bao giờ gượng gạo mất tự nhiên, không tồn tại sân khấu vắng lặng.
Có vài vị khách trước đây chưa từng tiếp xúc với Tần Thư, phần lớn đều nghe người khác kể lại, có lẽ những bé búp bê lông xù trong phòng khách đã khiến bọn họ cảm thấy không còn khẩn trương như thế nữa, kỹ năng tán gẫu vẫn phát huy ổn định như cũ.
“Bịch –”
Lúc không khí phòng khách đang dần hài hòa, trên lầu chợt truyền đến chút động tĩnh nho nhỏ.
Mọi người đều hướng mắt về phía cầu thang.
Ngón tay Tần Thư khẽ nhúc nhích nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi.
Có lẽ không phải Tống Vân Hồi.
Tối qua đối phương đã gửi tin nhắn cho anh bảo rằng ‘tăng ca’ xong sẽ sang nhà cách vách ngủ.
Anh biết cậu không muốn lộ mặt trước truyền thông, hẳn là đã đi rồi mới đúng.
– -Là một bông hướng dương nhỏ màu cam.
Vài tiếng động nhẹ liên tiếp vang lên, cuối cùng một bông hướng dương nhỏ màu cam mềm mại từ trên lầu rơi xuống, rơi trên sàn nhà.
Một bóng dáng lông xù xuất hiện ở cầu thang.
Mèo nhỏ nhìn đám người xa lạ đang ngồi trong phòng khách, trong đôi mắt to tròn tràn đầy nghi hoặc.
Nhóc tìm thấy Tần Thư trong đám người, cúi đầu lại lần nữa ngậm bông hướng dương nhỏ lên hùng hục chạy đến trước mặt đối phương.
Cam Tử ngậm hoa hướng dương nhỏ trong miệng vươn hai móng vuốt lên về phía anh, măng cụt xù xù bung ra, ý tứ rất rõ ràng.
Tần Thư bế nhóc đặt lên đùi.
Đạt được mong muốn, Cam Tử nhả hướng dương nhỏ trong miệng ra, kêu ‘miao miao’ hai tiếng.
Nhóc tựa như đang nghiêm túc nói gì đó, nhưng mọi người có mặt tại đây đều nghe không hiểu.
Bọn họ chỉ cảm thấy mèo nhỏ kêu lên thật đáng yêu.
[Hu hu hu quả nhiên Cam Tử là bé meo meo đáng yêu nhất quả đất này mà]
[Tui ngưỡng mộ, tui ghen tị, vì sao tui không thể chạm vào meo meo chứ]
[Sữa Đậu Nành không phải đang ở đây sao, Sữa Đậu Nành đâu Sữa Đậu Nành đâu?]
[Có người muốn tới quay show truyền hình, đã sớm đi rồi nhỉ]
[Là như vầy, tui đã đạt chứng chỉ ngôn ngữ mèo cấp 10, tui nghe ra bé meo meo này muốn tới chỗ tui chơi á, đề nghị gửi bé nó qua cho tuiii]
[Tui nói sao trên đời này lại có vật nhỏ đáng yêu đến vậy chớ, hóa ra là bé mèo, mau để dì chụt chụt phát nào]
Mèo nhỏ từ bé đã là trung tâm của mọi ánh nhìn, bây giờ cũng không ngoại lệ.
Những người khác đều cố gắng gần gũi với Cam Tử, đã thử không ít cách.
Đồ chơi nhỏ đặt bên cạnh ổ mèo, Tần Thư đến phòng bếp bận việc, vài người già đầu cũng cầm đồ chơi nhỏ ngồi xổm bên sofa lấy lòng mèo nhỏ, nỗ lực sờ sờ đầu mèo nhỏ.
Cam Tử không sợ người lạ, có thể để người khác sờ đầu mình, nhưng không được sờ lâu, đến giờ là đổi sang người khác, trông còn oách hơn cả ngôi sao nổi tiếng.
Một thợ quay phim quay lại hình ảnh mọi người xúm lại sờ đầu mèo nhỏ, một thợ quay phim khác nhận được chỉ thị của đạo diễn, đến phòng bếp quay Tần Thư.
Vốn cho rằng anh đi chuẩn bị chút điểm tâm, mãi đến khi chân chính theo qua, bọn họ lúc này mới phát hiện đối phương dường như đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Thợ quay phim có hơi ngơ ngác hỏi:
“Thầy Tần là đang chuẩn bị bữa trưa sao?”
Tần Thư đáp ‘phải’.
Tống Vân Hồi nói bản thân phải tăng ca, vậy hẳn là sẽ thức đến khuya, bây giờ có lẽ vẫn chưa dậy, đợi nấu cơm xong gửi qua chắc cũng gần dậy rồi.
“! ! “
Trong phòng đã trở nên sáng sủa một mảnh, người nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.
Tống Vân Hồi mở to cặp mắt chưa có tiêu cự, nửa ngày cũng không chớp lấy một cái.
Thân thể đã tỉnh nhưng đầu óc vẫn chưa.
Cậu có chút gian nan vươn tay mò mẫm điện thoại di động, muốn mở khóa màn hình xem thời gian bên trên.
Đường nhìn mơ hồ, cậu ấn vân tay nhưng ấn hoài vẫn không chuẩn, mắt trừng như sắp rớt ra tới nơi cũng không nhìn rõ bây giờ đã là lúc nào.
Nhìn không rõ thì bỏ đi.
Vẫn còn buồn ngủ, ngủ tiếp vậy.
Nghĩ đến đây, Tống Vân Hồi tiện tay kéo chăn qua đỉnh đầu vùi cả người vào trong chăn, khóe miệng lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Cậu mò mẫm lung tung một hồi, lại mò thấy hai sợi lông mèo.
Đại não tạm thời không phản ứng nhất thời vận hành trở lại một chút.
Tối qua hình như có một bé meo meo ngủ cùng cậu.
Ôm ôm lông xù rất ấm áp dễ chịu, cực kỳ thoải mái.
“! ! “
Tống Vân Hồi vén chăn lên ngồi dậy.
Động tác ngồi dậy có hơi mạnh khiến đầu có chút choáng.
Vừa xoa đầu vừa cúi xuống tìm dép lê, cậu loạng chòa loạng choạng đứng dậy, định cứ vậy mà trực tiếp ra khỏi phòng.
Đi được một nửa cảm thấy có hơi lạnh, cậu lại vòng về mặc áo ngủ lên.
Đại não như một mớ hồ dán, hoàn toàn xoay chuyển không nổi, cậu dây dưa mặc áo ngủ hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng mặc ổn thỏa.
Mặc quần áo tử tế rồi ra khỏi phòng, lúc cậu mò tới tay cầm mới phát hiện cửa phòng đã mở ra một khe hở nhỏ.
Mèo nhỏ có lẽ đã lẻn ra từ lối này.
Kéo dép lê lạch bà lạch bạch, Tống Vân Hồi nheo mắt, gần như phiêu diêu mà đi.
Lầu hai lại lần nữa truyền đến tiếng động, mấy người đang chơi cùng mèo nhỏ ngẩng đầu lên, có hơi ngờ vực.
Tiếng động kia có hơi giống tiếng bước chân! ! nhưng lại không giống lắm, không có tiết tấu, nặng nhẹ không đều, nửa đường còn khựng lại một lát.
Tựa như tiếng vật gì đó rơi trên sàn nhà.
Lẽ nào còn có bé mèo thứ hai?
Bọn họ nghĩ vậy, cộng đồng mạng cũng thế.
[Khá lắm, lúc này mới bao nhiêu ngày không gặp, vậy mà mèo nhỏ đã +1 rùi]
[Khá lắm, hạnh phúc gia đình là đây chứ đâu]
[Tiếng động bên trên là mèo nhỏ đang parkour sao?]
Tiếng động bên trên không phải bé mèo đang parkour.
Tại cầu thang xuất hiện một bóng người.
Mặc đồ ngủ lông nhung, mặt mày ngái ngủ, ánh mắt lười nhác không có tiêu cự, tóc tai do ngủ mà bù xù vểnh lên.
Hoàn toàn không nhìn phòng khách, nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp, Tống Vân Hồi xoa xoa tóc ngáp ngắn ngáp dài, đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển, miệng đã thốt ra suy nghĩ của mình, giọng nói trong trẻo pha chút uể oải vang lên:
“Tần Tiểu Thư, con trai tôi đâu?”
Do ngủ quá lâu mà giọng cậu có hơi khàn.
Động tác của Tần Thư chợt khựng lại, vẻ mặt vạn năm không đổi cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa.
Trong một mảnh yên tĩnh, Cam Tử ở phòng khách bỗng ‘miao’ một tiếng.
Vẫn là kẹp hình mèo đáng eo như cũ.
Tống Vân Hồi dời mắt đến phòng khách.
Dù rằng đường nhìn vẫn mơ hồ, nhưng cậu cũng không mù, cậu có thể nhìn ra trong phòng khách hình như còn có người khác.
Còn không ít.
Ngáp được một nửa cậu cứ vậy mà triệt để tỉnh táo.
Tin tức tốt, đại não đã phản hồi trở lại.
Tin tức xấu, tốc độ khởi động bị 99% người dùng toàn quốc đánh bại, phản hồi chậm chạp.
Chầm chậm chớp mắt thêm hai cái, đường nhìn cuối cùng cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Ánh mắt cậu tức thì choảng nhau với hết thảy các khách mời trong phòng khách.
Tống Vân Hồi: “! ! “
Các khách mời: “! ! “
Cộng đồng mạng: “???”
[Hửm??? Đây là ai?]
[Khá lắm! Tui chỉ có thể nói khá lắm tốt lắm cừ lắm!]
[?? Đợi xí tâm trí tui vẫn chưa quay lại! Để tui load tí!]
[Ánh mắt đầu tiên: Người này đẹp thía mau tới đây để dì chụt chụt cái nào, ánh mắt thứ hai: Đệt đệt đệt]
[Ngoại trừ ‘đệt’ ra thì không thốt ra được gì luôn]
[Á á á á á (Hét siêu to –) sao lại là Tống Vân Hồi cíu mạng! Mau để tui nhìn thêm vài cái!]
[Ha ha ha cậu ấy đơ luôn kìa! Người đờn ông này cậu ấy đơ luôn rồi! Ánh mắt người đờn ông này đã hoàn toàn mất đi ánh sáng]
[Ha ha ha ha ha ha cười chớt tui, Tần Tiểu Thư thậm chí còn không thèm rửa rau nữa luôn]
Tình hình hiện tại có hơi phức tạp.
Tống Vân Hồi trầm mặc, cuối cùng phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước, cố gắng giả vờ như chưa từng nhìn qua đó.
Nhưng chiêu này hiển nhiên không xài được.
Lúc những người khác còn đang do dự giữa việc phối hợp giả vờ không thấy và lên tiếng chào hỏi cậu thì mèo nhỏ rất thành thật đã chạy về phía cậu, tiếp đó thực hiện một cú nhảy meo meo.
Lần này đã triệt để không thể giả vờ không nhìn thấy được nữa.
Có người thăm dò lên tiếng chào hỏi:
“Xin chào.
“
Khom eo ôm lấy mèo nhỏ phi thân tới, thân thể Tống Vân Hồi hiện tại vẫn đang phiêu diêu, bé mèo đột ngột nhào tới khiến cậu phải lùi về sau một bước.
Khóe miệng cậu giật giật, cuối cùng nói:
“! ! Chào mọi người.
“
[Cách một cái màn hình cũng nghe ra miễn cưỡng ha ha ha ha ha ha ha]
[Người đờn ông này sao có thể vừa đẹp trai vừa đáng yêu như vậy chứ! Cứ lòng vòng mãi trong tâm trí tui thôi (Ánh mặt trời chạy băng băng) (Hét lớn)]
[Đù đù đù cảm tạ Cần tổng! Vậy mà còn có một ngày có thể nhìn thấy Tống Vân Hồi!]
Đã đi đến bước này, nửa đường rút về thì có hơi lộ liễu, tiếp tục xuống lại có chút lúng túng không nói nên lời, tình huống tiến thoái lưỡng nan Tống Vân Hồi cuối cùng lựa chọn ôm Cam Tử xuống lầu, vờ như bản thân xuống uống nước.
Không để cậu uống nước lạnh, Tần Thư rót cho cậu cốc nước ấm.
Ôm cốc khủng long nhỏ nhấp một ngụm, tại nơi ống kính không bắt tới, Tống Vân Hồi và Tần Thư bốn mắt nhìn nhau, khóe môi khẽ giật giật.
Đây là một trận giao lưu không tiếng động, cậu im hơi lặng tiếng giải thích rõ sự thật đêm qua mình thức khuya đến độ khiến đầu óc nhịn hỏng.
Tần Thư nhìn quầng thâm đen dưới mắt cậu, thấp giọng hỏi:
“Tối qua cậu ngủ lúc nào?”
“Không biết, không để ý.
“
Tống Vân Hồi lại uống thêm ngụm nước, nói, “Có lẽ là 5, 6 giờ gì đó.
“
Liếc mắt nhìn đối phương một cái, giọng cậu yếu đi đôi chút, sửa miệng, “Hẳn là 4, 5 giờ.
“
Cậu sửa miệng rất nhanh, nhưng chẳng mảy may có chút tự tin nào.
Tần Thư cũng cảm thấy 4,5 giờ còn sớm chán.
Anh thở ra một hơi, sau đó nói: “Muốn về phòng ngủ thêm chút nữa không? Cơm nấu xong sẽ gọi cậu.
“
“Không được.
“
Tống Vân Hồi ngáp một cái, nói, “Trong nhà đang có khách mà, cứ để người ta đợi mãi ở phòng khách không tốt lắm đâu.
“
Hoặc là vắng mặt, hoặc là đã xuất hiện rồi thì phải đi đến cùng.
Khóe môi Tần Thư khẽ nhúc nhích, rũ mắt nhìn cậu.
Vừa rồi chỉ nhất thời tỉnh táo lại đôi chút, Tống Vân Hồi bây giờ lại quay về với dáng vẻ chưa tỉnh ngủ trước đó, mặt mày gục xuống.
Cậu hầu như cảm thấy lời mình nói không có gì sai cả, lại nói tiếp, “Tôi đi đánh răng rửa mặt trước! ! “
Cậu nói được một nửa liền khựng lại, đôi mắt vốn không ngừng cụp xuống chậm rãi mở to.
Tần Thư hỏi: “Sao thế?”
Tống Vân Hồi nhìn nước cậu uống hai ngụm trong tay mình, ánh mắt kinh hãi, vẻ mặt đau khổ.
Trước khi uống nước cậu chưa đánh răng.
Tống Vân Hồi nhanh chóng lên lầu đi đánh răng.
Những người khác đang tán gẫu ở phòng khách, trên thực tế vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng bếp.
Cơ hội hóng chuyện ở khoảng cách gần như này nếu bỏ qua làm gì có lần sau.
Ngay cả thợ quay phim cũng thế, bọn họ không dám quay chụp quá gần, nhưng cách xa lại không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy hai người kề tai thì thầm gì đó trông hết sức tự nhiên, sau đó Tống Vân Hồi lên lầu.
Rõ ràng không có động tác gì đặc biệt, nhưng quần chúng vây xem chính là cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không thôi, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Chú ý thấy Tần Thư hóa ra đang chuẩn bị bữa trưa, đúng lúc Cam Tử đang dính lấy Tống Vân Hồi lên lầu cùng cậu, trong các khách mời có người xung phong nhận việc cùng giúp đỡ.
Đi ngang qua quầy bar phòng bếp, lúc nhìn thấy cốc khủng long nhỏ vẫn đang đặt bên trên, mấy người lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Thì ra cái cốc này là của Tống Vân Hồi.
Còn rất đáng yêu.
Chủ nhân của chiếc cốc đáng yêu lên lầu đánh răng rửa mặt cộng thêm đã thay quần áo xong xuôi, ở trong phòng xoa x0a nắn nắn mèo nhỏ.
Mãi đến khi xoa x0a nắn nắn đã tay rồi cậu lúc này mới ôm mèo nhỏ đứng dậy.
Ký ức tối qua chợt ùa về, cậu đứng bên cạnh bàn sách một lúc, sau đó tiện tay ấn bàn phím.
Màn hình máy tính sáng lên.
Tối qua quả nhiên quên tắt máy tính.
Cậu ôm Cam Tử ngồi xuống, nhập mật khẩu.
Giao diện xuất hiện chính là website email, bên trên còn có thời gian cõi âm mà cậu gửi mail.
Gửi đi lúc 5:48.
Làm tròn lên chính là 5 giờ =))
Đối phương đã hồi âm cậu, tỏ ý đã nhận được, nhân tiện còn khen cậu dậy sớm.
Thức vào sáng sớm không nhất định là dậy sớm, cũng có thể là chuẩn bị đi ngủ.
Tuy đúng là thứ mình viết nhưng thực tế Tống Vân Hồi lại không quá ấn tượng với email này.
Lại mở email ra nhìn thêm một lần, phát hiện nội dung bình thường không có gì kỳ quái, cậu lúc này mới yên tâm tắt máy tính.
Đợi đến khi cậu lại lần nữa xuống lầu đến phòng bếp giúp đỡ đã phát hiện những người khác đều đã ngồi ngay ngắn ở phòng khách.
Cậu nhớ lúc cậu lên lầu nghe thấy có người nói muốn đến phòng bếp phụ một tay mà ta.
Mấy người đang ngồi ngay ngắn trên sofa phòng khách chỉ cảm thấy ê răng.
Không ngờ tới tôm tép nhỏ bé chân chính từ đầu đến cuối đều là bản thân bọn họ.
Bọn họ vốn định phụ một tay, kết quả phát hiện tiến độ làm việc của mình nháy mắt trở nên chậm chạp, dù Tần Thư không nói gì nhưng bọn họ vẫn tự động về phòng khách làm tròn bổn phận của một con cá muối.
Làm một con cá muối vô hại là được.
Cầu thang lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, bọn họ quay đầu.
Người vừa xuống lầu đã thay quần áo khác, không mặc đồ ngủ nữa, mở to cặp mắt cá chết sau khi thức khuya, rõ ràng đối phương đã từng chống chọi lại với mái tóc của mình nhưng chống cự thất bại, sợi nên vểnh thì vẫn cứ vểnh.
.