Lúc Hác Mộc đến nhà trẻ, trong đại sảnh ở nhà trẻ đang tổ chức hoạt động gia đình, ồn ào náo nhiệt.
Cậu cũng không thèm để ý tới người lớn trẻ nhỏ đang chạy nhảy xung quanh, lập tức đi sâu vào bên trong.
Ở trong góc tối tăm, một đứa bé năm tuổi đang cuối đầu ngồi trên mặt đất, nhào nặn đất sét rực rỡ sắc màu, có một người đang quay lưng về phía Hác Mộc, đang cố gắng giao lưu với đứa bé.
Hác Mộc một lòng đi tìm bé con, không chú ý đến người khác, cách một khoảng cách rất xa gọi: “Tiểu Nhạc.
“
“! ! “
Âm thanh không tính là lớn, nhưng bé con ngồi trên mặt đất rất nhạy bén ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, mặc dù trong đôi mắt vẫn ngơ ngác, nhưng bé đã đứng dậy.
Nhìn bé con chạy về phía mình bằng đôi chân bé nhỏ, Hác Mộc lập tức ngồi xổm xuống đất dang hai tay ra.
Một cái bánh trôi nhỏ ấm ấm nhào vào trong lòng cậu, Hác Mộc lập tức cảm thấy được chữa lành.
Giới thiệu một chút, bánh trôi nhỏ này là em trai cùng cha khác mẹ với Hác Mộc, bây giờ đang theo học ở nhà trẻ Dương Quang.
Hai anh em ngồi trên xổm trên mặt đất một lát, Hác Mộc muốn đẩy bánh trôi trong lòng mình ra, nhưng không đẩy ra được, một khoảng thời gian không gặp, bánh trôi dường như thức tỉnh thuộc tính Koala rồi.
Hác Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ dành: “Tiểu Nhạc ngoan nè, anh không đi đâu hết, buông anh ra trước được không?”
Bánh trôi nhỏ do dự một lúc, buông lỏng cánh tay ra, nhưng vẫn dùng tay túm lấy vạc áo anh trai không buông.
Hác Mộc nhân thiết nhéo má em trai, hỏi: “Tiểu Nhạc có nhớ anh không?”
“! ! “
Bánh trôi nhỏ mở to mắt nhìn cậu.
Hác Mộc: “! ! “
Được rồi, vẫn không nói tiếng nào.
Cũng không sao, bác sĩ nói từ từ rồi sẽ nói.
Sở dĩ Tiểu Nhạc không tham gia hoạt động gia đình như những đứa bé khác là vì bé bẩm sinh không như những đứa trẻ khác, có triệu chứng giống như bệnh tự kỷ, trải qua quá trình trị liệu cũng có cải thiện, nhưng bé vẫn như lúc trước cực kỳ bài xích người lạ, Giang Chi nghe bác sĩ đề nghị gửi bé vào nhà trẻ, còn đặc biệt tìm người chăm sóc.
Chỉ là hình như không thấy người chăm sóc bé.
Hác Mộc ngẩng đầu tìm người, liếc nhìn về phía Tiểu Nhạc đã chạy đến, có người chậm rãi đi về phía họ.
Nhìn thấy người đó, Hác Mộc sửng sốt, ôm Thời Nhiễm đứng dậy nói: “Anh Chử Minh? Sao anh lại ở đây?”
Người này chính là bạn hồi trung học của Giang Hàn Dật, nhà sản xuất nổi tiếng trong giới giải trí.
Phần lớn tác phẩm của Hác Mộc diễn hầu như là do Chử Minh sắp xếp cho cậu.
Cho nên so với mấy người bạn không ra gì của Giang Hàn Dật, Hác Mộc vẫn hợp tính với Chử Minh hơn.
Nhưng bọn họ thật ra cũng không gặp nhau ở nơi riêng tư nhiều, nếu Chử Minh xuất hiện ở đây, đồng nghĩa ở đây còn có thêm một người nữa.
Quả nhiên Chử Minh chỉ chỉ người nào đó đang thân thiết nói chuyện với cô giáo xinh đẹp ở khu hoạt động, bất đắc dĩ nói: “Bị kéo tới đây.
“
Hác Mộc: “! ! “
Cái người này không biết tiết tháo là gì luôn.
bên kia Giang Hàn Dật đang trò chuyện vui vẻ với cô giáo, bên này Hác Mộc đang muốn hỏi Chử Minh về chuyện đổi vai ở đoàn phim, bỗng nhiên phảng phất bên tai một âm tiết.
Cậu nghiêng đầu nhìn đôi mắt to đen láy của Tiểu Nhạc, sau đó nghe bé lặp lại lần nữa: “Lộ! ! “
Lộ?
Hác Mộc khẽ giật mình, một bên kinh ngạc vì Tiểu Nhạc cuối cùng cũng mở miệng nói một chữ, bên còn lại cố gắng đoán rốt cuộc bé muốn nói cái gì.
Cậu dẫn dắt: “Tiểu Nhạc vừa nói gì? Anh nghe không rõ, Tiểu Nhạc lặp lại lần nữa được không?”
“! ! “
Mặt Thời Nhiễm không chút thay đổi, từ chối lên tiếng.
Trong lúc cậu đang bó tay hết cách, Quách Bốn Chín đứng sau cậu nửa bước đột nhiên mở miệng: “Em nghĩ có thể là bé gọi anh Lộ đó.
“
Anh Lộ?
Lộ Chiêu Hành?
“Chắc không phải đâu?”
Hác Mộc không nhịn được cười, cậu cảm thấy bạn học Bốn Chín này đây có lẽ là fan cp của mình với Lộ Chiêu Hành, việc này mà cũng có thể nghĩ là liên quan đến Lộ Chiêu Hành nữa.
Cho dù Lộ Chiêu Hành biết về gia đình cậu, nhưng hắn chưa gặp Tiểu Nhạc! ! ngôn tình hoàn
“Nhưng mà lần trước bé gặp anh Lộ cũng gọi như vậy.
“
“! ! “
Bình thường mà nói ngắt câu thì dễ, mà ngắt ý thì khó.
Nhưng mà Hác Mộc vừa mới xuất hiện suy nghĩ đã bị hiện thực cắt ngang.
Cậu quay đầu kinh ngạc nói: “Lộ Chiêu Hành từng đến đây?”
Quách Bốn Chín nói: “Từng đến nha, thường xuyên là đằng khác.
“
“Anh ấy đến làm gì?”
Quách Bốn Chín: “Lúc đầu là vì quay phim, đoàn phim quay cảnh bên ngoài nhà trẻ, nhân tiện có vào trong xem thử.
“
“Vậy anh ấy quen biết Tiểu Nhạc thế nào?”
Tiểu Nhạc không bao giờ để ý đến người lạ đâu!
Bốn Chín mỉm cười: “Có thể là do hợp nhau.
“
“Vậy cũng không cần thường xuyên đến chứ.
“
Bốn Chín tiếp tục mỉm cười: “Chắc là yêu ai yêu cả đường đi đó.
“
Hác Mộc: “! ! “
Quan trọng hơn là, sao mà quan hệ của Lộ Chiêu Hành với Tiểu Nhạc lại tốt như thế?
Sau khi Tiểu Nhạc chữa trị cũng có hiệu quả trở nên thân thiết với Hác Mộc hơn nhưng mà còn chưa gọi tên cậu bao giờ.
Vậy sao có thể chỉ gọi duy nhất tên của người ngoài chứ?
Hác Mộc không thể giải thích được, còn có phần chua xót.
Bất ngờ nhận ra điều gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Chử Minh, theo bản năng giải thích: “Anh Chử Minh đừng hiểu lầm, em với Lộ Chiêu Hành! ! “
Lời giải thích dừng lại.
Cậu với Lộ Chiêu Hành cái gì?
Chung chăn gối rồi, giấy chứng nhận cũng có rồi, nói không có gì thì chính cậu cũng không tin.
Đúng lúc Chử Minh nhìn người đằng sau cậu một cái, Quách Bốn Chín lễ phép nói: “Chử tổng.
“
Hác Mộc: “! ! “
Cậu hoàn toàn tẩy không trắng nổi.
cậu đến nhà trẻ thăm em trai còn dẫn theo trợ lý của Lộ Chiêu Hành, quan hệ của cậu và Lộ Chiêu Hành không cần giải thích orz
May mà Chử Minh cũng không hỏi gì, hắn liếc nhìn Giang Hàn Dật một cái, cười với Hác Mộc: “Em đến rồi, anh đi trước đây, nhờ em nói với cậu ra một tiếng.
“
Hác Mộc vừa định nói “Được”, bỗng nhiên nhớ đến chính sự, lời đến bên miệng sửa thành: “Đúng rồi, anh Chử Minh, em có chuyện muốn hỏi anh.
“
“Chuyện gì?”
Hác Mộc nói: “Là chuyện đoàn phim Thiên Địa Hành, em nghe nói đã định ra diễn viên là Lâm Đông Tự, sao đột nhiên lại đổi người vậy?”
Chử Minh nghe cậu hỏi về Lâm Đông Tự, khẽ cau may một cái: “Không phải đoàn phim đổi người, là chính cậu ra không diễn nữa.
“
“Không diễn nữa, vì sao?”
“Bởi vì cậu ta coi trọng mày.
“
“! ! “
“! ! “
Âm thanh từ bên kia truyền đến, Hác Mộc quay lại nhìn, bắt gặp gương mặt tức giận của Giang Hàn Dật.
Hác Mộc nhíu mày nói: “Có ý gì?”
Giang Hàn Dật nói: “Tên đó sau khi nghe vai của mày bị đổi, tìm đoàn phim nói điều kiện, nói diễn viên chính không phải Hác Mộc thì cậu ta không diễn, vừa nhìn là biết có âm mưu quấy rối mày, nếu cậu ra không muốn diễn, thì như cậu ta muốn.
“
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, sắc mặt Hác Mộc phức tạp.
“Vậy Lộ Chiêu Hành thì sao?”
Một vị ảnh đế trong tay có cả đống tài nguyên tốt, đi quay một bộ phim truyền hình thu nhập không cao, nghĩ sao cũng lạ lùng mà?
“Bản thân Lộ Chiêu Hành yêu cầu, lưu lương đưa đến tận cửa, ngu hay sao mà không dùng?”
“! ! “
Cái này lại càng thêm khó hiểu?
Sao Lộ Chiêu Hành lại tự mình yêu cầu vào đoàn phim cơ chứ?
“Thật ra anh Lộ rất quan tâm đến anh.
” Quách Bốn Chín tận dụng mọi lúc mọi nơi, vì muốn thúc đẩy mối quan hệ hài hoàn của hai người mà dâng hiến.
Hác Mộc đối với sự hiểu lầm của cậu ta cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.
Cậu bế Tiểu Nhạc lên cao hơn một chút, đột nhiên Giang Hàn Dật đi đến bên cạnh, anh nheo mắt nhìn cậu: “Gì đây?”
Giang Hàn Dật cau mày lại, xảo nguyệt nói: “Tin tức tố nồng thế à, tối qua ngủ ngon lắm ha?”
Hác Mộc: “! ! “
Hác Mộc: “! ! “
Tuy rằng trong lời nói của anh không có ý nghĩa gì khác, nhưng Hác Mộc cảm nhận được, từ “ngủ” này của anh, chắc hẳn mang ý nghĩa động từ.
Hác Mộc nhất thời biến sắc, tức giận nói: “Ai cần anh lo!”
Giang Hàn Dật cũng thẳng thắn: “Ừ ừ không lo, bọn anh đi trước, mày đưa Tiểu Nhạc về đi.
“
Nói xong thì khoác tay lên vai Chử Minh.
Chử Minh liếc móng vuốt trên vai mình, không nói lời nào.
Hác Mộc vốn muốn chờ Thời Nhiễm tan học thì đưa bé về nhà, cho nên cũng không có ý kiến, nói tạm biệt với Chử Minh, sau đó vô cùng ghét bỏ đuổi Giang Hàn Dật đi.
Nhìn người đi xa rồi, Hác Mộc mới thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu ngửi ngửi chính mình! ! Mùi bạch đàn thật sự có phần rõ rệt.
Ngay cả Tiểu Nhạc còn đoán được tin tức tố trên người cậu là của Lộ Chiêu Hành.
Nghĩ đến đêm qua cùng chung chăn gối, không biết sao mặt Hác Mộc có chút nóng.
Cậu vỗ vỗ mặt, buông Tiểu Nhạc ra, chơi với bé một lúc, rồi mới đưa bé về chỗ của Giang Chi.
Trên đường quay về biệt thự, Hác Mộc luôn tự hỏi một chuyện, Lộ Chiêu Hành rốt cuộc nghĩ gì về cậu?
Cậu có chút chần chừ hỏi: “Cậu biết vì sao anh Lộ của cậu đột nhiên nhận phim đó không?”
Quách Bốn Chín thầm nghĩ: Còn không phải vì anh sao?
Đương nhiên cậu ta cần chau chuốt lại lời nói: “Anh Mộc hỏi gì vậy, anh vừa mới bị tai nạn xuất viện, anh Lộ sao có thể yên tâm để anh vào đoàn phim một mình được?”
Hác Mộc: “! ! “
Sau khi Quách Bốn Chín điên cuồng giải thích với cậu, Hác Mộc có phần dao động.
Lộ Chiêu Hành! ! Sẽ không thật sự thích cậu chứ?
A, không đâu, là thích “Hác Mộc” trong truyện.
Nhưng lúc cậu đọc truyện có thấy vậy đâu ta.
Chẳng lẽ nguyên tác thật sự là nhẫn nhục chịu đựng gì gì đó? Bảo yêu mình, lại để mình đi?
Nếu như Lộ Chiêu Hành thật sự thích “Hác Mộc”, vậy bây giờ cậu lại để Lộ Chiêu Hành giúp mình trị liệu có phải không tốt lắm không?
Cậu để cho Lộ Chiêu Hành giúp mình trị liệu biến chứng, xong rồi ngày nào đó thân phận cậu bị bại lộ, Lộ Chiêu Hành phát hiện cậu không phải “Hác Mộc”, cậu chẳng phải trở thành tra nam lợi dụng tình cảm của Lộ Chiêu Hành sao?!
Lúc đó phải làm sao bây giờ?
Lộ Chiêu Hành sẽ không giết cậu chứ?
Hoặc tìm tên đạo sĩ, đem linh hồn của “Hác Mộc” nguyên tác đổi trở lại?
Hác Mộc bị suy nghĩ của chính mình làm giật mình.
Dựa vào hành vi bắt nhốt phong sát Lộ Chiêu Hành nguyên tác làm với “Hác Mộc” nguyên tác, độ tàn nhẫn của hắn hoàn toàn vượt qua chỗ dựa vững chắt hiện tại của cậu, về phần tại sao như vậy, chắc chắn là có tác giả mẹ ruột online đưa bàn tay vàng cho đó!
Con ghẻ chắc chắc không vượt qua nổi con ruột của tác giả, cậu chỉ có thể giải quyết bằng thủ đoạn.
Mà giải quyết thế nào giờ? Hác Mộc buồn ơi là sầu!
Cậu im lặng trong chốc lát, do dự nhìn về phía Quách Bốn Chín: “Cậu có biết anh Lộ của cậu bây giờ có cần hỗ trợ cái gì không?”
Bốn Chín: “! ! “
Chị dâu hỏi cái này làm gì?
Bạn học Quách bé nhỏ sợ hãi vô cùng, sau khi phản ứng lại thì hai mắt sáng ngời.
Ôi, ảnh cảm động cảm động cảm động rồi!
Sau khi ảnh biết anh Lộ vì ảnh mà phải trả giá thì quay sang quan tâm đến tình trạng của anh Lộ, đây là cái gì? là tình yêu đã quay trở lại đó!
Quách Bốn Chín kìm chế kích động của bản thân, bình tĩnh nói: “Anh Mộc khỏe mạnh, đó là sự trợ giúp to lớn nhất với anh Lộ rồi.
“
Hác Mộc: “! ! “
[! ! ]
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Mộc Mộc: Anh Lộ của cậu cần cái gì?
Bốn Chín: Cần chị dâu tắm rửa sạch sẽ chờ trên giường.
Mộc Mộc:! !.