“Chưa đến nửa tháng tôi đã lên cấp tông sư rồi”.
Sốc.
Mừng như điên.
Lúc này Chung Vô Thất giống như trẻ con nhận được quà vậy.
Mặt ông ta đỏ bừng, cả người run lên vì phấn khích.
Ông ta vẫn dậm chân tại chỗ mười mấy năm rồi.
Không ngờ lúc này bị sức mạnh vô hình của Lý Phong chèn ép mà giờ có dấu hiệu đột phá rồi.
Giờ phút này ông ta thật lòng coi Lý Phong là cậu chủ.
“Cậu chủ tiếp theo muốn làm gì, xin cứ dặn dò tôi”.
Lý Phong cười nhạt nói: “Không cần vội, cứ từ từ”.
Biệt thự nhà họ Lỗ ngay lúc này.
Những người có máu mặt trong thế giới ngầm ở Thành Hải đều đã tụ họp ở đây.
Mấy trăm người bảo vệ biệt thự từ trong đến ngoài.
Trong phòng khách, vẻ mặt ai cũng căng thẳng.
Còn có người dùng giấy liên tục lau mồ hôi trên trán.
Ngô Chí Vinh nhìn bọn họ, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
Lúc này ông ta đứng dậy nói với mọi người.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi chứ”.
Đám người đó nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Lỗ Diệu Quang vội nói: “Những người có tiếng tăm ở Thành Hải đến đủ rồi. Tối nay chúng ta đều là những anh hùng tụ họp”.
“Đến là tốt rồi. Nếu đã đến đủ thì chúng ta bắt đầu thôi”.
Nghe Ngô Chí Vinh nói thế, mọi người xung quanh mỗi người nghĩ một ý.
Nhất là Lỗ Diệu Quang – người đứng ngay cạnh Ngô Chí Vinh.
Ông ta nghe giọng điệu Ngô Chí Vinh nói chuyện là lạ liền hỏi: “Bắt đầu cái gì? Chẳng lẽ người của gia tộc phía Bắc đến rồi à?”
“Đến từ lâu rồi”.
Vừa nói xong Ngô Chí Vinh đã đứng lên lui về sau mấy bước.
Sau đó ông ta vỗ tay: “Bốn vị cao thủ, mọi người đã đến đông đủ, có thể xử lí rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, ở đầu cầu thang tầng hai đã có tiếng bước chân vọng lại.
Bốn người đàn ông lần lượt bước xuống.
“Chuyện gì vậy?”
“Ngô Chí Vinh, ông định làm gì?”
“Bọn họ là ai?”
Là chủ nhà nhưng Lỗ Diệu Quang thậm chí còn không biết bốn người này đến từ lúc nào.
Mà hơi thở của bốn người họ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ không phải người bình thường.
Lúc này nụ cười trên mặt Ngô Chí Vinh càng gian ác hơn.
Ông ta vừa lui về sau vừa cười nói: “Các ông tưởng đám rác rưởi các ông có thể đối đầu với các gia tộc lớn ở phương Bắc à?”
“Nằm mơ giữa ban ngày!”
“Trước mặt các gia tộc phía Bắc các ông chỉ là con rệp trong đống phân mà thôi”.
“Giết các ông dễ như giết con kiến vậy”.
Lỗ Diệu Quang run lên, ông ta vội khom lưng lễ phép nói: “Bốn vị có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không?”
“Chúng tôi không dám phản kháng, chúng tôi sẽ đi theo các gia tộc ở phía Bắc, chúng tôi xin đầu hàng”.
Ngô Chí Vinh đột nhiên cười to.
“Muộn rồi! Giờ mới quỳ xuống đầu hàng thì đã muộn rồi”.
“Hơn nữa, các ông có chết thì tôi mới được cầm quyền”.
“Ông chủ ở phương Bắc nói rồi, ông ấy không thích ồn ào”.
“Chỉ cần một con chó nghe lời như tôi là đủ rồi”.
Nói xong Ngô Chí Vinh hét lên một tiếng: “Giết!”
Tiếng hét!
Kêu thảm thiết!
Máu bắn tung tóe!
Đầu người lăn lông lốc, trong phút chốc cả phòng khách tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng.
Một trận chém giết.
Trước mặt bốn đại tông sư, những cao thủ của thế giới ngầm ở Thành Hải chỉ giống như con sâu cái kiến, để mặc cho bọn chúng chém giết.
Rất dễ dàng!
Bọn họ giống như những cây rau chờ những người nông dân đến thu hoạch.
Không đến vài phút đồng hồ cả phòng khách đã nhuốm đầy máu tươi.
Chết sạch! Toàn bộ đều chết sạch!
Chỉ có Ngô Chí Vinh và bốn đại tông sư còn đứng đó.
Người Ngô Chí Vinh nhuốm đầy máu, ông ta lễ phép nói với bốn đại tông sư.
“Đám ngoài kia xin cứ giao cho tôi, còn sư huynh tôi thì nhờ bốn vị đại tông sư xử lí giúp”.
Ngô Chí Vinh nói tiếp: “Sư huynh tôi là đại tông sư nhiều năm rồi”.
“Lúc đánh nhau với huynh ấy xin bốn vị cẩn thận”.
“Đề phòng sư huynh giấu nghề mà chúng ta không biết”.
“Hừ, ông già sắp xuống lỗ thì cần gì phải sợ”.
“Mấy chục năm vẫn dậm chân tại chỗ mà còn ngồi trên cao như thế, nên chết từ lâu rồi mới phải”.
Vừa dứt lời thì bốn đại tông sư nhanh chóng lắc mình biến mất.
Chẳng cần biết bốn người bọn họ đã đi chưa, Ngô Chí Vinh vẫn khom lưng uốn gối cười nói: “Bốn vị đi thong thả”.
Yên lặng!
Cả phòng khách chìm trong yên lặng.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Xác chết la liệt xung quanh.
Ngô Chí Vinh trong lòng vui như nở hoa, giang rộng hai tay cười lớn.
“Hahahaha!”
“Là của mình, tất cả đều là của mình!”
“Đúng là khổ tận cam lai”.
“Từ giờ trở đi Thành Hải là của mình rôi”.
Lúc này cửa bỗng từ từ mở ra.
Ngô Chí Vinh quay đầu lại nhìn, hai mắt bỗng trợn to.
“Sư huynh?”
“Sao huynh lại đến đây? Sao huynh lại ở đây chứ? Không phải huynh đi xử lý thằng Lý Phong rồi à”.
Ngô Chí Vinh bị dọa sợ đến mức trái tim đập thình thịch.
Nhưng lúc nói chuyện ông ta vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Ông ta vừa nói vừa bước đến trước mặt Chung Vô Thất.
“Sư huynh nghe đệ giải thích, vừa nãy…”
“Khỏi cần giải thích, lời đệ vừa nói, chuyện đệ vừa làm huynh biết hết rồi”.
“Sư huynh, chuyện không phải như huynh nghĩ đâu. Đệ cũng là bị ép thôi!”
“Người nhà họ Uông đe dọa đệ, nếu không làm theo thì đệ sẽ chết”.
Ngô Chí Vinh vừa nói vừa lùi về sau.
Cùng lúc đó ông ta cầm điện thoại giấu sau lưng muốn gọi điện xin cứu trợ từ bốn tên đại tông sư.
“Không cần gọi nữa, giờ chỉ sợ bốn tên đại tông sư đó chẳng thể nghe máy đâu”.
Gì cơ?
Ngô Chí Vinh giật mình sợ hãi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta nói với Chung Vô Thất: “Sư huynh đang đùa đấy à”.
“Bốn người họ là đại tông sư đấy”.
“Cả cái Thành Hải này có ai đánh thắng được họ chứ”.
“Mà sư huynh này, đệ khuyên huynh nên đi theo nhà họ Uông giống đệ đi”.
“Thực lực như huynh thì nhà họ Uông sẽ không để huynh thiệt đâu”.
“Từ nay về sau cả Thành Hải là của chúng ta rồi”.
Lúc này Liễu Bạch rảo bước vào nói với Chung Vô Thất: “Ông Chung, những người bên ngoài đã giải quyết sạch sẽ rồi”.
Chung Vô Thất giới thiệu Liễu Bạch với Ngô Chí Vinh: “Đây sẽ là người quản lý Thành Hải”.
“Gì chứ? Sư huynh đang nói đùa đấy à?’
“Cậu ta không phải hạng tôm tép bên chi thứ của nhà họ Liễu à, sư huynh làm tay sai cho cậu ta à”?