Dạo gần đây anh ta ngủ không ngon, đêm nào cũng bị ác mộng đánh thức.
Nhưng anh ta biết rằng từ nay sẽ không như thế nữa!
Hứa Thiên Tứ cười toe toét đi về phía Hứa An Thái: “Ông à, từ nhỏ ông đã rất thương cháu rồi, bây giờ thương cháu thêm một lần nữa nhé, ngoan nào, mở miệng ra, uống hết chỗ thuốc ngủ này đi nào”.
Hứa An Thái không dám tin nữa.
Đây có còn là đứa cháu ngoan ngoãn của ông ta không?
Từ nhỏ, Hứa An Thái đã coi anh ta như báu vật.
Ông ta đối xử với cháu gái mình chả khác nào cỏ rác.
Con trai ruột thì vì cứu ông ta mà bị tàn tật, cả gia đình người con trai ấy phải chịu sự chế giễu từ người ngoài.
Vậy mà ông ta chưa từng quan tâm đến, thậm chí còn mắng cả nhà người con trai ấy là rác rưởi.
Hứa Thiên Tứ đưa tay ra, Hứa An Thái không ngừng chống cự: “Đừng qua đây! Tao không uống! Chết cũng không uống!”
Trong lúc giằng co, Hứa An Thái đã dùng tay tát vào mặt Hứa Thiên Tứ một cái.
Mặc dù cái tát này không đau nhưng đã làm cho Hứa Thiên Tứ nổi giận.
Anh ta giơ tay đập vào trán Hứa An Thái một cái.
Hứa An Thái kêu lên thảm thiết, ông ta bị Hứa Thiên Tứ đánh ngã xuống đất.
“Lão già này, rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!”
“Nhìn cái bộ dạng hiện giờ của ông đi, ông còn tưởng mình là chủ tịch của tập đoàn Thái An chắc?”
“Ông bây giờ chả khác nào một lão phế vật đang nằm chờ chết đâu, ông chỉ là giòi bọ trong hố phân thôi!”
Hứa Thiên Tứ nắm lấy một cái gạt tàn bên cạnh.
Chiếc gạt tàn này được làm bằng thủy tinh, rất nặng.
“Đồ khọm, giờ tôi cho ông hai lựa chọn”.
“Một, uống thuốc, hai là tôi đánh ông bằng cái gạt tàn này rồi đưa ông vào bệnh viện”.
“Không, mày không thể đối xử với tao như thế được, tao là ông nội mày đấy”, đôi mắt đục ngầu của Hứa An Thái chứa chan nước mắt.
“Tôi nhổ vào! Ông không nghe bố tôi vừa nói gì sao?”
“Ông nội của tôi đã chết rồi, chết đã bốn mươi năm rồi”.
“Ông giờ chỉ là một lão già phế vật thôi”.
Sau đó, Hứa Thiên Tứ định cho Hứa An Thái uống thuốc ngủ một lần nữa.
Hứa An Thái vội vàng bò sang bên cạnh, đồng thời vung tay một cái làm đổ lọ thuốc trên tay Hứa Thiên Tứ.
Nhìn thấy Hứa An Thái đứng dậy định bỏ chạy.
Hứa Thiên Tứ lập tức cầm chiếc gạt tàn lên, đập mạnh vào trán Hứa An Thái.
“Bốp!”
Lực đập rất mạnh.
Hứa An Thái lập tức nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Lúc này, ông ta không ngừng thở dố c, máu đỏ tươi chảy dài trên trán ông ta.
Hứa Hải Phong lạnh lùng: “Lão già, mấy năm nay ông hưởng phúc đủ rồi”.
“Không phải ông nói luôn coi tôi như con ruột sao?”
“Vậy thì bây giờ hãy hy sinh bản thân cho con trai ruột của ông là tôi đi”.
Thống khổ!
Hối hận!
Nhìn đứa con trai thường ngày luôn kính trọng ông ta và đứa cháu trai luôn quấn quýt bên ông ta như chú cún nhỏ.
Những giọt nước mắt đục ngầu của Hứa An Thái chảy ra trong vô thức.
Cho đến giờ phút này, Hứa An Thái mới hiểu rằng những gì nhặt được sẽ không bao giờ tốt hơn những gì tự mình sinh ra.
Vào lúc này, Hứa Hải Phong ở bên cạnh nói một câu khiến Hứa An Thái ức chết.
“Việc đã đến nước này, thì tôi cũng không giấu nữa”.
“Còn có một chuyện rất thú vị, nhân tiện nói cho ông biết”.
“Ông không phải vẫn còn một đứa con trai sao? Cái đứa giữa Hứa Hiếu Dương và Hứa Phi Phi ấy”.
“Thật không may, nó đã qua đời ngay sau khi được sinh ra”.
“Vậy nó đã chết như thế nào nhỉ?”
Đồng tử của Hứa An Thái ngay lập tức giãn ra.
Ông ta tức giận nhìn Hứa Hải Phong: “Là mày! Mày đã gi3t chết con trai tao!”
Nếu không phải Hứa Hải Phong đích thân nói ra, Hứa An Thái có chết cũng không tin vì Hứa Hải Phong lúc đó mới chỉ là một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi!
“Không chỉ con trai của ông thôi đâu, tôi đã cố gắng giết tất cả mọi người trong gia đình ông rất nhiều lần, chỉ là số họ khá đỏ thôi”.
“Ví dụ như Hứa Mộc Tình, khi còn nhỏ có phải cô ta đã bị rơi xuống nước không? Đó cũng là kiệt tác của con trai tôi đấy”.
“Nếu lúc đó Hứa Phi Phi không cứu cô ta, thì bây giờ sẽ chả có nhiều chuyện như vậy!”
Nói đến đây, nét mặt Hứa Hải Phong càng trở nên hung dữ và ác độc hơn.
“Tuy nhiên, những điều này rồi cũng sẽ qua thôi”.