Kỳ Ti Mẫn nhíu mày: “Hai con chó già này mà đủ tư cách làm khách của nhà họ Tôn chúng ta à?”
“Cụ thể như nào thì tôi không rõ lắm nhưng cô ba sắp về rồi ạ, lão gia và cậu chủ thì đang ở nhà”.
Kỳ Ti Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Cái con nhỏ này, luôn phá hỏng trò vui của tôi!”
“Trông chừng hai người đó cho tôi, chuẩn bị thêm ít đồ nữa đi”.
“Khi nào trở lại sẽ làm tiếp!”
Phú Châu, nhà họ Tôn.
Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ đậu trước cổng hoành tráng của dinh thự nhà họ Tôn.
Mái tóc dài đỏ, mặc bộ đồ màu đỏ.
Một người đẹp đỏ rực, tinh tế và kiêu sa bước xuống từ chiếc xe thể thao.
“Cô ba!”
Tất cả những ai nhìn thấy cô ta đều cúi đầu.
Cô ta là viên ngọc của thành phố Phú Châu.
Cô ta là nữ thần mà vô số đàn ông ưu tú chưa vợ trong giới thượng lưu đều muốn theo đuổi.
Cô là Tôn Thượng Hương, cô ba của nhà họ Tôn.
Tôn Thượng Hương chiếm một vị trí rất quan trọng trong gia tộc.
Không chỉ vì thân phận, mà còn là vì sức mạnh của cô ta.
Nhà họ Tôn có tổng cộng ba vị cao thủ, một vị tông sư.
Tôn Thượng Hương là một trong ba cao thủ đó, sức mạnh của cô ta chỉ kém tông sư một chút xíu thôi!
“Cô ba về rồi ạ”.
Sau đó là tiếng của quản gia.
Hai người đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, lập tức nở nụ cười nhìn về phía Tôn Thượng Hương.
Tôn Văn Đài, tộc trưởng của gia tộc Tôn Thị, đang pha trà.
Con trai cả của ông ta, Tôn Bác Nghĩa, thì đang ngồi ở bên cạnh.
Thấy con gái yêu bước vào, Tôn Văn Đài cười nói: “Hương Nhi, đến thử trà thơm mà chú Chu của con gửi từ Nam Dương tới đi”.
Tôn Thượng Hương đến gần, một hơi uống cạn cốc trà.
Sau đó, quay đầu về phía anh cả Tôn Bác Nghĩa đang ngồi bên cạnh, hỏi: “Anh, chị dâu đâu rồi?”
Tôn Bác Nghĩa sững sờ một chút, anh ta biết em gái mình và vợ trước giờ không hề hợp nhau, ngày thường cứ đụng nhau là cãi lộn.
“Chị dâu em không có ở nhà, hai người không phải lại xích mích với nhau rồi đấy chứ?”
Tôn Bác Nghĩa hiền lành.
Vì yếu ớt từ nhỏ, tính cách nho nhã nên anh ta đảm đương việc kinh doanh trà tại nhà.
Anh ta rất hòa hợp với Kỳ Ti Mẫn trong đời sống vợ chồng, hay có thể nói là, anh ta vâng lời cô ta răm rắp.
“Em vừa nghe đệ của em nói là chị dâu đã bắt hai vị khách của em đi”.
“Không đời nào?”
Nghe những lời của Tôn Thượng Hương, phản ứng đầu tiên của Tôn Bác Nghĩa là không tin.
“Mặc dù chị dâu của em ngày thường hơi kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng trước giờ làm việc rất rõ ràng”.
“Cô ấy một tay quản lý rất nhiều việc kinh doanh trong nhà ta đấy”.
Tôn Bác Nghĩa lại nói: “Hai vị khách của em là người ở đâu?”
“Đông Hải”.
“Đông Hải?”, Tôn Bác Nghĩa rõ ràng là chưa bao giờ nghe nói đến nơi nào tên là Đông Hải.
Lúc này, Tôn Văn Đài ngồi bên cạnh đang pha trà, lạnh nhạt nói: “Đông Hải là một thành phố nhỏ hạng ba hạng bốn thôi”.
“Loại người thấp kém ở cái nơi bé tẹo đấy làm gì có đủ tư cách mà làm khách nhà họ Tôn chúng ta”.
Tôn Bác Nghĩa cười: “Bố nói đúng”.
“Chị dâu con bắt chúng đi chắc chắn là có uẩn khúc gì đó rồi”.
“Chuyện này con không cần lo, cứ giao cho chị dâu con xử lý đi”.
Trong khi ông ta đang nói, thì đã nghe loáng thoáng thấy giọng nói của Kỳ Ti Mẫn vọng đến.
“Ôi! Ở xa thế mà chị đã nghe thấy giọng của em rồi cơ đấy”.
“Không biết lần này chị đã làm sai chuyện gì mà để em phải đi mách tội sau lưng thế này?”
Tôn Thượng Hương nhìn chằm chằm vào Kỳ Ti Mẫn.
“Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu đến từ một thành phố nhỏ, nhưng họ đang phát triển rất nhanh”.
“Tập đoàn này quản lý rất nhiều minh tinh”.
“Lần này, chủ tịch và phu nhân của tập đoàn Lăng Tiêu đến Phú Châu để thị sát”.
“Tôi muốn thảo luận chi tiết về việc hợp tác với họ. Tại sao chị lại bắt họ?”
“Em gái à, chị không nghe nhầm đấy chứ? Nhà họ Tôn của chúng ta đã ở Phú Châu hơn năm trăm năm rồi, sao phải hợp tác với một chủ xưởng nhỏ như vậy chứ”.
“Lại còn phải để cô ba nhà họ Tôn ra mặt, có phải em đang đánh giá họ quá cao không đấy?”
Kỳ Ti Mẫn phớt lờ Tôn Thượng Hương, nhưng lại nũng nịu nói với Tôn Văn Đài ngồi bên cạnh.
“Bố, con nghĩ em gái gần đây hơi thiếu hơi người rồi”.
“Chúng ta nên tìm cho em ấy một cậu em ở rể đi thôi”.
“Em ấy lúc nào cũng hùng hổ thế, e rằng sau này không có người đàn ông nào dám lấy em ấy nữa đâu”.
“Chị dâu, đừng có mà đánh trống lảng. Mau trả người lại cho tôi!”
Nhìn thấy Tôn Thượng Hương và Kỳ Ti Mẫn như sắp đánh nhau đến nơi, Tôn Văn Đài nhanh chóng hòa giải.
“Không phải là chỉ là hai kẻ nhà quê thôi sao? Đánh thì đánh, giết thì giết. Không sao cả”.
“Còn hai người, đừng suốt ngày cãi nhau nữa, nhà cửa hòa thuận thì vạn sự mới thuận lợi được chứ!”
“Không được, em phải lấy được người của em, đem người ra đây!”
Không phải là Tôn Thượng Hương quan tâm đến Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.
Chủ yếu là vì cô ta khó chịu với cách làm việc của Kỳ Ti Mẫn,
Kỳ Ti Mẫn làm bất cứ cái gì, Tôn Thượng Hương đều muốn ngăn lại!
Kỳ Ti Mẫn lúc này mới đứng dậy đi tới chỗ Tôn Bác Nghĩa: “Còn lâu tôi mới thả!”
“Hứa Hiếu Dương này có một thằng con rể tên là Lý Phong”.
“Hắn bẻ gãy tay chân của em trai tôi rồi ném xuống sông”.
“Cô nói xem, tôi thân là chị, sao lại không thể trả thù cho em trai chứ?”
“Ai chả biết em trai chị là người như nào. Chuyện bị ném xuống sông là chuyện sớm muộn thôi!”
“Bố, bố nghe kìa, em ấy càng ngày càng quá đáng, đến cả người trong nhà cũng không tha nữa!”
Tôn Văn Đài bày ra phong thái của người đứng đầu gia tộc: “Hương Nhi, người ta có là cái gì đâu con, con đừng lo chuyện này nữa”.
“Bố!”
Tôn Thượng Hương đang định mở miệng nói gì đó, thì Tôn Văn Đài đã đưa tay ra ngăn cản: “Được rồi, chuyện này cứ quyết thế đi! Sống chết của hai người đó sẽ do chị dâu của con xử lý!”
Cười đểu.
Đắc ý.
Kỳ Ti Mẫn chế nhạo: “Em gái, em cũng không còn nhỏ nữa đâu, cố mà tìm cho mình một người bạn trai đi!”
“Hừ! Chị cứ phách lối ương ngạnh như vậy đi, rồi sẽ có ngày bị nghiệp quật, đến lúc đó thì đừng có mà hối hận!”
Kỳ Ti Mẫn vênh váo đắc ý: “Tại sao phải hối hận?”
“Bây giờ chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu đã nằm trong tay tôi rồi”.
“Chúng ta hoàn toàn có thể thâu tóm toàn bộ tập đoàn của họ”.
“Cứ đà này này, Đông Hải sẽ là của chúng ta”.
Kỳ Ti Mẫn quay đầu nhìn Tôn Văn Đài: “Bố, bố luôn muốn tiến vào Giang Châu đúng không, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy bố!”
Tôn Văn Đài khẽ gật đầu: “Ừ, cách này hay đấy”.
Khi Tôn Thượng Hương thấy hai người đàn ông trong gia đình đều về phe với Kỳ Ti Mẫn, cô ta chỉ có thể đá đổ chiếc ghế sô pha, sau đó quay người bước nhanh đi.
Lúc này, Kỳ Ti Mẫn huých nhẹ vào Tôn Văn Đài.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Tôn Văn Đài.
Ông ta nói với Tôn Bác Nghĩa: “Bác Nghĩa, con ra ngoài khuyên nhủ em con đi”.
“Con nhóc này từ nhỏ đã ngang tàng, nó mà giận lên thì không biết sẽ làm những gì đâu”.
Tôn Bác Nghĩa cười khổ gật gật đầu, rồi vội vàng đuổi theo.
Ngay sau khi Tôn Bác Nghĩa rời khỏi đó, Kỳ Ti Mẫn quay người đi lên lầu, tay cô ta lơ đễnh đụng vào đùi Tôn Văn Đài một cái.
Tôn Văn Đài lập tức giật mình.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Kỳ Ti Mẫn nháy mắt với ông ta một cái.
Tôn Văn Đài vội vàng đi theo.
Hai người chậm rãi đi lên cầu thang, lúc này ngoài cửa có một người bước nhanh vào.
“Bà lớn, Lý Phong đã đem người đến Phú Châu rồi”.
Kỳ Ti Mẫn nhướng mày: “Ồ, không ngờ tên khốn này lại tới nhanh như vậy”.
Nói xong, Kỳ Ti Mẫn định quay người xuống lầu để đích thân đi xử lý Lý Phong.
“Ây da! Không phải chỉ là một con chó hoang nhà quê thôi sao? Sai đứa nào đấy đi đánh chết rồi ném xuống biển là xong mà”.
Tôn Văn Đài vừa được Kỳ Ti Mẫn mời gọi, nên trong lòng ông ta lúc này như lửa đốt.
Nếu là bình thường, Kỳ Ti Mẫn nhất định sẽ phái vài người đi giết Lý Phong.
Nhưng giờ đây, đứa em trai yêu quý của cô ta bị người ta đánh.
Cô ta không thể nuốt nổi cục tức này.
Vì vậy, cô ta nói: “Sai Lữ Mãnh bẻ hết tay chân của Lý Phong rồi đem về đây. Còn mấy đứa lu bu kia thì ném hết xuống biển cho cá ăn”.
“Vâng!”
Sau khi nói xong, Kỳ Ti Mẫn và Tôn Văn Đài nhìn nhau, hai người xoay người õng ẹo đi lên lầu.
Sân bay tư nhân ở phía bắc thành Phú Châu.
Lý Phong tới rồi!