Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 405



“Kít!”

“Kít!”

“Kít!”

Những chiếc xe lần lượt dừng lại trước mặt bọn họ.

Những chiếc xe này đều mang biển số thủ đô.

Cửa xe mở ra.

Gió!

Gió đột nhiên nổi lên.

Một luồng khí mạnh mẽ, cuồn cuộn dâng trào.

Như cuồng phong!

Như sóng thần!

Long trời lở đất!

Hết tên cao thủ này đến tên cao thủ khác lần lượt xuống xe.

Gương mặt bọn chúng lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao.

Chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt thôi cũng đã thấy ớn lạnh rồi!

Lùi!

Lùi về phía sau!

Những thành viên bình thường này, dưới hào quang áp chế của đối phương, khổ sở chống đỡ lại bọn chúng.

“Các người là ai? Đến đây làm gì?”

Advertisement

Trong sân huấn luyện, đột nhiên vang lên tiếng sấm.

Đám người Lý Nhị Ngưu, Tang Cẩu và Dương Thiện Tề xuất hiện.

Tiếng hét của Lý Nhị Ngưu làm cho khí thế của bọn chúng giảm xuống một chút.

Tuy nhiên, dưới khí thế mạnh mẽ của đối phương, ngay cả đám người Lý Nhị Ngưu có thể gi3t chết đại tông sư cũng cảm nhận được áp lực một cách rõ ràng.

Những người này thực lực không hề yếu.

Dù cho có là thực lực yếu nhất trong số bọn chúng cũng là cao thủ cấp gần tông sư.

Những tên cao thủ này xuất hiện, toàn thân đều mang theo một luồng sát khí dữ dội.

Kẻ đến chẳng tốt đẹp gì.

Trong đám người, một người đàn ông đầu trọc đứng ra.

Hắn ngầng đầu lên, ánh mắt trắng trợn trừng trừng.

“Cấm địa Đông Hải, chỉ là đám người hèn mọn chúng mày thôi sao?”

Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn đám người Lý Nhị Ngưu, trong ánh mắt hắn đầy vẻ khinh bỉ và coi thường.

Advertisement

Hắn nhìn đám người Lý Nhị Ngưu bằng ánh mắt như thể một người giàu có quyền quý đang nhìn xuống một đám ăn xin phía dưới.

“Xem ra chuyến này tao đến đây phí công rồi”.

Nói xong, người đàn ông này quay người đi về phía xe của mình.

Đồng thời, hắn thản nhiên giơ tay lên, nói.

“Giết hết tất cả”.

Lời vừa dứt, một vài đại cao thủ dắt theo những cao thủ dưới trướng, nhanh chóng xông về phía đám người Lý Nhị Ngưu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 618: Liên tục gặp tai nạn - Rơi xuống vách núi (4)

Đám người Lý Nhị Ngưu cũng xông lên, sắc mặt nghiêm nghị.

Trận chiến lập tức bùng nổ.

“Bộp!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Toàn bộ sân tập luyện lúc này không ngừng vang lên tiếng tay đấm chân đá.

Bình thường, người nào cũng đứng trước mặt người thân bạn bé, khoe khoang rằng sức mạnh của bọn họ đã được cải thiện nhanh như thế nào, bây giờ đã trở thành những tuyển thủ đáng gờm ra sao.

Lúc này, chẳng khác nào những đứa trẻ bị người lớn bắt nạt, từng người một bị đánh cho tơi bời!

“Phụt!”

Nôn ra máu!

“Rắc!”

Gãy tay!

“Rắc!”

Gãy chân!

Đám người này ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Chỉ vừa mới giáp mặt, hơn chục thành viên đã bị đánh què.

“Bụp!”

Lý Nhị Ngưu bị đại tông sư đấm vào ngực, ngã văng về sau rồi trượt dài mười mét trên đất.

Lý Nhị Ngưu vừa đứng lên.

Dương Thiện Tề lại bị đánh gục, ngã vào người Lý Nhị Ngưu.

Lý Nhị Ngưu vội vàng đỡ Dương Thiện Tề dậy và hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Dương Thiện Tề lắc đầu.

Nhưng cậu ta không nói ra được.

Lúc này, khí huyết trong lồ ng ngực Dương Thiện Tề đang cuồn cuộn dâng trào, chỉ cần cậu ta mở miệng thì máu sẽ lập tức phun ra.

Quá mạnh!

Dương Thiện Tề và Lý Nhị Ngưu bốn mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều biết rất rõ những thành viên trong trại huấn luyện này.

Đều không phải là đối thủ của những tên trước mặt này.

Nhưng ngay cả như vậy, Lý Nhị Ngưu và Dương Thiện Tề lập tức lấy lại tinh thần, lại xông lên gi3t chết bọn chúng.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Các thành viên của căn cứ huấn luyện, từng người bị đánh gục.

Một tên đại tông sư vênh váo đi tới, nhìn đám người Lý Nhị Ngưu bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hắn ta cười lạnh: “Thực lực chẳng ra làm sao cả, nhưng dũng khí rất đáng khen”.

“Trong trường hợp này mà không có một ai tháo chạy, khá lắm”.

“Xem ra gia tộc Lý Thị đã tốn rất nhiều công sức cho bọn mày trong từng ấy năm”.

“Chạy?”, Tang Cẩu cười nhạt.

Dương Thiện Tề gầm gừ: “Hừ, không thế nào!”

Lý Nhị Ngưu hét lớn: “Cho dù hôm nay tất cả bọn tao đều chiến đấu đến chết, chúng tao cũng sẽ không bao giờ tháo chạy!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Thẳng thắn, kế hoạch

Mặc dù tất cả các thành viên trong đội đều bị thương nhưng ai nấy vẫn hừng hực khí thế.

Bọn họ giận dữ nhìn chằm chằm.

Thà chết chứ không chịu đầu hàng!

“Ha ha ha! Khá lắm, khá lắm, còn có chút thú vị”.

“Nếu như giết bọn mày cũng giống như thái rau, không có chút phản kháng, vậy thì sẽ rất nhàm chán”.

Đại tông sư dẫn đầu cười lớn: “Đừng lo lắng, tao sẽ không để cho chúng mày chết nhanh như vậy đâu”.

“Chúng tao từ tận xa xôi tới đây để có thể cảm nhận niềm vui sướng khi gi3t chết mấy con kiến như bọn mày”.

“Bây giờ thì chúng mày cố gắng mà chống đỡ nhé!”

“Chúng mày càng ngoan cố bọn tao sẽ càng đánh mạnh”.

“Đừng có mà quỳ xuống cầu xin đấy nhé!”

Đám người Lý Nhị Ngưu gầm lên một tiếng.

“Đi chết đi!”

“Giết!”

Hai vị đại tông sư đồng thời nhìn nhau, lập tức lao về phía Lý Nhị Ngưu, Tang Cẩu và Dương Thiện Tề.

Bọn chúng biết rõ ba người này chính là ba người mạnh nhất trong căn cứ huấn luyện này.

Chỉ cần khử được bọn họ trước, đám tép riu còn lại sẽ dễ dàng xử lý.

Đám người Lý Nhị Ngưu được chết trong tay đại tông sư như bọn chúng chính là một vinh dự!

Nắm đấm mạnh mẽ!

Với một lực rất mạnh nhắm thẳng vào người Lý Nhị Ngưu.

Lý Nhị Ngưu đánh với hắn ba chiêu nhưng không đỡ nổi một chiêu nào đã bị ngã văng ra đằng sau.

Đúng lúc đại tông sư đang chuẩn bị lao tới và giáng một cú đấm mạnh mẽ vào đầu Lý Nhị Ngưu.

Đột nhiên có một bóng người vụt qua.

“Bụp!”

“Bụp!”

Phần bụng của đại tông sư bị chân của ai đó đạp mạnh vào.

Cơ thể hắn ta như một quả bóng, bay nhanh về phía sau và tông vào một chiếc xe hơi.

Lõm xuống!

Chiếc xe làm bằng thép rắn chắc đã bị lõm xuống một vết.

Có thể thấy được lực của cú đạp này!

Đại tông sư ngậm chặt cái miệng đầy máu, nhìn chằm chằm vào Triệu Tiền đứng cách đó không xa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1374: Người đàn ông kỳ lạ

Không ai ngờ rằng Triệu Tiền vừa rồi còn đang đứng yên trên cát, đột nhiên lại tung ra một cú đạp.

Hơn nửa, tốc độ của anh ta vượt xa đám người Lý Nhị Ngưu.

Ngoài ra, với sức mạnh của cú đạp này, các thành viên trong cơ sở huẩn luyện lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Lý Phong.

Lúc này, tất cả các thành viên trong đội cuối cùng cũng tin.

Triệu Tiền đúng là đã được Lý Phong đặc biệt huấn luyện.

Lúc này, hai tay của Triệu Tiền buông thõng xuống.

Tay của anh ta hiện giờ giống như tay của một đứa trẻ tám, chín tuổi, không chút sức lực.

Nhưng chính vì sức mạnh của đôi tay đã biến mất.

Thay vào đó, nó khiến anh ta tập trung nhiều hơn vào đôi chân của mình.

Người đàn ông đầu trọc vốn định quay về xe, lúc này mới chậm rãi xoay người lại.

Hắn nhìn Triệu Tiền bằng ánh mắt sắc như dao.

“Thằng oắt con này, ai đã dạy cho mày cú đá vừa nãy?”

Cú đá vừa rồi của Triệu Tiền mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng tên đầu trọc vẫn có thể nhìn rõ từng chuyển động của cậu ta.

Nhưng điều khiến tên đầu trọc đó cảm thấy khó hiểu đó là hắn chưa từng nhìn qua chiêu thức như vậy.

Cho dù là các môn phái ở phương Nam hay phương Bắc đều không thể tìm thấy được kỹ thuật chân như vậy.

Tình huống nảy xảy ra, chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, đòn chân này là do Triệu Tiền trong lúc luyện tập vô tình luyện được.

Khả năng còn lại là đằng sau Triệu Tiền còn có một cao thủ.

Triệu Tiền nói: “Mày không xứng được biết”.

“Ha ha ha ha!” Người đàn ông đầu trọc cười một cách điên cuồng.

“Ngu xuẩn, lại có một con rùa đang nấp sau lưng không dám ra mặt”.

“Vậy thì tao sẽ giết hết đám tép riu chúng mày trước”.

“Rồi sau đó ép hắn ra mặt!”

Trong lúc nói chuyện, tên đầu trọc giơ tay lên.

“Giết!!”

Chiến!

Chiến đấu đến chết!

Giờ phút này, tất cả các thành viên trong đội huấn luyện đã không còn đường lui!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.