Ngô Chính Đức ngồi bên cạnh vội vàng đứng lên khỏi ghế.
Thái độ ân cần hỏi han: “Bố, bố thấy trong người có chỗ nào khó chịu không? Con đi gọi bác sĩ ngay”.
Lúc Ngô Chính Đức xoay người chuẩn bị đi gọi bác sĩ, Ngô Chí Vinh đột nhiên bắt lấy cánh tay ông ta.
Ngô Chính Đức quay đầu lại, thấy ánh mắt của Ngô Chí Vinh lóe lên một tia sắc bén.
Tức giận.
Căm hận.
Nhục nhã.
Ngô Chí Vinh khàn giọng nói với Ngô Chính Đức: “Bố không cần bác sĩ, con mau đến Hàn Sơn tìm nhị sư bá đi”.
Lúc này, Ngô Chính Đức nheo mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Ngô Chí Vinh dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Ngô Chính Đức, lạnh lùng nói: “Nếu con không đi, bây giờ bố sẽ sửa lại di chúc!”
Ngô Chính Đức âm thầm cắn răng, gật đầu rồi xoay người rảo bước rời đi.
Hàn Sơn nằm ở ngoại thành Cô Tô.
Ở đây phong cảnh tươi đẹp, cây cỏ tươi tốt.
Dưới chân núi có một trang viên tư nhân, không giao lưu với thế giới bên ngoài.
Ngô Chính Đức lái xe đến trước cửa trang viên, sau khi nói vài câu đơn giản với người gác cổng rồi đứng chờ ở cổng.
Rõ ràng ông ta là người đứng đầu của gia tộc Ngô Thị mà đến cái cửa cửa trang viên cũng không được vào, chỉ có thể đứng ở cổng chờ như bao người thường khác.
Có thể thấy chủ nhân của trang viên này có thân phận và địa vị không hề tầm thường.
Ngô Chính Đức lo lắng đi qua đi lại ở trước cổng.
Người mà ông ta muốn gặp bây giờ là Chung Vô Thất.
Người bình thường chắc chắn không quen thuộc với cái tên này.
Nhưng ở giới thượng lưu nghe đến cái tên Chung Vô Thất, những người đứng đầu của các danh gia vọng tộc cũng phải khiếp sợ.
Lúc Chung Vô Thất năm tuổi đã bái sư học đạo ở phái Hàn Sơn, theo sư phụ của ông ta là tông sư Tàn Kiếm học nghệ.
Mấy chục năm hành tẩu giang hồ, ông ta chưa từng bại trận.
Bây giờ lại là trưởng môn của phái Hàn Sơn, cũng trở thành tông sư võ thuật.
Mọi người thường quen gọi những người võ công cao cường là đại sư.
Ví dụ như cao thủ đứng đầu nhà họ Tống – Tống Viễn được gọi là Tống đại sư.
Nhưng cũng có người gọi tên ranh con trẻ người non dạ Trác Nhất Phàm là đại sư.
Dĩ nhiên danh xưng đại sư này có hơi nhập nhằng, chẳng ai có thể phân định rõ ràng những đại sư này năng lực ra sao.
Nhưng tông sư thì không giống như vậy.
Đầu tiên tông sư phải là người khai sơn lập phái!
Ông ta có một thế lực, một tổ chức của riêng mình, dưới trướng ông ta thậm chí còn có một nhóm cao thủ đi theo.
Năm bốn mươi tuổi Chung Vô Thất đã trở thành tông sư.
Một dải trung và hạ du sông Trường Giang không có ai dám khiêu chiến với uy quyền của ông ta.
Càng chẳng có ai biết rõ thực lực bây giờ của ông ta đến đâu, đã đạt đến trình độ nào rồi.
Chỉ có thể ngước mắt nhìn ông ta.
Khoảng mười phút sau.
Ngô Chính Đức đi bộ vào trong trang viên.
Trên con đường nhỏ quanh co trong rừng, đi vòng vèo khoảng mười phút ông ta mới đến một gian biệt viện.
Trong sân, có hai ông lão, đang ngồi đối diện nhau dưới tán cây.
Vừa nhìn thấy họ, Ngô Chính Đức vội vàng đi lên phía trước cung kính cúi chào.
“Cháu xin bái kiến hai bá phụ”.
Hai người đang ngồi đánh cờ, chẳng buồn ngẩng đầu.
Một người trong đó dửng dưng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
“Là bố cháu bảo cháu tới đây, Ông ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn với hai bá phụ”.
Hai người nghe thấy thế cười nhạt nói: “Có liên quan đến Đông Hải chứ gì”.
“Bá phụ tính toán như thần ạ, bố cháu mời bá phụ đến bệnh viện, đúng là vì chuyện Đông Hải”.
“Không đi”.
Giọng nói văng vẳng vừa dứt, một quân đen hạ xuống bàn cờ kêu “cộp” một tiếng.
Trong lòng Ngô Chính Đức bỗng thở phào một tiếng.
Thật ra Ngô Chính Đức không muốn dính dáng đến Lý Phong ở Đông Hải.
Cân nhắc từ góc độ của một người làm kinh doanh.
Làm căng với Lý Phong, là một quyết sách vô cùng sai lầm.
Người làm kinh doanh coi trọng lợi ích của cả hai bên, chứ không phải đánh nhau một sống một còn.
Ngô Chính Đức vội vàng chào hai người họ.
Nhưng ông ta mới xoay người rời đi được vài bước, sau lưng lại truyền đến một giọng nói từ tốn.
“Nói với bố cậu, muốn mượn sức của sư môn thì phải trả giá”.
“Bây giờ, gọi thợ đến cắt tỉa hoa cỏ trong sân còn phải trả tiền công, nói gì là sư môn”.
Ngô Chính Đức vâng một tiếng rồi vội vã rời đi.
Trước khi ông ta đi, ông lão đối diện hỏi Chung Vô Thất: “Ông nghĩ sư đệ của ông có đồng ý với điều kiện của ông không?”
“Người sư đệ này của tôi từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên”.
“Cả gia tộc chiều chuộng, muốn gì được nấy, luôn tự cho mình là đúng”.
“Danh gia vọng tộc như nhà họ từ trước đến giờ luôn coi trọng thể diện”.
“Ai dám làm họ mất mặt, chuyện gì họ cũng có thể làm ra”.
Ông lão cười nói: “Vậy tôi rửa mắt chờ xem kịch hay”.
Ông lão dừng lại một chút, hỏi Chung Vô Thất: “Đúng rồi, phía Lý Phong ông đã điều tra kĩ chưa?”
Chung Vô Thất cười khinh thường: “Chỉ là một con dòi trong bãi cứt mà thôi”.
“Chờ người của tôi ra tay với Đông Hải, việc đầu tiên sẽ giết hắn để hiến tế”.
Ngô Chính Đức quay về bệnh viện, kể lại toàn bộ mọi chuyện không sót câu nào cho Ngô Chí Vinh.
Ngô Chí Vinh sau khi nghe xong, vẻ mặt vốn dĩ còn kích động, đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Xem ra rất do dự.
Vừa do dự vừa giận dữ.
Ngô Chính Đức sợ Ngô Chí Vinh nổi điên, ở bên cạnh vội vã dò hỏi.
“Bố, điều kiện của Chung Vô Thất rốt cuộc là gì? Lẽ nào, ông ta muốn tranh giành chuyện làm ăn với nhà chúng ta?”
Ngô Chí Vinh hừ lạnh một tiếng: “Mọi chuyện trên đời này, tất cả đều không thể vượt qua được tình cảm và lợi ích.”
“Nếu chỉ là sản nghiệp của gia tộc, bố chia cho ông ta một nửa thì có sao chứ?”
“Nhưng thứ mà ông ta muốn không chỉ có chút ít đó”.
“Thứ ông ta muốn là nắm trong tay cả gia tộc Ngô Thị!”
Ngô Chính Đức kinh ngạc sợ hãi: “Chuyện đó không thể được”.
“Nhà chúng ta đã chiếm giữ Cô Tô bao nhiêu năm nay, bình thường chèn ép đối thủ cạnh tranh rất ác liệt”.
“Đừng nói đến giao quyền làm chủ gia tộc cho người khác, như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ biến thành chó nhà có tang sao?”
“Những điều con nói, chẳng lẽ bố không biết sao?”, Ngô Chí Vinh lạnh giọng: “Nhưng con thấy tình hình gia tộc Ngô Thị bây giờ ra sao”.
“Em con Ngô Hải chết rồi, những người ưu tú của gia tộc trong một đêm đã bị thắt cổ chết gần hết”.
“Những người còn sót lại, đều là một lũ vô dụng”.
“Đừng nói là mãnh hổ Bắc Phương, những gia tộc lớn ở Thành Hải chỉ cần cử một đám người đến thôi chúng ta cũng bị đánh tan tác”.
“Tới lúc đó, nhà họ Ngô chúng ta đến cơ hội làm con chó cho kẻ khác cũng chẳng còn”.
Ngô Chí Vinh lúc đó dường như đã hạ quyết tâm, biểu cảm trên khuôn mặt lão càng dữ tợn hơn.
“Bố vẫn chưa có cơ hội khiến gia tộc trở nên lớn mạnh hơn”.
“Lần này cũng là cơ hội để chuyển mình bứt phá.”
“Bố hiểu rất rõ tính cách sư huynh. Trong lòng ông ta nghĩ gì, bố càng hiểu rõ”.
“Thứ ông ta xem trọng không chỉ là thành phố Cô Tô, thứ ông ta muốn là toàn bộ vùng đồng bằng châu thổ sông Trường Giang”.
Ngô Chính Đức ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Đồng bằng châu thổ sông Trường Giang, đó có lẽ là khu vực giàu có, trù phú nhất Trung Quốc.
Nơi đó thương nhân tụ hợp, các ngân hàng tư nhân đều ở đây để lưu chuyển dòng vốn kiếm lời.
Nếu có thể nắm trong tay cả đồng bằng châu thổ sông Trường Giang, thì tất cả những lợi ích được tạo ra có thể lớn mức làm chấn động cả thế giới.
Vào giây phút này, không chỉ có Ngô Chí Vinh, mà đến cả đôi mắt của Ngô Chính Đức cũng sáng lên.
…
Tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu ở Đông Hải.
Trong hành lang, Hứa Hạo Nhiên lén la lén lút, dáo dác ngó nhìn.
Cậu ta vụng trộm nhướn đầu vào thăm dò một căn phòng.
Lúc này, ở trong phòng có mấy giám khảo đang tiến hành một vòng phỏng vấn mới.
Trưởng ban giám khảo buổi phỏng vấn là Hứa Mộc Tình.
Tập đoàn Lăng Tiêu tuyển dụng nhân sự, có một điểm rất quan trọng.
Hoàn toàn không quan tâm đến xuất thân, cũng không chấm điểm dựa vào thành tích học tập.
Mà xem xét tổng thể.
Trong đó điều quan trọng nhất là phẩm chất đạo đức của mỗi người.
Mà Hứa Hạo Nhiên vẫn luôn lén lút nhìn trộm ở ngoài cửa.
Bởi vì bây giờ nhóm người Hứa Mộc Tình đang phỏng vấn một cô gái.