Lý Phong vừa nhìn thấy Lý Lâm, trên người anh lập tức tỏa ra một luồng khí mãnh liệt.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.
Lý Tấn không chỉ phớt lờ lời cảnh báo trước đó của Lý Phong mà còn dám đưa con mụ hồ ly tinh đó đến Đông Hải.
Đối với Lý Phong đây là một sự khiêu khích.
Đối với mẹ anh là một sự sỉ nhục.
Sát khí mãnh liệt ngay lập tức bao trùm toàn thân Lý Lâm.
Khoảnh khắc này.
Lý Lâm cảm thấy như mình đang mặc một bộ áo giáp rất nặng.
Cử động khó khăn.
“Ông đến đây làm gì? Lẽ nào ông đã quên mất lời cảnh báo mà trước đây tôi đã từng nói rồi à?”
Giọng nói của Lý Phong lạnh ngắt như phát ra từ dưới đáy địa ngục.
Mỗi một chữ thốt ra đều khiến Lý Lâm kinh hồn bạt vía.
Quá mạnh!
Đây chính là thực lực thật sự của cậu chủ nhà bọn họ!
Lý Lâm cũng là một đại tông sư cấp cao thủ.
Tuy nhiên ở trước mặt Lý Phong, ông ấy cảm thấy mình chỉ như một đứa trẻ lên ba.
Lý Phong có thể nhẹ nhàng bóp ch3t ông ấy chỉ trong nháy mắt.
Lý Lâm nuốt nước bọt, sau đó đưa cho Lý Phong một chiếc khăn tay.
“Cậu chủ, lão gia nhờ tôi giao cái này cho cậu”.
Khi nhìn thấy chiếc khăn tay này, sát khí trên người Lý Phong lập tức tăng vọt!
Lý Phong bước đến.
Áp lực cực mạnh khiến cơ thể Lý Lâm không tự chủ được mà run lên bần bật!
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, hai hàm răng bắt đầu va lập cập vào nhau.
Quá đáng sợ.
Cho dù Lý Lâm là một đại tông sư, lúc này, ông ấy cảm thấy mình chỉ bé như một con kiến.
Sẽ chết!
Lúc này Lý Lâm cảm thấy bản thân chết chắc rồi.
Nhưng ông ấy nghĩ cho dù chết, được chết trong tay cậu chủ của nhà ông ấy cũng là một vinh dự.
Ngay lúc Lý Phong đang định ra tay, đôi tay mềm mại của Hứa Mộc Tình đột nhiên kéo lấy cánh tay của Lý Phong.
Trong phút chốc, mọi áp lực đều tan biến như cơn gió.
“Đừng như vậy mà, ông ấy chỉ là một ông lão bình thường thôi mà”.
Một hành động đơn giản đã xua tan hết toàn bộ sát khí trên người Lý Phong.
Lý Lâm thoát được một kiếp nạn, ông ấy nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt vô cùng biết ơn.
Hai tay ông ấy cầm chiếc khăn tay đến trước mặt Hứa Mộc Tình, cung kính nói: “Cô chủ, chiếc khăn này nhờ cô đưa cho cậu chủ”.
“Chỉ cần cậu chủ nhìn thấy chiếc khăn tay này, cậu ấy sẽ hiểu rõ mọi chuyện”.
Cậu chủ?
Cô chủ?
Hứa Mộc Tình cảm thấy rất xa lạ với cách gọi này.
Cô ngây thơ, trong sáng, tốt bụng, vẫn luôn ngốc nghếch cho rằng Lý Phong thật sự chỉ là một kẻ lang thang.
Thực lực của anh mạnh như vậy là do học được trong cái bang.
Tuy rằng ngoài miệng lúc nào cũng nói Lý Phong là kẻ nói dối.
Nhưng thật ra cô đã từng tin lời Lý Phong nói.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của Hứa Mộc Tình nhận lấy cái khăn tay rồi đưa cho Lý Phong.
Vốn dĩ Lý Phong không muốn nhìn.
Nhưng vì Hứa Mộc Tình đưa nó cho anh nên anh miễn cưỡng nhìn qua một chút.
Chỉ một cái liếc mắt.
Khoảnh khắc đó, Lý Phong ngây người ra.
“Không thể nào! Làm sao bọn họ có chiếc khăn tay này được chứ?”
Lý Phong giật lấy chiếc khăn tay.
Cẩn thận xem đi xem lại vài lần.
Sự ngạc nhiên càng lúc càng hiện rõ lên trong ánh mắt anh.
Năm đó khi hai mẹ con anh bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Đông Hải.
Mẹ anh vẫn luôn giữ chiếc khăn này bên mình.
Có một số vết máu lốm đốm trên chiếc khăn tay.
Là do năm đó mẹ anh để lại.
Năm đó nằm trên giường bệnh, bà ấy từng nói với Lý Phong.
Nếu như bà ấy chết thì hãy đốt chiếc khăn tay này đi.
Bây giờ, chiếc khăn tay vẫn còn đó.
Điều đó có nghĩa là bà ấy chưa chết!
Nhờ có Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Phong, Lý Lâm thả lỏng hơn nhiều.
“Cậu chủ, lão gia nói, có một số chuyện hiện tại ông ấy không thể trực tiếp nói với cậu”.
“Nếu như cậu muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì về nhà một chuyến đi”.
“Lão gia và người đó đều đang ở nhà đợi cậu”.
Nói xong, Lý Lâm cúi đầu chào Lý Phong rồi sau đó xoay người rời đi.
Nhìn Lý Lâm đã dần khuất bóng, Lý Phong cảm thấy vô cùng xúc động trước sự thay đổi lớn lao này.
Anh không thể ngờ rằng mình sẽ nhận được tin tức như vậy sau hơn mười năm.
Cảm xúc suốt bao nhiêu năm của anh, chưa bao giờ kích động như lúc này!
Lý Phong vội vàng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình và liên tục hỏi về người phụ nữ mà ban nãy Hứa Mộc Tình đã gặp.
Qua lời miêu tả của Hứa Mộc Tình, Lý Phong có thể chắc chắn 100% rằng người phụ nữ ngồi trên xe lăn đó chính là mẹ ruột của anh.
Và bà ấy chưa chết.
Nếu như bọn họ đã đến Đông Hải.
Vậy thì tại sao lại không ra mặt?
Bối rối.
Lý Phong không thể nào hiểu được vì sao bố mẹ mình lại làm như vậy?
“Cũng có thể là do bọn họ có nỗi khổ riêng”.
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Lý Phong.
Lý Phong gật đầu: “Vợ à, thật may vì có em”.
“Lúc nãy nếu như em không tới, có lẽ anh đã phạm phải một sai lầm chết người rồi”.
“Vì vậy, để thưởng cho em, anh sẽ hôn em một cái”.
“Chụt”.
Nói xong, Lý Phong không biết xấu hổ hôn lên khuôn mặt mịn màng của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong bất lực.
Sao lại có người như vậy nhỉ?
Rõ ràng là mình đã giúp anh.
Thế mà lại bị anh lợi dụng.
Đồ xấu xa!
Không biết xấu hổ!
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc Lý Phong không phải là trẻ mồ côi.
Hứa Mộc Tình cảm thấy rất vui.
Cô mừng cho Lý Phong.
“Chồng à, đợi thêm một thời gian nữa, Đông Hải ổn định, chúng ta cùng đi đến thủ đô, được không?”
Lý Phong gật đầu.
Khi nhắc đến thủ đô, hình ảnh một cô bé thò lò mũi xanh với chiếc bánh sừng bò xuất hiện trong đầu anh.
Cô bé này khi vừa được ba tuổi ngày nào cũng quấn lấy đòi gả cho anh.
Nếu như đi đến thủ đô thì bắt buộc phải giáp mặt với cô ấy.
Lý Phong cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình, anh kể cho Hứa Mộc Tình nghe về sự tồn tại của Vũ Khuynh Mặc.
“Nếu như đi thủ đô thì em phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó”.
“Với em, cô ấy là một đối thủ rất mạnh đấy”.
Mặc dù Hứa Mộc Tình đã nhận thức được điều này từ lâu.
Nhưng không ngờ rằng, đối thủ của cô lại là Nữ hoàng phố Wall.
Ban đầu, Hứa Mộc Tình còn có chút hoảng loạn.
Nhưng dần dần, cảm xúc của cô ổn định trở lại.
Cô giữ chặt cánh tay của Lý Phong, từ từ ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt kiên định: “Em nhất định sẽ không thua cô ấy đâu”.
“Mặc dù cô ấy rất lợi hại, nhưng em cũng không hề kém cạnh”.
“Hơn nữa, hơn nữa, có anh ở bên cạnh, em không sợ!”
“Chà chà, vợ anh nói hay quá, lại đây anh hôn thêm một cái nào”.
“Đáng ghét, chúng ta đang ở bên ngoài đó”.
“Nói như vậy có nghĩa là về nhà có thể hôn rồi đúng không, he he”.
……
Cảng Chi Châu Đông Phương, biệt thự lưng chừng núi nhà họ Chu.
Chu Minh Thiệu ngồi đó với vẻ mặt u ám.
Trước mặt ông ta là một người gầy gò mảnh mai nhưng hắn ta là một cao thủ xuất sắc.
Đại tông sư!
Một trong số những cao thủ của gia tộc Chu Thị, Lỗ Vĩnh Cường.
Một gia tộc có hai cao thủ cấp bậc đại tông sư.
Đây là đại diện của sức mạnh.
Chỉ những gia tộc hạng nhất mới có.
“Đã điều tra rõ ràng rồi, cái chết của cô ba có liên quan đến hai người”.
“Nói”.
Giọng nói Chu Minh Thiệu lạnh như đá.
Tuy rằng không gầm lên giận dữ, nhưng trong mắt ông ta lại lộ ra vẻ tức giận mãnh liệt.
Ông ta đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Người đầu tiên là Hứa Thiên Tứ, hai tiếng trước khi cô ba chết, Hứa Thiên Tứ vẫn luôn ở bên cạnh cô ba”.
“Sau đó Hứa Thiên Tứ đột nhiên mất tích”.
“Theo như những gì chúng tôi điều tra được, rất có thể anh ta đã trốn đến Đảo Quốc”.
“Còn có một người đàn ông tên Lý Phong”.
Chu Minh Thiệu sau khi nghe thấy cái tên Lý Phong, ông ta cau mày lại.