Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 53



Edit: Điềm Điềm

***********************

Viện Bảo vệ môi trường vắng vẻ của Đại học Thanh Mộc cho tới nay rốt cục cũng để lại một nét mực to bự trên diễn đàn trường học. Nguyên nhân không có gì, chỉ là bởi vì năm nay trong viện Bảo vệ môi trường có hai nhân vật cấp bậc giáo thảo, nghe nói còn là thủ khoa và bảng nhãn của một tỉnh nào đó, đây thật sự là nhân vật nam thần tài mạo song toàn đó!

Trên diễn đàn trường học, hình ảnh hai người Trác Duyên và Đỗ Dần huấn luyện quân sự được đăng lên. Hai người cao đẹp chân dài mặc quân phục, mê hoặc các em gái li3m ảnh đến mức không muốn dừng. Tất cả mọi người đều đang thảo luận rốt cuộc ai mới là giáo thảo mới, có người thích vẻ đẹp tuấn mỹ của Trác Duyên, có người thích Đỗ Dần lạnh lùng, hai bên ngang nhau, tranh cãi với nhau giáo thảo cuối cùng là ai, lại không biết hai người trong cuộc hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

Hai nam sinh viên ngủ chung với Trác Duyên và Đỗ Dần cảm nhận sâu sắc sức mạnh đến từ nhan sắc. Trước kia bọn họ chưa từng được nhiều em gái chú ý như vậy, nhưng hiện tại, mỗi ngày đều có em gái lén hỏi thăm bọn họ về chuyện của hai vị giáo thảo này, uy hiếp lợi dụng, đủ loại thủ đoạn dùng mọi cách.

“Tôi nói này hai anh đẹp trai, hai người đóng cửa ngược lại sống tốt, nhưng khổ hai chúng tôi nè.” Trong phòng ngủ có một nam sinh cao lớn cường tráng buồn bã ngồi trên ghế nhìn hai người cầm sách: “Chúng tôi giúp hai người đỡ được nhiều ong bướm cuồn cuộn như vậy, hai người cũng không có biểu hiện gì sao?”

“Cao Nghị nói không sai.” Một nam sinh khác ăn mặc cầu kỳ, chiều cao trung bình cũng hét lên: “Tuy rằng hai người mang đến bộ mặt cho viện Bảo vệ môi trường, nhưng mà lại mang đến cho chúng tôi rắc rối, nói, làm thế nào để bù đắp cho cả hai chúng tôi đây?”

Nam sinh này tên là Triệu Long, người địa phương thành phố B, trong nhà có chút tài sản, xem như là phú nhị đại, mặt mày hơn trung bình, lúc học trung học cũng được coi là cậu bé đẹp trai nhất lớp. Trước kia y vẫn rất tự tin với tướng mạo của mình, nhưng mà sau khi nhìn thấy Trác Duyên và Đỗ Dần, liền cảm thấy mình thật sự mẹ nó là một tên cặn bã!

Trác Duyên đặt quyển sách trong tay lên bàn, nhìn hai người nở nụ cười: “Được rồi, buổi trưa mời các cậu ăn cơm, đi căng tin đi.”

Ánh mắt Cao Nghị cùng Triệu Long vốn kinh hỉ nhất thời trở nên phẫn nộ buồn bực: “Đi căng tin? Trác Duyên cậu nói mà không biết xấu hổ hả?”

Đỗ Dần đứng dậy, ánh mắt lạnh băng liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó dừng trên mặt Trác Duyên: “Đi ăn cơm?”

Trác Duyên gật đầu: “Nếu các cậu không muốn ăn căng tin, vậy coi như tôi chưa từng nói gì.”

Triệu Long đá dép lê, lập tức thay giày thể thao, oán giận nói: “Cho dù là đi căng tin, tôi cũng phải làm thịt các cậu một lần!” Hai người này rõ ràng có tiền mà còn keo kiệt như vậy, hừ!

Cao Nghị coi như phúc hậu, hắn vốn là nói đùa, không thật sự nghĩ tới muốn Trác Duyên bọn họ mời khách, nhưng nếu Trác Duyên đồng ý, hắn cũng sẽ không giả bộ, lập tức đuổi theo bọn họ.

Bọn họ buổi chiều tiết ba bốn không có tiết học, cho nên thừa dịp trường còn chưa tan học đến căng tin trước. Lúc này người trong căng tin cũng không nhiều, Trác Duyên ném thẻ cơm của mình cho hai người: “Tùy tiện ăn đi.”

Triệu Long cùng Cao Nghị trong nháy mắt cảm thấy cảnh tượng này thật đã! Hai người vui vẻ chạy đến cửa sổ phát cơm, Trác Duyên thì đi theo Đỗ Dần.

Bốn người lấy cơm xong ngồi xuống chỗ ngồi bên cửa sổ, Trác Duyên nhìn thức ăn trong khay của Cao Nghị và Triệu Long không khác gì bình thường, cười nói: “Sao không ăn nhiều một chút?”

Hai người cười he he: “Giảm cân, giảm cân.”

Trác Duyên cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng ăn cơm, Đỗ Dần gần như rất ít khi nói chuyện, dường như trong mắt chỉ có thể nhìn thấy đồ ăn trên khay.

Một lát sau, Triệu Long quấy rối Cao Nghị bên cạnh: “Cậu xem, bên kia có một em gái tới đây, cậu đoán là tìm Trác Duyên hay là tìm Đỗ Dần?”

Cao Nghị vụng trộm liếc mắt một cái: “Nhìn không rõ lắm.”

Em gái này bọn họ cũng coi như có nghe qua, nghe nói là hoa khôi Lý Điềm Điềm của hệ Trung Quốc lần này, dáng vẻ rất thanh thuần, làn da trắng noãn xinh đẹp chân dài, có không ít nam sinh theo đuổi, đều bị cô ta từ chối.

Lý Điềm Điềm mặc một bộ váy dài thướt tha đi tới, mang đến một mùi thơm, Cao Nghị cùng Triệu Long không khỏi có chút say mê.

“Ừm, bạn học Đỗ Dần.” Lý Điềm Điềm hơi ngượng ngùng cắn môi: “Tôi thích cậu, cậu có thể làm bạn trai của tôi hay không?”

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.

Cao Nghị cùng Triệu Long ở một bên cảm thán vị hoa khôi này thật đúng là có can đảm, vậy mà thổ lộ với Đỗ Dần. Trác Duyên tối thiểu còn có thể cười khéo léo từ chối, nhưng Đỗ Dần thì khác.

Quả nhiên, Đỗ Dần chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Điềm Điềm, ánh mắt giống như con dao lạnh lẽo, cắt đến trong lòng người đau xót: “Không thể.”

Lý Điềm Điềm giống như sắp khóc, ánh mắt hồng hồng, chỉ là quật cường nhìn cậu ta: “Có thể nói cho tôi biết vì sao không?” Cô ta từ nhỏ đến lớn chính là đối tượng nam sinh theo đuổi, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị người ta ném sắc mặt như vậy. Cô ta không thực sự thích Đỗ Dần lắm, cô ta chỉ đánh cược với bạn cùng phòng tôi. Cô ta khẳng định có thể bắt được Đỗ Dần, cô ta có sự tự tin này.

Thế nhưng, hiện tại mất mặt như vậy.

Đỗ Dần chưa bao giờ là người thích nói nhảm, đối với vấn đề tương đối ngu ngốc của Lý Điềm Điềm cậu ta từ chối trả lời.

“Ăn xong rồi, trở về ký túc xá nhé?” Cậu ta nhìn về phía Trác Duyên đang xem kịch ở một bên hỏi.

Trác Duyên cười đứng lên: “Đi thôi.”

Triệu Long cùng Cao Nghị có chút đau lòng cho hoa khôi Lý Điềm Điềm, sau đó đi theo hai người ra khỏi căng tin.

Vì thế, hôm đó trên diễn đàn trường học liền xuất hiện một bài viết —— hoa khôi hệ Trung Quốc thổ lộ bị từ chối, bên cạnh còn kèm theo một tấm ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Dần, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là có ý gì.

Chuyện như vậy Đỗ Dần chưa bao giờ chú ý, cậu ta đang cùng Trác Duyên đi theo phía sau thầy giáo làm đề tài.

Bọn họ nếu muốn thành lập công ty, tự nhiên sẽ không thể ngồi chờ chết, bọn họ chủ động trao đổi với giáo viên, giáo viên vốn rất thích hai người, để cho hai người đi theo phía sau mình làm việc.

Mục đích chủ yếu của Trác Duyên và Đỗ Dần là vì học tập, hiện giờ hai người chỉ kiến thức nửa vời về hạng mục bảo vệ môi trường, cho dù là thành lập công ty cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có biết rõ đạo lý trong đó, bọn họ mới có thể nắm chắc hơn để phát triển.

“Đỗ Dần, đàn anh mà Trì Bân nói lúc trước cậu cảm thấy thế nào?” Đàn anh của Trì Bân bọn họ cũng đã gặp qua, gọi là Quý Tung, cùng mấy người bạn học nghiên cứu kỹ thuật loại bỏ formaldehyde. Chỉ là đến thời điểm mấu chốt, bọn họ một chút tiền bạc cũng không có, người luôn phải ăn cơm, bọn họ không thể không tạm thời buông tha nghiên cứu, tìm một công việc bình thường.

Lúc Trác Duyên và Đỗ Dần tìm tới bọn họ, bọn họ đang làm khuân vác trong siêu thị, nhìn thấy hai người còn rất kinh ngạc, sau khi biết là Trì Bân giới thiệu, Quý Tung liền trò chuyện với hai đàn em.

Quý Tung lớn lên bình thường, nhưng có thể thi đậu vào nghiên cứu sinh của Thanh Mộc từ trường hạng ba, vẫn rất có nghị lực và tài hoa. Đối với phương diện lý luận và kỹ thuật bảo vệ môi trường tuyệt đối không kém, Trác Duyên trao đổi cùng bọn họ một phen, lưu lại số điện thoại của bọn họ.

Đã một tuần trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, họ từ các nguồn khác nhau biết được rằng hiện nay trên thị trường kỹ thuật loại bỏ formaldehyde vẫn chưa hoàn hảo, xác suất loại bỏ là rất thấp. Công nghệ này chủ yếu nhằm mục đích làm sạch không khí trong nhà, tiềm năng thị trường vẫn còn rất lớn. Nếu như bọn Quý Tung thật sự có thể nghiên cứu ra kỹ thuật mới, đây sẽ là một cơ hội rất tốt.

Đỗ Dần gật đầu: “Chúng ta cũng tra một ít tư liệu xem, kỹ thuật của bọn họ nếu thật sự khả thi, tôi cảm thấy có thể thử một lần.”

Trác Duyên khoác vai cậu ta, lộ ra một nụ cười: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, một miếng ăn không hết một người mập mạp, chúng ta trước tiên bắt đầu từ cái này, từng bước một.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 115

Đỗ Dần nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh mình, trong mắt toát ra một tia sáng nhu hòa.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Trác Duyên nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Sắp mười giờ rồi, hôm qua hẹn Tràng Tử mười giờ rưỡi đi ra ngoài tụ tập một chút, đi thôi.”

Công nghệ Kinh Đô và Thanh Mộc cách nhau không xa, hai người đạp xe đạp rất nhanh đến địa điểm tập hợp, Hàn Xương tươi cười rạng rỡ đã ở đó chờ bọn họ.

Sau khi huấn luyện quân sự, Hàn Xương lại đen đi một phần, nhưng nhìn qua tinh thần sáng láng, nhe hai hàm răng trắng, vẫy tay với Trác Duyên và Đỗ Dần: “Yến Tử, Đỗ Dần, bên này!”

Hai người đạp xe qua dừng lại, Hàn Xương ôm lấy bả vai Trác Duyên, ấm ức nói: “Yến Tử, tớ nhớ cậu nhiều lắm! Mỗi ngày tớ đều cô đơn, không giống như hai người vẫn còn trong cùng một phòng ngủ, chao ôi!” Từ nhỏ đến lớn hấn vẫn ở cùng Trác Duyên, nhưng từ sau khi học đại học, bọn họ không gặp mặt, thật vất vả mới vượt qua huấn luyện quân sự, rốt cục tìm được một ngày cuối tuần hẹn Trác Duyên ra ngoài tụ tập.

Trác Duyên sờ đầu hắn: “Được rồi, buổi trưa dẫn cậu đi ăn ngon, thế nào?”

“Được rồi!”

Ba người ở bên ngoài chơi một ngày, đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ mới chuẩn bị trở về.

Hàn Xương cùng bọn họ song song đạp xe, chậm rãi nhíu mày, thấp giọng nói: “Yến Tử, các cậu có cảm thấy có gì đó không đúng không? Sao tớ cảm thấy có ai đó đằng sau vậy?”

Tuy rằng trên đường cái người đến người đi, có người ở phía sau bọn họ rất bình thường, nhưng hắn luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

“Ừm, là có người.” Đỗ Dần bình tĩnh mở miệng.

“Không phải là muốn cướp bóc chứ? Trông chúng ta cũng không giống người giàu có mà?” Hàn Xương đoán lung tung.

Trác Duyên vẫn duy trì tư thế đạp xe, ánh mắt lại quan sát chung quanh: “Bọn họ hình như tăng tốc độ.” Phía trước ba người vừa vặn phải đi qua một con hẻm tối, nơi đó là địa điểm gây án cực tốt.

“Dừng lại.” Ba người đột nhiên dừng tại chỗ, con hẻm tối đen phía trước không chừng có mai phục gì đó.

Phía sau đuôi thấy bọn họ ngừng lại, liền tìm chỗ ẩn nấp.

“Băng qua đường.” Đỗ Dần nhìn một vạch qua đường cách đó không xa.

Ba người như không phát giác đi đến vạch qua đường, đợi đến lúc đèn xanh nhanh chóng băng qua đường, người phía sau nhìn thấy mất đi cơ hội, liền không đi theo nữa.

Trác Duyên và Đỗ Dần đưa Hàn Xương về trường học trước, sau đó hai người đạp xe chuyên chọn đường đông người trở về ký túc xá.

Triệu Long và Cao Nghị đều đi ra ngoài với bạn gái, trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, Trác Duyên trăm mối suy nghĩ khó hiểu: “Chúng ta ở thành phố B chưa từng đắc tội với ai chứ nhỉ? Hay là chúng ta tình cờ bị theo dõi?”

Đỗ Dần lắc đầu: “Không phải tình cờ, hẳn là theo chúng ta một thời gian rồi, biết con đường chúng ta trở về mới có thể lựa chọn xuống tay ở nơi đó.”

Cho dù bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra người theo dõi bọn họ là ai, muốn làm cái gì, có nguyên nhân gì.

“Quên đi, không nghĩ tới nữa, nhưng mà mấy ngày nay chúng ta chú ý một chút, hết lực không nên một mình ra ngoài, buổi tối không có việc gì thì không ra khỏi cổng trường.”

Đỗ Dần gật đầu.

Bình tĩnh qua một tuần như thế, hai người dần dần cũng chỉ coi chuyện tối hôm đó chỉ là trùng hợp, bởi vì học hành cùng công tác chiếm cứ tất cả tinh lực của bọn họ, bọn họ cũng bỏ lại chuyện này phía sau.

Trác Duyên sợ Lục Kinh lo lắng cũng không nói với anh.

Cho đến ngày hôm đó, Trác Duyên và Đỗ Dần khi tham khảo tư liệu trong thư viện nhận được một tin nhắn, là Hàn Xương gửi tới.

“Bạn tốt của mày ở trong tay tụi tao, không muốn hắn gặp chuyện không may, bảy giờ tối nay, gặp ở quán bar Thợ săn.”

Đỗ Dần cũng nhận được một tin nhắn giống nhau như đúc.

Hai người liếc nhau, thu dọn đồ đạc ra khỏi thư viện, Trác Duyên gọi điện thoại cho Hàn Xương, bên kia quả nhiên hiển thị tắt máy.

“Tôi luôn cảm thấy sự việc có chút quỷ dị.” Trác Duyên mở cửa ký túc xá ra, đặt sách lên bàn: “Tôi lo lắng có lừa gạt, nếu bọn họ trộm điện thoại di động của Tràng Tử, dụ dỗ chúng ta qua…” vẫn có khả năng này.

Đỗ Dần gật đầu: “Hiện tại chúng ta đi qua trường Hàn Xương tìm cậu ta trước.”

Tối hôm đó bọn họ đưa Hàn Xương trở về biết ký túc xá của Hàn Xương ở đâu, hai người đạp xe đến dưới lầu ký túc xá Hàn Xương, hỏi quản lý số điện thoại phòng ngủ của Hàn Xương, gọi tới.

Điện thoại không ai trả lời.

“Có phải đang ở trong lớp hay không?”

Bọn họ lại đến học viện của Hàn Xương, hỏi thiết lập chương trình giảng dạy chuyên ngành máy tính năm nhất, phát hiện khoảng thời gian này Hàn Xương căn bản không có tiết học.

Trác Duyên trong lòng càng thêm lo lắng, cậu một mực cảnh cáo mình bình tĩnh, nhưng đến lúc này, bình tĩnh cũng vô dụng.

Đỗ Dần một lần nữa gọi điện thoại cho phòng ngủ của Hàn Xương, vẫn không có ai nghe máy.

“Có thể tham gia hoạt động xã hội không?” Trác Duyên suy đoán đủ loại khả năng, nhưng vẫn không liên lạc được với Hàn Xương, cậu lại càng cảm thấy Hàn Xương nhất định đã xảy ra chuyện gì.

“Trước tiên tìm giáo viên của Hàn Xương hỏi một chút.” Mặt mày Đỗ Dần càng thêm lạnh như băng, trên thế giới luôn có một ít người xấu tồn tại, những thứ rác rưởi không nên sống trên đời này lấy đùa bỡn người khác làm niềm vui, thật muốn… Tiêu diệt từng người một.

Bọn họ tìm được giáo viên của Hàn Xương, nói rõ ràng lai lịch sự tình, giáo viên nghe vậy cực kỳ khẩn trương, liền hỏi sinh viên ngày thường cùng ký túc xá chơi tương đối tốt với Hàn Xương một ít tình huống liên quan, rốt cục hỏi được một chút đầu mối.

Thì ra hôm qua một người bạn cùng phòng Hàn Xương tổ chức sinh nhật, buổi tối bọn họ đi ra ngoài cùng nhau chúc mừng, kết quả đến bây giờ còn chưa trở về, hẳn là chơi quá muộn, ngủ ở bên ngoài.

Nhưng không có lý do bây giờ đã là buổi chiều, nhưng không có ai trở lại.

Giáo viên cũng nóng nảy: “Nếu không thì báo cảnh sát?”

Trác Duyên cẩn thận suy xét sự tình trước sau một lần. Nếu đối phương dùng Hàn Xương để uy hiếp, chứng tỏ mục tiêu của đối phương là cậu và Đỗ Dần, Hàn Xương hẳn là sẽ không có việc gì. Nhưng bất luận đối phương rốt cuộc có bắt được Hàn Xương hay không, cậu và Đỗ Dần đều phải đi một chuyến, bọn họ cũng muốn biết rõ người ở phía sau rốt cuộc là ai.

Nhưng khi nói đến báo cảnh sát, họ có một chút do dự.

Đỗ Dần bây giờ so với Trác Duyên còn bình tĩnh hơn: “Thưa thầy, như vậy đi, thầy liên lạc với cảnh sát, em và cậu ấy đi quán bar trước, nếu mười phút sau còn chưa ra, các thầy hãy đi vào.”

Nếu đối phương thật sự có năng lực như vậy, sẽ không dùng Hàn Xương để dụ dỗ, mà là trực tiếp bắt cóc cậu ta và Trác Duyên rồi.

7 giờ tối, Quán bar Thợ săn.

Đây không phải là lần đầu tiên Trác Duyên đến quán bar, nhưng đây là lần đầu tiên cậu vào quán bar vì lý do này. Hai người diện mạo xuất sắc, vừa vào quán bar liền được mọi người chú ý, dưới ánh đèn đủ màu sắc, hai người đều lạnh như băng, trong lúc nhất thời cũng không ai dám tiến lên.

“Xin hỏi, là bạn Trác và bạn Đỗ sao? Một người phục vụ trẻ tuổi đến hỏi họ, nhận được sự khẳng định của hai người, sau đó lịch sự đưa tay ra” “Xin hãy theo tôi.”

Hai người theo sát phía sau hắn, đi thẳng đến trước một phòng riêng, nhân viên phục vụ gõ cửa, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Trác Duyên và Đỗ Dần dừng một chút, đi vào.

Khác với tiếng ồn ào của đại sảnh bên ngoài, bên trong phòng rất yên tĩnh, ánh mắt hai người rơi vào trên người nữ sinh đối diện bọn họ.

Là Lý Điềm Điềm. Ngoại trừ cô ta, xung quanh bọn họ còn có vài người đàn ông to lớn đứng.

Tất cả mọi việc đều sáng tỏ thông suốt

“Cô đã đánh cắp điện thoại di động của bạn tôi?” Trác Duyên mở miệng hỏi cô ta.

Lý Điềm Điềm đêm nay ăn mặc hoàn toàn khác với ngày thường, cô ta trang điểm diễm lệ, mặc váy bó sát người, hơn nữa tóc dài sóng lớn xõa tung ở phía sau, diễn giải một cách hoàn hảo sự quyến rũ và mê hoặc của phụ nữ.

Cô ta cười ngọt ngào, đưa tay đặt điện thoại di động của Hàn Xương lên bàn: “Chỉ là mượn một chút mà thôi. Chẳng qua, lần sau cũng không phải cầm điện thoại di động đơn giản như vậy.”

“Mục đích của cô là gì?” Đỗ Dần bình tĩnh hỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 259

Lý Điềm Điềm đứng dậy, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Đỗ Dần, từng bước từng bước đến gần cậu ta: “Ngày đó hình như tôi đã nói rất rõ ràng.”

Đỗ Dần không hề động đậy: “Côcũng không thích tôi.”

Lý Điềm Điềm nở nụ cười: “Đúng là như thế, nhưng mà, tôi mất đi mặt mũi, tôi muốn tìm về.”

Đỗ Dần nhìn cô ta không nói gì.

Lý Điềm Điềm bỗng nhiên đặt ánh mắt ở trên mặt Trác Duyên: “Nghe nói quan hệ giữa cậu và Trác giáo thảo rất tốt? Nếu cậu không đồng ý với tôi, thì…” Cô ta nhìn về mấy người đàn ông to lớn ở một bên.

Họ ngay lập tức bao vây hai người.

Trác Duyên và Đỗ Dần liếc nhau một cái, Lý Điềm Điềm này rõ ràng là xem phim truyền hình quá nhiều, đánh trước rồi nói sau!

Trác Duyên một cước đá trúng bụng một người đàn ông, sau đó vung quyền đi lên, Đỗ Dần cũng không cam lòng yếu thế, cùng mấy người hỗn chiến chung một chỗ.

Lý Điềm Điềm đứng ở bên cạnh, tức giận dậm chân, nhưng nhìn tư thế oai hùng khi hai người đánh nhau, trong lòng cô ta dĩ nhiên có chút cảm giác khác thường.

Mấy người đàn ông rõ ràng người chuyên nghiệp, ít nhất cũng luyện võ mười năm, hơn nữa người nhiều thế mạnh, Trác Duyên cùng Đỗ Dần hai người dần dần ngăn cản không được, trên người chịu không ít quyền cước.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người một cước đá văng ra, một đám cảnh sát đột nhiên vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, lập tức kêu dừng lại.

Đám đàn ông ngừng lại, nhìn về phía Lý Điềm Điềm, khuôn mặt Lý Điềm Điềm nhất thời sợ tới mức trắng bệch, cô ta sợ không phải cảnh sát, cô ta sợ chính là…

Trên mặt Trác Duyên và Đỗ Dần đều có chút bầm tím, hai người thở hổn hển đi tới trước mặt cảnh sát dẫn đầu, cảnh sát dẫn đầu nhìn bộ dạng thê thảm của hai người, trong lòng thổn thức, nói một tiếng với phía sau: “Đều mang về!”

Lý Điềm Điềm cũng không ngoại lệ, lúc này cô ta có chút kinh sợ.

Trác Duyên đi tới lấy điện thoại di động của Hàn Xương trên bàn cất trong túi, đi theo Đỗ Dần đến đồn cảnh sát ghi chép.

Hai người là nạn nhân, cảnh sát đối với bọn họ còn rất tốt, thế nhưng, khi thẩm vấn Lý Điềm Điềm, Lý Điềm Điềm lại khóc lên, trang điểm đều nhòe đi.

“Bây giờ khóc có ích lợi gì? Ai biểu làm vậy chi?” Cảnh sát thật sự nghĩ không ra một cô gái xinh đẹp sao mà lại muốn làm loại chuyện này.

Lý Điềm Điềm đương nhiên không phải bởi vì sợ cảnh sát mà khóc, cô ta vừa nghĩ đến lần này gây họa trở về, chú nhỏ nhất định sẽ mắng cô ta, trong lòng cô ta liền hoảng hốt.

Trác Duyên và Đỗ Dần cảm thấy ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, nói với cảnh sát muốn trở lại trường học, cảnh sát thấy hai người còn mang theo thương tích liền đồng ý.

Lúc bọn họ vừa đi tới cửa cục cảnh sát, một người từ ngoài cửa sải bước đi vào, không chú ý lập tức đụng phải Đỗ Dần, vừa lúc đụng phải chỗ đau bị thương của Đỗ Dần, Đỗ Dần nhịn không được hít nhẹ một tiếng, khom lưng lấy tay che lại.

Người nọ dừng bước, trở về nói một câu “Xin lỗi”.

Đỗ Dần ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không có bất kỳ đáp lại nào, lướt qua đến cạnh Trác Duyên.

Sắc mặt người đàn ông khẽ biến, nhìn bóng lưng Đỗ Dần dừng một chút, nghĩ đến còn có chuyện khác, đành phải xoay người vào cục cảnh sát.

Lý Điềm Điềm một mực khóc, cảnh sát thẩm vấn cô ta thấy không hỏi ra cái gì, đang đau đầu, chỉ thấy cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn sải bước đi vào, hắn còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông nhìn Lý Điềm Điềm khóc thành mèo hoa mắng một trận: “Lý Điềm Điềm, ai cho mày lá gan mượn danh nghĩa ông đây đi ra làm bậy? Hả? Đầu óc mày bị lừa đá hay bị kẹp cửa? Mày theo đuổi nam sinh không được liền dùng chiêu đê tiện như vậy sao? Ai đã dạy mày vậy? Người của ông đây để mày sai khiến làm loại chuyện tổn hại này hả? Tao thấy mày ăn cơm nhiều năm đúng là vô ích! Học cũng vô ích! Mày đừng trông cậy vào ông đây vớt mày ra, mày ở bên trong vài ngày, để cảnh sát dạy dỗ mày cho tốt đi!”

Mấy vị cảnh sát: tưởng rằng vào đây bắt người, kết quả đảo ngược này thật là tuyệt vời!

“A, vị tiên sinh này, chúng tôi đang thẩm vấn, anh nên ra ngoài trước đi.” Mặc dù cảm thấy người này mắng rất thoải mái, nhưng cảnh sát vẫn nên tuân thủ đạo đức nghề nghiệp.

“Chú nhỏ!” Lý Điềm Điềm bị hắn mắng đến khóc càng dữ.

Lý Thừa Ký cân nhắc Lý Điềm Điềm rốt cuộc là cháu gái hắn, nể mặt anh trai chị dâu, mình mắng cũng mắng, nhưng việc nên làm vẫn là phải làm.

Chuyện của cục cảnh sát bên này Trác Duyên và Đỗ Dần cũng không rõ ràng lắm, hai người vừa mới lên xe, phía sau liền truyền đến giọng nói của Hàn Xương: “Yến Tử, Đỗ Dần, các cậu chờ một chút!”

Bọn họ dừng lại, nhìn Hàn Xương thở hồng hộc chạy tới: “Tớ, tớ nghe giáo viên của tớ nói, cậu, hai người gặp chuyện, không, không sao chứ?”

Trác Duyên lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn, đang chuẩn bị đến hiệu thuốc mua chút thuốc bôi.” Cậu lấy điện thoại di động của Hàn Xương ra khỏi túi của mình: “Sau này cẩn thận một chút, đừng để bị người khác lấy cắp nữa.”

Hàn Xương vốn tự trách vô cùng, một đường kinh hồn bạt vía chạy tới. Hiện tại nhìn thấy vết thương trên mặt Trác Duyên và Đỗ Dần, nhìn Trác Duyên còn nhớ rõ lấy điện thoại di động của hắn về, các loại cảm xúc trong lòng dâng lên, sợ đụng phải vết thương của Trác Duyên lại không dám ôm, đành phải cầm di động ngồi xổm trên mặt đất khổ sở khóc lên.

Trác Duyên thật sự là bị hắn chọc cười, đưa tay vỗ vai hắn: “Đồ ngốc, khóc cái gì?”

Hàn Xương chôn đầu buồn bực ở trong cánh tay: “Là tớ không cẩn thận hại các cậu bị thương, trong lòng tớ khó chịu.”

Trác Duyên thở dài: “Trên người tớ đau, đi xe không nổi, cậu đạp xe chở tớ đi hiệu thuốc đi.”

Hàn Xương nghe vậy đứng lên cúi đầu đạp xe đạp chở Trác Duyên, Đỗ Dần sóng vai bên cạnh.

“Tràng Tử sự việc không liên quan gì đến cậu.” Trác Duyên túm lấy áo trên eo hắn giữ thăng bằng: “Thật ra là chúng tớ liên lụy điện thoại của cậu bị trộm.”

Hàn Xương lắc đầu, đưa tay lau nước mắt, ồm ồm nói: “Nếu tớ chú ý một chút, điện thoại di động sẽ không bị trộm, các cậu cũng sẽ không bị lừa.”

“Chuyện này cậu không rõ ràng, thật sự là có người muốn đối phó chúng tớ, điện thoại di động của cậu mới có thể bị trộm. Mặc dù điện thoại di động của cậu không bị trộm, cô ta có thể nghĩ biện pháp khác, tóm lại, chuyện này không liên quan đến cậu, đừng khổ sở.”

“Việc này trách tôi.” Đỗ Dần bỗng nhiên mở miệng.

Trác Duyên thật sự là bị hai người làm cho rất bất đắc dĩ: “Đỗ Dần, việc này không trách bất luận người nào trong chúng ta, trách thì trách Lý Điềm Điềm bị bệnh, được rồi, cũng đừng tự trách mình, hiện tại sự việc đã giải quyết xong, Tràng Tử cậu trở về an tâm học tập đi, Đỗ Dần cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, nên làm cái gì thì làm cái đó.”

Đỗ Dần gật đầu.

Ba người mua thuốc xong liền trở về trường học, Trác Duyên trở lại ký túc xá vừa chuẩn bị bôi thuốc, liền có người gọi điện thoại tới, người gọi điện thoại là Lục Kinh.

“Anh Lục.” Cậu đeo tai nghe, nhìn vào gương, một tay cầm chai thuốc, một tay dùng tăm bông lấy thuốc bôi lên vết thương.

“Ở ký túc xá à?”

“Ừm, anh còn chưa về nhà hả?” Trác Duyên nghe thấy tiếng ồn ào bên kia.

“Không ở nhà.” Ý cười của Lục Kinh trầm thấp truyền tới: “Các em ngày mốt được cho nghỉ lễ Quốc khánh nhỉ?”

“Phải không? Anh không nói em thực sự quên mất.”

“Có quay về được không?”

Trác Duyên nhìn vết thương trên mặt trong gương, ngày mốt cũng không tan được nhỉ? Trở về bị Lục Kinh nhìn thấy chẳng phải là làm anh lo lắng sao?

“Em… Không có ý định quay về.” Sau khi nói xong liền chột dạ.

“Ừm, anh biết rồi.”

Phải không? Vậy mà không hỏi nguyên nhân,Trác Duyên vừa thấy may mắn vừa hoang mang.

“Em nghỉ ngơi sớm một chút đi, bên anh còn có chút việc, cúp máy trước.” Lục Kinh nói xong liền cúp điện thoại.

Trác Duyên trong lòng đột nhiên có một chút mất mát, sao một tháng không gặp, Lục Kinh hình như có chút khác vậy?

Đỗ Dần bên cạnh nhìn vẻ mặt có chút rối rắm của Trác Duyên, mở miệng hỏi: “Quốc khánh không trở về sao?”

Trác Duyên buồn bã ỉu xìu: “Ừm, không trở về nữa.” Cậu liếc mắt nhìn Đỗ Dần một cái: “Cậu muốn trở về không? Tiểu Vy ở nhà một mình, cậu về thăm em ấy đi.”

Đỗ Dần lắc đầu: “Tôi cũng không trở về, tôi trở về như vậy, nó lại phải lo lắng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 373: Giang Châu, xin lỗi, em không chăm sóc tốt cho hai con

“Tôi cũng vậy.”

“Vậy hai anh em chúng ta cũng chỉ có thể cùng nhau ăn lễ.” Trác Duyên nói xong nở nụ cười, mặc dù trên mặt có vết thương cũng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cậu.

Kỳ nghỉ Quốc khánh đến, Hàn Xương trở về nhà, Hoắc Quân gọi điện thoại cho Trác Duyên bảo cậu đến nhà họ Lục ở vài ngày, Trác Duyên lấy cớ thầy giáo giao nhiệm vụ khéo léo từ chối.

Ngày đầu tiên nghỉ, cậu ngủ đến chín giờ sáng mới rời giường, rời giường thì thấy Đỗ Dần đã ngồi trước máy tính chuyên tâm không biết là đang làm việc hay đang học.

Nghe được tiếng Trác Duyên rời giường, Đỗ Dần quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó lại quay lại.

Trác Diên từ trên giường bò xuống nhìn thấy trên bàn của mình có một phần bữa sáng, biết là Đỗ Dần mang về: “Cám ơn, vậy mà vẫn còn nóng.” Sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đỗ Dần tựa vào ghế, xuất thần nhìn điện thoại di động của mình.

Trác Duyên vừa gặm bánh bao Đỗ Dần mang về, điện thoại di động của cậu có cuộc gọi tới.

“Anh Lục?” Sáng sớm như vậy gọi điện làm gì?

“Trác Duyên, em xuống lầu đi.”

Trác Duyên ngây người một giây, vội vàng chạy ra ban công nhìn xuống, kết quả cái gì cũng không thấy, lúc này mới nhớ tới hướng của bọn họ và cửa ký túc xá là ngược nhau.

“Anh ở dưới lầu ký túc xá của em?” Cậu không thể tin được hỏi ngược lại.

“Ừm.” Lục Kinh sáng sớm từ thành phố C xuất phát chạy tới Thanh Mộc thành phố B, cũng vì có thể sớm gặp được Trác Duyên, lúc trước không nói với Trác Duyên cũng là vì cho Trác Duyên một kinh hỉ.

Nhưng anh lại không biết, đây đối với Trác Duyên mà nói không phải là kinh hỉ, mà là kinh sợ.

“Anh… đến tìm em?”

“Bằng không thì sao?” Lục Kinh nhíu mày, sao lại cảm thấy Trác Duyên có chút không thích hợp? Có vẻ như không nên phản ứng như vậy chứ nhỉ? Trái tim anh chìm xuống.

Không muốn trở về, lại không muốn mình đến gặp cậu, chẳng lẽ…

“Trác Duyên, có phải em không…” Anh siết chặt điện thoại di động: “Không muốn nhìn thấy anh hả?”

“Hả? Không, không!” Trác Duyên nghe ra giọng điệu Lục Kinh không thích hợp, vội vàng giải thích: “Em vừa mới rời giường, thay quần áo xong liền đi xuống, anh chờ một chút.” Sau đó cúp máy.

Lục Kinh ở dưới lầu càng nghĩ càng cảm thấy có chút không ổn, anh thật sự lo lắng Trác Duyên hối hận quan hệ giữa bọn họ.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ trong ký túc xá đi ra, trong lòng anh hơi mừng rỡ. Chờ Trác Duyên đến gần, anh nhìn thấy vết thương trên mặt Trác Duyên, nhất thời đau lòng, đồng thời còn có lửa giận bốc lên.

Trác Duyên đi tới trước mặt anh liền nhìn thấy mặt anh tối đen, vì thế đưa tay túm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Bên ngoài trời nắng, chúng ta đi vào trong xe của anh đi.”

Lục Kinh thấy bộ dáng đáng thương của cậu, đành phải chỉnh lại vẻ mặt: “Đi thôi.”

Hai người vào trong xe, Lục Kinh khởi động xe: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trác Duyên ngoan ngoãn kể lại nguyên nhân và hậu quả của sự việc một lần, nói đến cuối cùng cảm thấy mình còn rất ấm ức. Cũng không phải cậu chủ động đánh nhau, người này dựa vào cái gì đen mặt với mình như vậy? Một tháng không gặp là thái độ này sao?

“Tên của cô gái là gì?”

“Lý Điềm Điềm.”

Lục Kinh nghĩ người có thể thuê loại vệ sĩ có quy cách này cũng không hiếm thấy, còn họ Lý, trong lòng anh có một suy đoán. Lát nữa đi chứng thực, hiện tại quan trọng nhất là giáo dục tên xấu xa không nghe lời này như thế nào.

“Cho nên, em không muốn gặp anh có phải là do nguyên nhân này hay không?” Lục Kinh mặt không chút thay đổi hỏi.

Trác Duyên cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Trong lòng Lục Kinh vừa tức giận vừa buồn cười, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Em không hiểu sao bị người đánh, lại không nói cho anh biết, anh ở trong mắt em không đáng tin cậy như vậy sao?”

Trác Duyên cũng ý thức được mình làm không đúng cách, nhưng ngày đó cậu cũng không biết vì sao, đầu óc nóng lên nói không trở về, cậu không nghĩ tới Lục Kinh lại tự mình tới tìm cậu.

“Không có, em chỉ là sợ anh lo lắng.”

Lục Kinh nhìn cậu như vậy, cũng không nỡ, phân tích với cậu: “Nếu như anh đoán không sai, Lý Điềm Điềm là người nhà họ Lý.”

Có thể xưng là nhà họ Lý, vậy nhất định là cùng một vòng tròn với nhà họ Lục, Lục Kinh dùng giọng điệu này nói ra, có thể nhìn ra, thế lực nhà họ Lý vẫn rất lớn.

“Nhà họ Lý?” Trác Duyên không khỏi nhíu mày, cậu nhớ rõ kiếp trước có một vụ án hình sự chấn động cả nước, trong đó nhân vật chính tự xưng là nhà họ Lý, vẻ mặt kiêu ngạo khiến vô số cư dân mạng chửi bới phẫn nộ không thôi. Tất cả mọi người nhao nhao chửi bới “Trước mặt pháp luật mọi người đều bình đẳng” ở trước mặt hắn quả thực chính là một tờ giấy trắng.

Chẳng lẽ, là nhà họ Lý này?

Lục Kinh trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng với Trác Duyên: “Em không cần lo lắng, anh sẽ thương lượng với người nhà họ Lý, vết thương này của em cũng không thể vô ích.”

Trác Duyên không lên tiếng.

Lúc trở lại nhà họ Lục, Hoắc Quân nhìn thấy vết thương trên mặt Trác Duyên quả nhiên cũng rất tức giận, sau khi biết là người nhà họ Lý làm thì phải gọi điện thoại tới giảng đạo lý, lại bị Lục Kinh ngăn cản.

“Mẹ, Trác Duyên đã lâu không được ăn cá mẹ làm, mẹ đi làm cá trước đi, chuyện này giao cho con.”

Lúc này Hoắc Quân mới buông điện thoại xuống, lộ ra nụ cười đau lòng mà từ ái với Trác Duyên: “Tiểu Duyên, dì đi làm cá, lát nữa là có thể ăn được rồi.”

Trác Duyên ôm bà: “Cám ơn dì Hoắc.” Hốc mắt có chút đỏ.

Hoắc Quân lại dặn dò cậu vài câu liền đi vào phòng bếp. Lục Kinh đưa Trác Duyên đến phòng mình.

Đây là lần đầu tiên Trác Duyên đến biệt thự nhà họ Lục, khiêm tốn xa hoa đại khái chính là dáng vẻ của nó.

Phòng Lục Kinh vẫn là phong cách nghiêm túc tối giản, anh bảo Trác Duyên ngồi xuống giường, còn mình thì đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.

Điện thoại được kết nối.

“Là tôi, Lục Kinh.”

Trác Duyên nhìn bóng lưng Lục Kinh, một loại cảm giác được người bảo vệ tự nhiên sinh ra. Cậu bị khi dễ, sẽ có người thay cậu tìm lại công đạo, cậu bị thương, sẽ có người lo lắng phẫn nộ, mặc dù cậu có chút cố tình gây sự, cũng sẽ có người bao dung cậu.

Điều này ở kiếp trước căn bản khó có thể tưởng tượng.

Lục Kinh như vậy so với Lục Kinh thâm trầm nghiêm khắc, uy phong trong ấn tượng kiếp trước càng làm cho người ta rung động.

Cậu may mắn đến nhường nào đây?

Lục Kinh cúp điện thoại quay người lại, thấy Trác Duyên ngồi xếp bằng trên giường đang đỏ mắt nhìn mình.

Trái tim giống như bị kim đâm một chút, anh đi qua, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải vết thương hơi đau không?”

Trác Duyên cũng không biết mình làm sao vậy. Kiếp trước ở một mình cho tới bây giờ chưa từng khóc, nhưng hiện tại ở trước mặt Lục Kinh hình như rất dễ khóc, cậu cảm thấy có chút mất mặt.

“Không đau.” Cậu lắc đầu, mắt đỏ như con thỏ nhỏ, dường như giây tiếp theo sẽ khóc ra.

Lục Kinh thấy cậu như vậy, nào còn có nửa điểm tức giận? Đau lòng còn không kịp, làm sao có thể nỡ nói nửa câu nặng lời?

“Có phải vừa rồi anh nói chuyện quá nặng không?” Lục Kinh hôn chóp mũi cậu, giọng nói nhẹ nhàng như sợ thiếu niên trước mặt sợ hãi: “Anh xin lỗi, em tha thứ cho anh có được không?”

Trác Duyên nhịn không được nở nụ cười, sau đó một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, cậu đưa tay lau, thầm mắng mình quá vô dụng.

Lục Kinh cho dù thông minh đến đâu, cũng đoán không ra cậu vừa cười vừa khóc là vì cái gì.

“Những vết thương này đi bác sĩ xem chưa?”

“Đi mua thuốc rồi.”

“Anh nhìn xem đã bị thương ở đâu.”

Trác Duyên lấy tay nhấc áo lên, chỉ thấy bụng, thắt lưng còn có chút xanh tím, trong lòng Lục Kinh lại chia Lý Điềm Điềm gì đó làm tám phần.

Lúc Trác Duyên được Hoắc Quân gọi xuống lầu ăn cá, ở ký túc xá trường học, Đỗ Dần ngồi trong phòng trống rỗng, nhìn thấy tin nhắn không ngừng gửi tới điện thoại di động, khuôn mặt lạnh như băng.

Còn chưa xong, đối phương thấy cậu ta vẫn không trả lời tin nhắn, liền gọi điện thoại tới. Đỗ Dần nhìn điện thoại di động không ngừng vang lên, trên mặt lộ ra một tia tối tăm. Lúc đối phương lần thứ ba gọi tới, cậu ta nhận lấy, trong giọng nói có ý lạnh: “Đừng lãng phí sức lực.”

Đối diện không biết nói cái gì, cậu ta cười lạnh một tiếng: “Vậy anh làm cho tôi gọi lại đi.”

***********************

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.