Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 221



“Hả?” Hai mắt Hứa Hạo Nhiên mở to.

“Sao thế? Không ngon à?” Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi.

Hứa Hạo Nhiên không trả lời, đột nhiên cúi đầu cầm đũa gắp hết mì cho vào miệng.

Thấy dáng vẻ khoa trương của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình có chút nghi ngờ, bắt đầu ăn mì.

Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình cũng ngạc nhiên nhìn Lý Phong: “Chồng à, mì anh nấu thật sự rất ngon, gần như bắt kịp tài nấu nướng của mẹ em rồi”.

Hứa Hạo Nhiên vội xua tay, miệng đầy mì, mơ hồ nói: “Mì của anh rể nấu còn ngon hơn mẹ”.

“Nhìn nước dùng trong veo, nhưng không biết tại sao, mùi vị của nó rất ngon”.

“Chị à, chị thật sự hạnh phúc quá rồi, anh rể bây giờ là người nắm giữ trái tim của chị, lại nắm giữ được cả dạ dày của chị!”

Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến khuôn mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng.

Câu này lẽ ra phải nói cho Lý Phong nghe, nhưng không ngờ lại ngược lại.

Nhớ lại việc vừa nãy Lý Phong ăn một cách rất ngon đồ ăn do cô nấu, Hứa Mộc Tình cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Đồng thời, cô ngầm hứa với lòng rằng ngoài việc phấn đấu trong sự nghiệp, cô cũng nên trau dồi thêm tài nấu nướng.

Cô âm thầm ra quyết định, sau này nhất định phải tìm cơ hội để luyện tập tài nấu nướng của mình.

Cô nhất định phải nắm giữ dạ dày của Lý Phong, không cho phép người phụ nữ khác cướp mất!

Ăn cơm xong, Lý Phong nhờ Trần Quả lái xe chở Hứa Mộc Tình đến công ty.

Lý Nhị Ngưu lái chiếc BMW, dừng ở lối vào khu biệt để đợi Lý Phong.

Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Nhị Ngưu lái chiếc BMW, cậu ta rất kinh ngạc: “Chiếc xe này từ đâu mà có vậy?”

“Cậu chủ tặng”.

Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Phong.

Thoáng chốc lộ ra vẻ mặt thảo mai: “Anh rể, anh cũng tặng em một cái đi”.

Lý Phong gật đầu: “Được thôi, nếu như em có thể đạt được tiêu chuẩn của Lý Nhị Ngưu, anh sẽ tặng em một chiếc y hệt”.

“Tiêu chuẩn gì cơ?” hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.

Lý Phong nhếch mép cười, không nói gì, trực tiếp dẫn Hứa Hạo Nhiên đến căn cứ huấn luyện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Nuôi Giấu

Nơi đây đã được Lưu Đức Luân xây dựng thành một căn cứ huấn luyện chuyên nghiệp.

Một bức tường cao bao quanh bên ngoài, trước cửa có người canh gác.

Các thiết bị bên trong ngày càng trở nên chuyên nghiệp hơn.

Các chương trình huấn luyện này được thiết kế hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của Lý Phong.

Khi mỗi một thành viên trong đội đạt tiêu chuẩn của một hạng mục luyện tập, Lý Phong sẽ thưởng cho họ.

Chiếc xe BMW trị giá hơn bốn trăm nghìn nhân dân tệ này chính là phần thưởng của Lý Nhị Ngưu.

Khi đến căn cứ huấn luyện, thấy những người đàn ông và phụ nữ tập luyện như hổ đói, mồ hôi chảy như mưa.

Hứa Hạo Nhiên vô cùng khiếp sợ.

Mấy người này có còn là người nữa không?

Rõ ràng là thú dữ.

“Ơ?”

Đột nhiên, Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc trong đám đông.

Cậu ta nhìn kỹ lại, đây không phải cô của cậu ta sao?

Hứa Phi Phi mặc một bộ trang phục khỏe khoắn.

Trong số các thành viên trong đội, bà ấy là lớn tuổi nhất.

Nhưng sức lực của bà ấy còn mạnh hơn rất nhiều người.

Bây giờ tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều biết rằng Hứa Phi Phi đang đuổi theo thành tích của Lý Nhị Ngưu!

Người phụ nữ nổi tiếng ở tỉnh này.

Bây giờ cũng giống như các thành viên bình thường khác trong đội, tập luyện chăm chỉ ở đây để tìm kiếm sự đột phá.

Sau khoảng thời gian huấn luyện này, Hứa Phi Phi đã có bước nhảy vọt về thể chất.

Nhìn thấy Lý Nhị Ngưu bước xuống xe, bà ấy lập tức gầm lên như sư tử.

“Lý Nhị Ngưu, cậu mau qua đây cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải đánh thắng cậu!”

“Đánh không thắng cậu thì tối nay cậu ngủ trên, tôi ngủ dưới!”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều phá lên cười.

Kết quả, Hứa Phi Phi đột nhiên quay đầu lại, gầm gừ với mọi người: “Cười gì mà cười! Tôi cũng nóng lòng muốn được ngủ cùng cậu ấy lắm đây này!”

“Tên nhóc này sống chết không chịu, chúng ta bây giờ đã sống chung, ngủ giường trên giường dưới”.

Trong lúc mọi người đang cười đùa vui vẻ thì có một chiếc ô tô bất ngờ lao tới, tông gãy lan can và phi thẳng vào sân tập.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Ngay sau đó, cửa xe mở ra.

Ba người lần lượt bước xuống.

Ngay khi bọn chúng xuất hiện, không khí trên toàn bộ sân huấn luyện dường như đông cứng lại!

Khí thế vô cùng mạnh mẽ!

Ba tên này đứng cùng nhau, tựa như một ngọn núi cao ngất.

Bọn chúng khiến mọi người phải ngước mắt lên nhìn.

Đứng trước mặt bọn chúng, người bình thường sẽ không tự chủ được mà bò rạp xuống đất.

Nhưng!

Tất cả thành viên ở đây, cho dù là vừa mới tham gia, đều nắm chặt nắm đấm, hai mắt nhìn chằm chằm ba tên này.

Lúc này, Hắc Hổ đứng giữa cười nhạt một tiếng.

“Người ta nói rằng Đông Hải là vùng đất cấm”.

“Tao còn tưởng rằng đầm rồng hang hổ gì cơ”.

“Không ngờ rằng lại có một đám tép riu tung hoành ở đây”.

Tự tin hung hăng.

Khinh thường ngạo mạn.

Ba tên Hắc Hổ oai phong lẫm liệt đứng trước đám đông, hét lớn: “Lý Phong là thằng nào, còn không cút ra đây chịu chết!”

Hắc Hổ vừa nói xong, các thành viên trong đội lập tức gầm lên như dã thú.

Trong lòng tất cả các thành viên trong đội, Lý Phong chính là vị thần của bọn họ!

Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề lần lượt bước lên phía trước.

Ngoài ra, Hứa Phi Phi cũng đứng bên cạnh Lý Nhị Ngưu.

“Ba tên rác rưởi này trông có vẻ khá mạnh, mọi người nên chút ý một chút”.

“Nếu như đoán không nhầm thì bọn chúng là ba anh em Hắc Hổ đã thành danh từ hai mươi năm trước”.

Hắc Hổ cười khinh thường: “Không ngờ ở nơi nhỏ bé như vậy, vẫn có người nhận ra ba anh em chúng tao”.

“Con đàn bà này trông cũng khá xinh đẹp đấy, thân hình cũng ổn”.

“Bây giờ tao sẽ cho mày một con đường sống, cút qua đây, quỳ xuống và liếm ngón chân cho tao, tao sẽ tha cho mày một con đường sống”.

“Mẹ kiếp! Dựa vào ba tên rác rưởi bọn mày mà cũng dám ở đây huênh hoang!”

Cuộc chiến giữa hai bên đang đến hồi gay cấn.

“Bộp bộp bộp!”

Lý Phong đột nhiên vỗ tay.

Diện tích sân tập này rất lớn, mọi người từ từ tản ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Liệu có bị nhiếp chính vương chém thành vài mảnh không?

Mỗi một câu Lý Phong nói đều có thể truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.

Lý Phong cười nhạt nói: “Ba vị này ấy à, là tôi mời từ Thịnh Hải tới đây để làm bao cát cho mọi người”.

“Đợi lát nữa mọi người ra tay, nhớ chú ý các bộ phận tay chân, không được đánh chết đâu đấy nhé”.

“Thằng nhãi ranh, mày chán sống rồi phải không!”

Người đàn ông bên cạnh Hắc Hổ, đột nhiên gầm lên.

Hắn phi ầm ầm đến chỗ Lý Phong như một chiếc xe tăng bọc thép.

“Mày chết đi cho tao!”

Nắm đấm của tên đó giống như một cơn gió cuồng bạo, đấm thẳng vào mặt Lý Phong với sức mạnh phi thường.

“Bụp!”

Âm thanh rung động màng nhĩ của mọi người.

Ba anh em Hắc Hổ kinh hãi phát hiện ra Lý Phong đã dùng tay nhẹ nhàng đỡ cú đấm.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên duỗi một ngón tay ra.

Một tia chớp đột ngột xuất hiện trên trán tên đó.

Búng nhẹ.

Ngay lập tức, tên đó hét lên một tiếng, cả người bay ra đằng sau, ngã xuống bên cạnh Hắc Hổ.

Hắc Hổ kinh ngạc nhìn Lý Phong, không thể giải thích được!

Hắc Hổ vừa rồi không để ý đến sự tồn tại của Lý Phong.

Bây giờ khi trực tiếp đối đầu với Lý Phong, hắn cảm thấy mình đột nhiên trở nên nhỏ bé vô cùng.

Nếu hắn chỉ là một ngọn núi trên mặt đất bằng phẳng.

Vậy thì Lý Phong là đỉnh Everest trên nóc nhà thế giới.

Đó là đỉnh cao mà kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa hắn cũng không thể vượt qua được!

Đáng sợ!

Trên đời này sao có thể có người như vậy được?

Anh em bọn chúng đã sống hơn bốn mươi năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải một đối thủ đáng sợ như vậy!

“Bộp bộp bộp”.

Lý Phong lại nhẹ nhàng vỗ tay, nói với ba anh em Hắc Hổ: “Ba vị đây thật may mắn”.

“Bởi vì đối thủ của ba vị không phải là tôi, mà là những đồng đội bên cạnh tôi đây”.

“Tiếp sau đây thì sao nhỉ? Ba vị phải cực khổ một chút rồi”.

“Từng nhóm thành viên của tôi sẽ tiến lên và khiêu chiến với ba vị”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.