Ngay sau đó, Tô Chính Trạch nhìn thấy phía trước cách đó không xa có mấy người đi tới.
Chỉ cần nhìn thấy một trong số họ thôi, cũng làm cho ông ta sợ cứng đờ cả người.
Lãnh đạo Tề!?
Tại sao lãnh đạo cao cấp nhất của thành phố Đông Hải lại đến đây?
Hơn nữa tay họ còn cầm cả vòng hoa.
Người thế nào mới có thể tác động được đến cả lãnh đạo của thành phố?
Làm lãnh đạo bao năm nay nhưng ông ta chưa từng thấy cảnh tượng nào hoành tráng như thế này cả!
Tô Chính Trạch bây giờ thậm chí còn không có dũng khí để tiến lên phía trước. Chân ông ta đã mềm nhũn ra rồi.
Đám người Lãnh đạo Tề dần dần tiến lại gần.
Lúc này Tô Chính Trạch mới chạy đến.
Nhưng chẳng chờ ông ta đến gần, các lãnh đạo cao cấp nhất của tỉnh đã lao đến, đạp cho ông ta một cái làm ông ta ngã lộn nhào ra đất.
Họ chỉ vào Tô Chính Trạch, chửi bới: “Nhìn mấy việc mà ông đã làm đi!”
“Tên khốn vô lương tâm, cấu kết với nhà họ Tô làm bao chuyện độc ác!”
“Giờ còn muốn phá mộ của người anh hùng chiến đấu có công với tổ quốc nữa!”
Anh hùng chiến đấu!?
Tô Chính Trạch sợ đến mức đái cả ra quần!
Ông ta không hề biết đó là ngôi mộ của một vị anh hùng chiến đấu!
Lãnh đạo Tề đưa mọi người tiến đến dâng vòng hoa.
Lần trước, ông ta đã đến chúc mừng sinh nhật bà ngoại.
Lần này, ông ta đến để dâng hoa cho ông ngoại.
Lúc này, Lãnh đạo Tề, bước ra từ quân đội, rơm rớm nước mắt.
Dưới gò đất nhỏ trước mặt là linh hồn của một người anh hùng thẳng thắn cương nghị!
Thật đáng xấu hổ!
Là quan phụ mẫu của Đông Hải, thế mà ông ta lại không biết dưới trướng mình có một tên cặn bã như Tô Chính Trạch!
Lãnh đạo Tề nhìn Tô Chính Trạch hỏi: “Lúc trước ông kiêu căng ngạo mạn, coi mạng người như cỏ rác, lại còn hỏi người ta có biết ông là ai không à?”
“Vậy bây giờ tôi hỏi ông, ông có biết dưới nấm mồ này là ai không!?”
Ông nội, từng là một người lính tình nguyện rất bình thường.
Trong một trận chiến vô cùng khốc liệt, ông ấy không chỉ giết hơn chục tên địch mà còn cứu được hàng chục đồng đội.
Lần đó, viên đạn bắn xuyên qua chân trái và cũng xuyên qua cổ họng, làm đứt thực quản ông ấy.
Thế là ông ấy chỉ có thể ăn “thức ăn lỏng” như cháo loãng trong suốt cuộc đời của mình.
Ông ngoại cưới bà ngoại khi ông ấy bốn mươi tuổi.
Vì bà ngoại, vì gia đình này, ông ấy đã bỏ ra tất cả những gì mà mình có.
Ông ấy, giống như bà ngoại, đều là người tốt.
Hồi đó, ông cậu vẫn là một tay xã hội đen vô danh tiểu tốt.
Ông ta đã mượn danh tiếng của ông ngoại để có một công việc tốt.
Về vấn đề này, ông ngoại không nói gì cả.
Ông ấy vô cùng kín tiếng.
Ở huyện này, có rất nhiều người biết rằng có một anh hùng chiến đấu.
Chỉ là tất cả mọi người đều không biết anh hùng chiến đấu này không phải là ông cậu, mà là ông ngoại.
Biệt danh của ông ấy là Cẩu Đản.
Tên thật là Liễu Vi Quốc!
Trong gió lạnh.
Lý Phong như súng, như kiếm!
Anh ngẩng đầu lên và hét lớn: “Giơ súng lên!”
Đội danh dự ngay lập tức giơ súng lên.
“Kính lễ!”
“Bang! Bang! Bang!”
Viên đạn bay lên trời, bay theo những năm tháng khói lửa chiến tranh.
Đây là con cháu của hậu thế đang bày tỏ lòng thành kính chân thật nhất, thuần khiết nhất đối với người anh hùng trận mạc đã khuất!
…
“Lão gia, lão gia không ổn rồi!”
Quản gia vội vàng chạy vào đại sảnh.
Lúc này, Tô Chính Quốc đang uống trà và nói chuyện phiếm với Tống Đình Kiệt.
Tô Chính Quốc tức giận nhìn quản gia: “Gì mà cuống lên thế? Ông ở với tôi hơn hai mươi năm rồi đấy. Đường đường là quản gia nhà họ Tô, sao có thể cuống lên như thế chứ?”
“Quy tắc nhà họ Tô là dù núi Thái Sơn có đổ sụp trước mặt thì tâm vẫn phải tĩnh lặng như mặt hồ”.