Kính xe van đỗ phía xa lập tức vỡ nát.
Mà tòa nhà chỗ Lý Phong đứng cũng bị tiếng vang này vọng lại làm lung lay.
“Hồ gầm trên núi”.
Miệng Điền Vong Hỉ đầy máu.
Đau đớn!
Cảm giác đau đớn vì nhục nhã càng làm trỗi dậy bản tính hung hăng trong người ông ta.
Ông ta giống như một con hổ dữ đang nổi điên.
Cùng với tiếng gầm gừ dữ dội, ông ta lại xông thẳng vào trong tòa nhà.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Từng đòn từng đòn mạnh mẽ được tung ra.
Giống như một chiếc máy đóng cọc cỡ lớn đang đóng ở móng tòa nhà, làm mặt đất rung chuyển.
Tiếng đổ vỡ!
Tiếng đánh nhau!
Vang mãi bên tai!
Cả tòa nhà lung lay sắp đổ.
“Rầm!”
Bức tường lại bị đập nát.
Lúc mọi người nhìn thấy cái bóng đen thì nó đã trượt dài trên đất mười mấy mét rồi.
Điều làm Uông Nghị Thừa sốc là người bị đánh văng ra ngoài không phải Lý Phong.
Mà là nhị sư huynh của anh ta.
Điền Vong Hỉ trong môn phái của anh ta đã là một cao thủ có tiếng rồi.
Hai năm trước ở đại hội võ lâm anh hùng đã đạt được thành tích cực kì xuất sắc.
Mà giờ lại bị Lý Phong đánh đến nỗi không thể phản kháng.
Lý Phong bước ra.
Anh bước từng bước một.
Bước chân nhẹ nhàng lững thững như đang đi dạo, nhìn hoa ngắm cỏ vậy.
Mà khi Lý Phong từng bước tới gần.
Điền Vong Hỉ sốc!
Luống cuống!
Kinh hoàng!
Sợ hãi!
Ông ta run cầm cập.
Không chỉ có đôi đồng tử mà linh hồn của ông ta cũng đang run rẩy theo.
Thấy Lý Phong ngày càng đến gần.
Ông ta vội vàng cầu xin tha thứ: “Tôi đánh không lại cậu, cậu tha cho tôi đi”.
Lý Phong nhếch miệng cười.
Trong nháy mắt anh đã biến mất.
“Roẹt!”
Chớp mắt một cái anh đã đứng trước người Điền Vong Hỉ rồi.
Anh cúi người xuống.
Tay phải anh nắm nhẹ lấy chân Điền Vong Hỉ, nhấc từ dưới đất lên.
Anh lập tức xoay người kéo lê ông ta đến chỗ tòa nhà.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Bước chân anh ngày một nhanh, sải chân ngày một dài.
Lúc cách tòa nhà mười mấy mét anh bỗng nhảy vọt lên, quăng mạnh Điền Vong Hỉ về phía tòa nhà.
“Rầm!”
Cơ thể Điền Vong Hỉ xuyên qua tường.
Bởi vì anh dùng sức rất mạnh.
Nên ông ta xuyên qua bức tường phía đông rồi lại bật văng ra từ bức tường phía tây.
Trợn mắt há mồm!
Điền Vong Hỉ hoảng sợ khi nhận ra Lý Phong đã chờ sẵn ở bên ngoài bức tường phía tây.
Cơ thể ông ta lại bị Lý Phong nắm lấy.
Xoay trên không trung một vòng.
Lại quăng về phía tòa nhà.
“Rầm!”
“Rầm!”
Lúc này Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ sư mới hiểu tại sao Lý Phong nói dùng sức người để dỡ tòa nhà đấy.
Bọn họ không ngờ anh lại dùng cách này để phá dỡ.
Trên đời này cũng chỉ có Lý Phong mới làm thế được.
Điền Vong Hỉ không ngừng la hét thảm thiết.
Lý Phong sừng sững đứng đó đập ông ta.
“Uỳnh!”
Bỗng nhiên!
Cả tòa nhà rung lắc dữ dội.
Anh chàng kỹ thuật vội hét lên: “Tất cả mọi người lùi về sau đi, tòa nhà sắp sập rồi”.
Tòa nhà đổ ầm xuống, bụi bay mù mịt.
Giữa đống bụi bặm ấy, mọi người thấy dáng người cao lớn của Lý Phong kéo cơ thể Điền Vong Hỉ từ từ bước ra.
Cả người Điền Vong Hỉ toàn máu.
Biến dạng hoàn toàn.
Cơ thể ông ta cong vẹo.
Không giống con người!
Mà giống đống rác hơn.
Lý Phong vung tay ném Điền Vong Hỉ xuống chân Uông Nghị Thừa.
Anh dửng dưng nói: “Cái thứ rác rưởi này tôi không lấy, anh mang về đi”.
“À, còn nữa. Nhắn với ông anh tôi vốn không định giết hết mấy người”.
“Nhưng mấy người đã vội vàng muốn chết thế thì tôi chiều”.
Ánh mắt anh lạnh lùng sắc lẹm!
Uông Nghị Thừa vừa mới chạm mắt với Lý Phong.
Cả người đã run lên.
Ánh mắt này đáng sợ quá.
Giống như bị một con sư tử nhìn chằm chằm.
Không thể nhúc nhích.
“Xéo đi!”
Uông Nghị Thừa vội vàng nhét Điền Vong Hỉ vào trong xe.
Hoảng sợ rời đi.
…
Đêm hôm đó tại khách sạn Hilton.
Tiệc rượu ở sảnh khách sạn đông nghịt người.
Có rất nhiều người nổi tiếng, tay cầm ly rượu vang đắt tiền, đứng tụm năm tụm ba nói chuyện.
Một người nói: “Nghe tin gì chưa, lại có người bị nhà họ Chu hãm hại đấy”.
Người khác tiếp lời: “Tôi nhớ mấy tháng trước có một tên nhà quê bị lừa mất mấy triệu tệ mà, lần này đến lượt đồ ngốc nào bị lừa thế”.
Người kia đáp: “Là tập đoàn Lăng Tiêu bé cỏn con ở Đông Hải”.
Một người nói chen vào: “À, tôi biết tập đoàn Lăng Tiêu đấy. Hôm nay mới bị lừa mất hai mươi tỉ”.
Một người giật mình đáp: “Hai mươi tỉ! Trời đất! Người phụ trách tập đoàn bọn họ ăn phân đấy à?”
Ông ta nói tiếp: “Chỉ sợ giờ cũng sắp phá sản rồi”.
Người đứng cạnh vội nói: “Chứ còn gì nữa. Tập đoàn bé bằng cái lỗ mũi đấy thì có bao nhiêu tiền chứ”.
Ông ta tiếp tục nói: “Ác thật đấy! Nhà họ Chu làm ăn toàn chơi kiểu lừa gạt và hãm hại thôi, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn”.
Một người khác tiếp lời: “Thôi, không nói đến cái bọn vô dụng đấy nữa. Tôi nói cho các ông biết tiệc rượu tối nay có một sếp lớn xuất hiện đấy”.
“Ai thế?”