Mỗi lần nhìn thấy Hứa Thiên Tứ vội vàng bước vào, Hứa Hải Phong không nhịn được mà mắng anh ta vài câu.
Tuy nhiên, ông ta chưa kịp nói gì, thì Hứa An Thái bên cạnh ông ta đã mở miệng nói.
“Thằng bé này, ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi? Làm gì cũng phải bình tĩnh chứ”.
“Nhìn cậu Tô nhà người ta kìa, có hấp tấp giống cháu không?”
“Cháu phải biết rằng, người làm được chuyện lớn ấy, thì luôn phải bình tĩnh trong mọi tình huống”.
“Bất luận là nghe được tin gì, gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên không phải là hoảng sợ, mà là nghĩ biện pháp đối phó”.
Hứa An Thái nói một hồi, sau đó hỏi: “Nói đi, có chuyện gì thế?”
“Ông ơi, tập đoàn Thái An mà ông dày công thành lập đã bị cậu Tô bán đi rồi!”
“Ầm!”
Hứa An Thái đập tay xuống một cách nặng nề, sau đó đột nhiên đứng lên: “Cháu nói cái gì?”
“Nói lại cho ông nghe xem nào!”, Hứa An Thái chỉ vào Hứa Thiên Tứ, tay ông ta run lên vì tức giận.
Hứa Thiên Tứ không dám nói ra ngay, sợ nói lại lần nữa, sẽ làm ông nội ức đến nỗi phải nhập viện như lần trước.
“Mau lên! Nói cụ thể cho ông biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Hứa An Thái, người lúc nãy vẫn còn trường thành thận trọng, điềm tĩnh trước mọi tình huống, lúc này cũng kích động như một đứa trẻ.
Cả khuôn mặt ông ta đỏ bừng lên vì tức giận.
Hứa Thiên Tứ liếc nhìn Hứa Hải Phong, khi thấy Hứa Hải Phong gật đầu, anh ta mới nói: “Ông, cháu mới nghe được tin từ Đông Hải”.
“Để đối phó với Lưu Đức Luân, cậu Tô đã bán tập đoàn Thái An của chúng ta cho Mã Nam Lăng, trùm của An Hải”.
“Nghe nói cậu Tô bán cho Mã Nam Lăng với giá rất thấp, như thể tặng không cho hắn”.
Nghe vậy, Hứa Hải Phong đột nhiên đế vào: “Chiêu này của cậu Tô rất được! Rất lợi hại đấy”.
“Mượn tay của trùm An Hải, để đối phó với nhà Hứa Hiếu Dương”.
Hứa An Thái thì lại tức giận đến mức râu tóc rũ rượi.
Ông ta mở miệng chửi: “Lợi hại cái con khỉ!”
“Tập đoàn Thái An bố mất mấy chục năm mới thành lập được, thế mà cậu Tô lại tùy tiện bán cho người khác”.
“Điều này chứng tỏ rằng không muốn chúng ta quay trở lại Đông Hải nữa!”
“Việc làm này của cậu Tô đã chặt đứt đường lui của chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ về Đông Hải được nữa!”
Hứa Thiên Tứ nói tiếp: “Ông ơi, tin dữ ở đằng sau cơ ạ”.
“Mã Nam Lăng này đã huy động toàn bộ quân của mình ở An Hải, với hàng chục xe và ngựa, hùng hổ chạy đến Đông Hải”.
“Kết quả là họ đã bị Lưu Đức Luân mai phục”.
“Chưa kể đến việc bị tổn thất nặng nề, họ còn bị Lưu Đức Luân tống tiền nữa”.
“Để bảo vệ cái mạng của mình, Mã Nam Lăng đã bán tất cả các cơ sở kinh doanh và công ty của tập đoàn Thái An cho chú hai với giá thấp hơn nữa”.
Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa đập bàn chan chát, mở miệng chửi bới.
“Hứa Mộc Tình, con chó cái này, ông nói xem sao cô ta có thể điều khiển Lưu Đức Luân như vậy?”
“Tại sao Lưu Đức Luân lại đem hết lợi lộc cho Hứa Mộc Tình?”
Trong khi Hứa Thiên Tứ đang càu nhàu, Hứa Hải Phong phát hiện ra rằng Hứa An Thái, người vốn đang tức đến nổ phối, ứa nước mắt, khi nghe tin tập đoàn Thái An cuối cùng đã rơi vào tay Hứa Hiếu Dương đã thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Hứa Hải Phong lúc này liền ảm đạm.
Ông ta hỏi Hứa An Thái: “Bố, sao nhìn bố lại thấy, bố cảm thấy tập đoàn Thái An rơi vào tay Hứa Hiếu Dương lại tốt hơn là sao thế nhỉ?”
Hứa An Thái thở dài một cái: “Tập đoàn Thái An là do bố một tay thành lập”.
“Đối với bố mà nói, nó giống như là con bố vậy”.
“Nó nằm trong tay em con còn tốt hơn là để cho cậu Tô bán cho tên Mã Nam Lăng kia”.
Lúc này, Hứa An Thái dường như không còn hứng thú với thứ gì nữa.
Ông ta chậm rãi đứng dậy và rời khỏi phòng làm việc mà không nói một lời nào.
Hứa Thiên Tứ ngay lập tức tiến đến bên cạnh Hứa Hải Phong, nói nhỏ: “Bố, chúng ta không thể để nhà chú hai ngày càng phất lên như vậy được”.
“Bằng không, bố con chúng ta sẽ mãi là trò cười của người khác mất”.
Vẻ mặt Hứa Hải Phong cũng càng ngày càng dữ tợn: “Bố nhất định sẽ không để nhà Hứa Hiếu Dương sống thoải mái như vậy đâu”.
Hứa Thiên Tứ vội vàng hỏi: “Có phải bố có cách gì rồi không?”
Hứa Hải Phong cười nói: “Cô của con trước đây ở tỉnh, không phải có một người bạn tên Điền Minh Cường sao?”
“Hình như gã là đồ đệ của Đao Gia”.
“Tên này khét tiếng là táo bạo, là một trong ‘Tứ đại thiên vương’ ở tỉnh đấy”.
“Con nói xem nếu chúng ta báo tin cô của con mất tích cho gã biết thì gã sẽ làm gì?”
Hứa Thiên Tứ giơ ngón tay cái lên với Hứa Hải Phong: “Bố, cao tay, quả là cao tay!”
…
“Đôi khi bố cảm thấy mình như một chú chim nhỏ, muốn bay nhưng thế nào cũng không thể bay cao …”
Đông Hải, trong studio của một công ty quảng cáo.
Hứa Hạo Nhiên đang mặc thường phục, đứng trước ống kính, chơi guitar.