“Bố, bố mua cho con xích chó được không? Ngày mai con muốn dắt Trương Tiểu Minh đi học”.
“Được rồi, bố sẽ mua cho con, mua cho con!!”
Đột nhiên!
Tiền Thành Hào nắm lấy chân của Tiền Gia Hâm!
“Rắc!”
Ông ta bóp nát xương chân của Tiền Gia Hâm!
Nó hét lên thảm thiết!
Nhưng vừa kêu lên, thì Tiền Gia Hâm đã bị vật xuống.
Nó giống như một chiếc khăn tắm.
Nó giống như một cây chày gỗ.
Nó bị vung mạnh trên không trung.
Qua bên phải rồi lại bên trái.
Xoay nửa vòng trên không trung.
Rồi đập đầu xuống đất!
“Rầm!”
Một phát!
“Rầm!”
Hai phát!
“Đồ tạp chủng!”
“Đồ chó chết!”
“Chết đi! Chết cho tao! Chết cho tao!”
Nhà họ Tiền tuyệt hậu rồi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong tâm trí của Tiền Thành Hào!
Nếu ông ta không giết nhầm Tiền Gia Triết.
Nếu ông ta không giết nhầm Tiền Gia Bình.
Thì nhà họ Tiền vẫn còn tiếp tục, nhưng bây giờ thì…
Hết rồi!
Thế là hết!
Bởi vì hai năm trước ông ta đã không còn khả năng sinh con nữa!
Tiền Thành Hào ném Tiền Gia Hâm lên cao.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nó bay qua đỉnh đầu mọi người, bay ra khỏi tường của nhà trẻ, rồi rơi cái bịch xuống đường.
Đột nhiên, tất cả phụ huynh và người qua đường đến đón con đều hét toáng lên.
“Giết người!!”
Trong đám đông, Tang Cẩu nhìn Tiền Thành Hào đang phát điên với đôi mắt lạnh lùng.
Hắn cười lạnh, quay người lẩn vào trong đám đông.
Nhà họ Tiền, đứt rồi!
Tang Cẩu đem theo mười mấy người anh em thân tín của mình lái thẳng đến Đông Hải.
Phấn khích.
Tang Cẩu phấn khích như một đứa trẻ.
Không mất một mạng người nào, chỉ qua vài cuộc điện thoại, vài tờ giấy.
Mà đã làm cho nhà họ Tiền oai hùng trăm năm ở Thành Hải đứt.
Mà sự sụp đổ của nhà họ Tiền chỉ là sự khởi đầu.
Đất đai và tài sản thuộc sở hữu của nhà họ Tiền sẽ thu hút sự tranh đoạt từ các gia tộc khác.
Thành Hải giống như bị Lý Phong xé toạc ra một lỗ hổng vậy.
Không bao lâu nữa, Thành Hải cũng sẽ thay đổi!
Kít!
Đột nhiên một cú phanh làm đầu của Tang Cẩu đập vào ghế trước.
Hắn ôm trán hỏi tài xế: “Có chuyện gì vậy?”
Người lái xe chỉ một chiếc xe đột nhiên lao ra ở phía trước bên phải, hét lên: “Mẹ kiếp! Có hai con ngu nào đấy đột nhiên lao tới”.
Những tên đệ nhanh chóng xuống xe, vây quanh một chiếc xe Audi.
Tang Cẩu vươn tay ra gõ cửa kính ô tô.
Lúc đầu, bên kia không dám mở cửa.
Cho đến khi một tên đệ nói rằng hắn sẽ đập vỡ cửa kính, thì đối phương mới từ từ hạ kính xe xuống.
Nhìn thấy những người trên xe, Tang Cẩu sững sờ.
Người lái xe là một phụ nữ trông rất bình thường.
Ở ghế phụ, là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài và thân hình gợi cảm nhưng lại đeo khẩu trang.
Sở dĩ cô ta được cho là rất xinh đẹp là vì dù có đeo khẩu trang cũng không thể che được những đường nét thanh tú của cô ta.
Đặc biệt là đôi mắt của cô ta, đôi mắt chớp chớp như biết nói.
“Đại ca, vừa rồi là lỗi của chúng tôi, xin thứ lỗi”.
Giọng của cô ta rất hay, nghe như tiếng hát.
“Không sao đâu. Các cô sau lái xe cẩn thận tí là được, không phải ai cũng dễ nói chuyện như bọn tôi đâu”.
Nói xong, Tang Cẩu quay lưng bỏ đi.
“Anh ơi, anh đến Đông Hải à?”
Tang Cẩu dừng bước, hơi quay đầu lại: “Đúng vậy”.
Cô gái đeo khẩu trang hỏi bằng giọng nói rất dễ nghe: “Đông Hải là cấm địa phải không?”
“Chỉ cần tiến vào Đông Hải, chúng tôi sẽ không bị người khác ức hiếp nữa đúng không?”
Tang Cẩu gật đầu nói: “Đúng vậy”.
“Cám ơn anh!”
Cô gái đeo khẩu trang cảm ơn rồi chiếc xe lao vùn vụt về phía Đông Hải.
Lúc này, một tên đàn em hỏi Tang Cẩu: “Anh Cẩu, cô gái đeo khẩu trang vừa rồi có vẻ là ca sĩ nổi tiếng Cố Ngôn Hi? Cô ta có mặt trên khắp các áp phích truyền hình”.
Tang Cẩu đang định mở miệng nói.
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Đột nhiên có ba chiếc xe phóng vụt qua họ!
Chiếc xe đầu tiên là một chiếc xe thể thao ma ở nước ngoài trị giá hơn bốn mươi triệu!
Chiếc Hummer tiếp theo trị giá hàng triệu, cũng dũng mãnh không kém!
Tang Cẩu cau mày.
“Anh Cẩu, biển số của chiếc xe thể thao ma vừa rồi nhìn rất quen”.
“Hình như là xe của Ngô Văn Đào, con trai thứ ba của nhà họ Ngô!”
“Tôi nghe nói gần đây con trai thứ ba của nhà họ Ngô đang theo đuổi Cố Ngôn Hi”.
“Cố Ngôn Hi này vội vã chạy đến Đông Hải chắc là đi trốn đây”.
“Nhưng cho dù Đông Hải có là cấm địa đi chăng nữa, thì cũng làm sao mà cấm được con trai thứ ba của nhà họ Ngô!”
Nhà họ Ngô là gia tộc đứng đầu ở thành Cô Tô, cho dù có ở Thành Hải thì cũng có thể liệt vào hàng gia tộc hàng nhất.
Nhà họ Ngô đã cố thủ ở thành Cô Tô hàng trăm năm, tất nhiên phải là gia tộc hạng nhất rồi.
“Anh Cẩu, Ngô Văn Đào này nổi tiếng là kẻ kiêu ngạo và độc đoán”.
“Ở thành Cô Tô không có gì mà hắn không dám làm”.
“Hắn cũng là công tử bột số một ở Thành Hải. Giờ hắn đến một nơi bé tí hin như Đông Hải, có khi hắn sẽ lật tung chỗ đó lên mất”.
Tang Cẩu vỗ vai tên đệ: “Rồi mày sẽ sớm biết thế nào được gọi là ‘cấm địa Đông Hải’thôi”.
Bên trong chiếc xe Audi màu đỏ.
Cố Ngôn Hi đang giục người đại diện của cô ta là Phương Văn Văn.
“Nhanh! Khu đô thị ở ngay trước mặt rồi. Sau khi vào khu đô thị, thì đừng đi đường lớn, chọn đường nhỏ ấy!”
Quyết định của Cố Ngôn Hi rất đúng đắn.
Phương Văn Văn không quen với địa hình của Đông Hải, nên rẽ loạn hết cả lên.
Chính vì điều này mà làm cho Ngô Văn Đào đang theo đuôi mất dấu.
“Phế vật! Phế vật! Phế vật!”
Sau khi di chuyển trong Đông Hải hơn nửa giờ, Ngô Văn Đào đã bắt đầu chửi bới.
Hai tay hắn không ngừng đánh vào đầu người tài xế.
Ngay cả khi đầu người lái xe bị chảy máu, hắn vẫn im lặng, mặc cho máu tươi chảy xuống trán.
“Vừa rồi tao đã nhìn thấy đuôi xe của chúng rồi, thế mà chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa, mày nói xem tao nuôi chúng mày có tác dụng gì không!?”
“Cậu ba bớt giận, Đông Hải này không lớn, cô Cố lại là người ngoài, muốn tìm cô ta không khó đâu”.
Một thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thêu rồng, hai tay bắt chéo trước ngực, ngồi ở hàng ghế sau.
Anh ta lạnh lùng như một tảng băng.
Anh ta sắc bén như một con dao.
Toàn thân anh ta toát ra khí chất của kẻ mạnh.
Khi Ngô Văn Đào nghe thấy vậy, hắn lập tức đưa tay ra đánh vào đầu người lái xe.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau sai người xuống xe tìm cho tao con tiện nhân Cố Ngôn Hi đó!”
“Tao không nhịn được nữa rồi”.
“Trước khi trời tối, mày phải tìm được cô ta cho tao!”