Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mắt sáng ngời của cô nói: “Chồng tôi sẽ bảo vệ tôi”.
Mã Đằng liếc nhìn Lý Phong.
Tuy là cơ thể Lý Phong rất rắn chắc.
Nhưng hắn không nghĩ một mình Lý Phong đánh được với toàn bộ thế giới ngầm ở thành Thiên Môn.
Lúc này vẻ mặt của hắn rất nôn nóng: “Bây giờ tất cả đám côn đồ ở thành Thiên Môn đang tìm cô đấy”.
“Có người bỏ tiền ra mua mạng của cô”.
“Cậu chủ tôi muốn đưa cô đến một nơi an toàn”.
Hứa Mộc Tình vẫn cười tươi như thế, chủ động cầm tay Lý Phong.
“Anh Mã, rất cảm ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này”.
“Nhưng với tôi mà nói, nơi có chồng tôi là nơi an toàn nhất trên thế giới này”.
Ngay lúc đó bỗng có tiếng một người đàn ông hét lên: “Cô ta ở đây này”.
Vừa dứt lời bỗng có ba mươi mấy người chạy vọt vào.
Bao vây Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Cầm đầu là một gã đầu trọc.
Gã cầm di động.
Trên màn hình có ảnh của Hứa Mộc Tình.
Gã cầm điện thoại giơ ra trước mặt cô.
Gã cong lưng.
Nở nụ cười.
Một nụ cười dâm dê.
“Hì hì hì!”
“Người đẹp à, người trên ảnh là cô đúng không?”
Gã đầu trọc trịch thượng nhìn Hứa Mộc Tình, ánh mắt và vẻ mặt của gã như muốn đem cô ăn sạch.
“Cô tên Hứa Mộc Tình đúng không?”
Có Lý Phong ở cạnh, Hứa Mộc Tình chẳng chút sợ hãi.
Cô ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào gã trọc nói: “Tôi là Hứa Mộc Tình, có chuyện gì không?”
“Ha ha, nếu cô đã nhận thì đi cùng tôi mau”.
Gã dí sát vào trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Nếu cô dám ngoan cố tôi sẽ lột sạch quần áo của cô trước mặt mọi người đấy”.
“Lột sạch đồ à, cách này hay đấy”.
Lý Phong vẫn ngồi một bên đột nhiên nói.
Đến giờ gã đầu trọc mới nhìn sang Lý Phong.
“Người đẹp à, đây là thằng đàn ông của cô đúng không? Nhìn bình thường quá”.
“Người thì không lùn nhưng không cường tráng được như tôi, cô nhìn người tôi này”.
Lý Phong dửng dưng nói: “Mấy người này xấu xí quá, ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi. Lột sạch quần áo rồi ném cả lũ xuống sông đi”.
Lúc Lý Phong nói mấy câu này, không có ai đáp lời anh. Nhìn cứ như anh đang lẩm bẩm nói một mình vậy.
“Thằng ranh ở đâu đến, câm mồm cho tao”.
Gã đầu trọc vung tay tát Lý Phong.
“Bốp!”
Trong nháy mắt trên mặt hắn đã hằn vết một bàn tay rất lớn.
Không ai thấy rõ Lý Phong đánh kiểu gì.
Gã đầu trọc giận điên lên.
“Còn đứng ngây ra đó nữa à?”
“Mau đánh què thằng này rồi ném xuống sống cho tao”.
“Còn con đàn bà này thì dẫn về nhà tao”.
“Giờ tao chỉ muốn chơi nó,…”
Gã đầu trọc còn chưa nói xong.
Tay Vương Tiểu Thất đột nhiên duỗi ra bịt kín miệng gã lại.
Sau đó cậu ta ghé sát vào bên tai gã đầu trọc.
“Này, đây là nơi công cộng đấy, có thể nói nhỏ chút không? Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói tiếp”.
Nói xong tay cậu ta dùng sức, lập tức ném gã đầu trọc ra ngoài cửa.
Sau đó Vương Tiểu Thất vỗ tay nói: “Mấy anh em, vừa nãy có nghe thấy đại ca nói gì không?”
“Nghe thấy”.
Mấy khách đang ngồi ăn cơm trong quán đồng thanh nói.
“Lên! “
Cả đám côn đồ còn chưa kịp hiểu gì.
Đám người Vương Tiểu Thất đã nhào về phía bọn chúng như bầy sói đói.
Nhanh!
Gọn, lẹ!
Chỉ trong nháy mắt.
Cả đám côn đồ hùng hổ lao vào đã bị đám người Vương Tiểu Thất xử lí sạch sẽ.
Mà còn làm theo lời Lý Phong, lột sạch quần áo của bọn chúng ném xuống sông.
Mã Đằng vẫn luôn đứng một bên nhìn Vương Tiểu Thất.
Đám người này hành động làm cho hắn thấy khiếp sợ.
Gia tộc bọn họ đúng là có không ít cao thủ.
Bản thân anh ta cũng có thực lực nhất định.
Nhưng vừa nãy hắn hoàn toàn không nhìn rõ đám người Vương Tiểu Thất ra tay kiểu gì.
Cảm giác này giống như ban đầu có rất nhiều lá cây trên đất.
Một trận gió thổi qua!
Trong chớp mắt đã bị thổi bay sạch!
Quá nhanh!
Đám người Vương Tiểu Thất ra tay độc ác, động tác nhanh gọn.
Vừa nhìn đã biết là cao thủ rồi!
Người nào cũng giỏi.
Lúc Mã Đằng hoàn hồn lại thì Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã cầm tay nhau đi rồi.
Lý Phong cầm bàn tay non mềm của cô cười hì hì nói: “Vừa nãy có nhiều người đứng trước mặt thế, có phải vợ căng thẳng lắm không?”
Hứa Mộc Tình gật đầu nói: “Đúng ạ, mấy người đó nhìn dữ quá”.
“Giờ tim em vẫn còn đập thình thịch đây này”.
“Thật không? Sao anh không nghe thấy nhỉ?”
Vừa nói Lý Phong vừa cúi đầu xuống, đưa tai ghé sát vào ngực Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình giận dữ đẩy đầu anh ra: “Anh cái đồ xấu xa này, giữa ban ngày ban mặt đấy”.
Lý Phong nói nhỏ bên tai Hứa Mộc Tình nói: “Ý của vợ anh là, đợi trời tối anh có thể làm vậy đúng không?”
“Ghét! Em không thèm nói chuyện với anh nữa”.
Ánh mắt Hứa Mộc Tình trốn tránh, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết của cô đỏ bừng quyến rũ.
“Hứa Mộc Tình ở đâu?”
Lúc này phía trước lại có mấy chục người nhào đến.
Tự dưng có nhiều người như vậy, Hứa Mộc Tình hoảng sợ.
Lý Phong thấy thế nói: “Nếu em sợ anh sẽ bảo Tiểu Thất đuổi đám người này đi”.
Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu.
Cô nắm chặt tay Lý Phong.
Ánh mắt kiên định.
“Chồng à, em sẽ cố gắng gan dạ lên”.
“Em không dễ bắt nạt thế đâu”.
Vẻ mặt của Hứa Mộc Tình khiến Lý Phong nghĩ đến rất nhiều kí ức quen thộc.
Anh cười nhẹ.
Thực ra lúc Vũ Thạc truyền tin đuổi giết Hứa Mộc Tình thì Lý Phong cũng nhận được tin này rồi.
Anh có thể bóp ch3t cái mệnh lệnh này từ trong trứng.
Hơn nữa còn có thể lấy cái đầu chó của Vũ Thạc xuống.
Nhưng ngẫm lại Lý Phong thấy đây là một cơ hội rất tốt để Hứa Mộc Tình rèn luyện.
Nếu Hứa Mộc Tình muốn trở thành một nữ hoàng thương mại đứng trên vạn người.
Thì nhất định phải rèn luyện.
Chỉ cần có Lý Phong ở đây thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Vì vậy Hứa Mộc Tình rất vui vẻ luyện tập “gan dạ” mà Lý Phong nói.
Hôm nay Lý Phong muốn bắt toàn bộ thế giới ngầm ở Thiên Môn ra cho vợ anh luyện tập “gan dạ”.
Mã Đằng chạy về một khu biệt thự cao cấp.
Nhà họ Mã ở Thiên Môn là gia tộc hạng hai.
Bọn họ dám đối đầu với Vũ Thạc.
Bởi vì gia tộc đứng sau lưng bọn họ cũng là một trong bốn gia tộc lớ nhất ở thủ đô – nhà họ Hậu.
Trong phòng sách.
Cậu hai nhà họ Mã – Mã Hoành đang cầm một cái kính lúp to soi lên món đồ cổ trên bàn, cực kì say mê.
Thấy Mã Đằng ngoài cửa đi vào.
Mí mắt anh ta giật một cái: “Về rồi à, chuyện Hứa Mộc Tình sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Có phải bây giờ cô ta rất biết ơn tôi, cực kì muốn gặp tôi không?”