Sau đó tay anh như mang theo sự mê hoặc bóp vai cô.
Cách mát xa của anh khác hẳn Raven.
Raven mát xa sẽ làm người ta thư giãn.
Nhưng hai tay Lý Phong mát xa làm Hứa Mộc Tình thấy rất khác.
Trong chớp mắt cô cảm thấy hai đùi mình căng chặt.
Sau đó cả người cô run rẩy.
Đôi mắt ngập nước.
Hai má đỏ ửng.
Tay Hứa Mộc Tình che miệng
Cuối cùng cô cũng hiểu vừa nãy sao Hứa Hạo Nhiên lại kêu ghê thế.
Cảm giác này.
Rất mạnh!
Rất sướng!
“Ư, đừng, đừng…”
“Đừng…đừng…đừng dừng…”
Lúc này ba người Hứa Hạo Nhiên đang đứng ngoài cửa.
Thỉnh thoảng trong phòng lại truyền đến tiếng rên của Hứa Mộc Tình, làm trí tưởng tượng của họ bay cao bay xa.
Âu Dương Diểu Diểu nói với Hứa Hạo Nhiên: “Cảm giác thích như vậy á?”
Advertisement
“Sao chị thấy giọng của chị Tình cứ lạ lạ thế nào ấy?”
Hứa Hạo Nhiên ghé sát mặt mình gần cô ấy, cười nói: “Hay là em cho chị thử nhé?”
Mặt Âu Dương Diểu Diểu đỏ ửng, cô ấy giận dỗi liếc mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên sau đó xoay người bỏ đi.
“Ấy, đừng đi mà, tuy là em không mát xa giỏi như anh rể nhưng cũng học được mấy phần rồi”.
“Cái này gọi là bàn tay mê hoặc”.
Hứa Hạo Nhiên vội theo sát.
“Anh rể bảo chỉ cần học cái này xong thì con gái ai cũng “ướt” hết”.
Kết quả là Hứa Hạo Nhiên ăn một cái tát.
“Bốp!”
“Lưu manh!”
Hứa Hạo Nhiên ôm lấy gương mặt bị đánh đỏ bừng, vẻ mặt cau có bước đến trước mặt Raven nói.
“Chị Raven, em làm theo những gì anh rể dạy rồi mà sao không có tác dụng gì hết vậy?”
Advertisement
Raven bật cười.
“Cái cách này chỉ ông chủ mới dùng được thôi”.
“Anh ấy dùng thì gọi là bồi dưỡng tình cảm”.
“Đến lượt cậu dùng thì thành lưu manh đùa giỡn rồi”.
Nói xong, đôi chân dài nõn nà của Raven bước về phía cửa thang máy.
“Ơ, chị đi đâu thế?”
“Đi mua hai cái vé xem phim”.
Hứa Hạo Nhiên đập tay lên trán.
“Ôi, em quên mất chuyện này rồi”.
Vừa nãy Hứa Hạo Nhiên hỏi muốn bồi dưỡng tình cảm thì phải làm thế nào?
Lý Phong nói rất dễ.
Dẫn cô ấy đến chỗ nào tối tối.
…
Buổi tối, rạp chiếu phim.
Lúc Hứa Mộc Tình ra ngoài thì đã thay một bộ đồ khác.
Đúng như những gì Hứa Hạo Nhiên vừa nói, một chiêu mê hoặc này của Lý Phong mà dùng trên người phụ nữ thì bọn họ sẽ ướt.
Dù là đã ăn trưa, lại có một khoảng thời gian nghỉ trưa rồi.
Nhưng gương mặt xinh đẹp của Hứa Mộc Tình vẫn đỏ ửng.
Ánh mắt cô nhìn Lý Phong vừa thích vừa tức.
Bởi vì chiêu mê hoặc của Lý Phong làm cô rên to ở văn phòng.
Lúc hai người bọn họ ở trong văn phòng ra, tất cả nhân viên làm việc ở tầng này đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt mờ ám.
Giờ nghĩ lại mặt cô vẫn nóng bừng.
“Tối nay chúng ta xem phim gì vậy?”
Lý Phong đưa cho Hứa Mộc Tình tấm vé xem phim mà Raven vừa mới mua.
“Kinh hồn lúc nửa đêm”
Hứa Mộc Ttình nhìn thấy năm chữ này bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, dựng hết tóc gáy.
Từ nhỏ đến lớn cô không dám xem thể loại này.
“Đừng mà, em không dám xem phim này”.
“Xem xong buổi tối em sợ không ngủ được”.
Hứa Mộc Tình nhất quyết không xem bộ phim kinh dị này.
Cô cũng biết thừa là Lý Phong lại đang cố ý muốn “bắt nạt” mình rồi.
Vì vậy cô kéo tay Lý Phong đi mua lại vé.
Lý Phong hỏi Hứa Mộc Tình: “Em muốn xem phim gì?”
“Chúng mình xem phim mới nhất của Hollywood đi”.
Lúc Hứa Mộc Tình nói, trong lòng cô cực kì khoái chí.
Nếu xem phin kinh dị chắc chắn cô sẽ sợ hãi núp trong lòng Lý Phong.
Nhưng xem phin Hollywood thì không có đâu.
Cuối cùng!
Cô với Lý Phong cũng hòa nhau một ván.
Mua vé trước, đến giờ phim chiếu là được vào.
Giờ đi xếp hàng mua vé đã.
Có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.
Tuy bây giờ Hứa Mộc Tình đúng là giàu có.
Nhưng cô vẫn rất tự giác kéo tay Lý Phong chủ động xếp hàng.
Khoảng hơn mười phút sau thì sắp đến lượt cô.
Đằng trước cũng chỉ còn một đôi đang mua vé mà thôi.
Lúc đôi này đang mua vé thì có hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi đến.
Một người trong đó đã đẩy anh chàng đang mua vé ra.
“Bộp!”
Anh ta đập tiền lên quầy bán vé.
Nói một tràng tiếng anh với người bán vé.
“Cho tôi hai vé nhanh lên”.
Người bán vé thấy người mua là người nước ngoài.
Vẻ mặt vô cảm bỗng chuyển sang tươi cười.
Bập bõm dùng tiếng anh trả lời anh ta.
“Ok, Ok, xin chờ chút!”
Lúc người bán vé gật đầu lia lịa.
Anh chàng vừa bị đẩy ra vội vàng nói: “Sao lại bán vé cho họ, bọn họ chen ngang hàng mà”.
“Thôi, nể mặt người ta chút đi, dù sao cũng là người nước ngoài mà”.
“Người ngoại quốc thì sao? Người ngoại quốc thì được thiên vị ạ”.
Anh chàng đó không vừa ý.
Lúc này người bán vé cười lạnh lùng.
Vẻ mặt khinh khỉnh.
Cô ta nhìn anh chàng đó nói: “Có giỏi thì đi mà nói lí với người ta”.
“Nếu anh không biết tiếng anh thì tôi giúp anh dịch”.
“Tôi…”
Anh chàng đó quay đầu nhìn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Dáng người đối phương rất cao to.
Nhìn qua cũng rất cường tráng.
Trên người còn mặc bộ vest hàng hiệu.
Trên tay còn đeo đồng hồ Rolex, anh chàng đó sao sánh bằng.
Lúc này tên tóc vàng mắt xanh đó mở miệng nói.
Anh ta bập bõm nói.
Dáng vẻ cực kì khoái chí.
“Nhóc ạ, ở đất nước các cậu người nước ngoài như chúng tôi được thiên vị thế đấy”.
“Chúng tôi muốn làm gì mấy người cũng phải chiều theo”.
“Đừng nói đến việc mua vé xem phim”.
“Cho dù là đến chỗ sếp các cậu thì họ cũng phải đứng lên nhường ghế cho tôi đấy”.
Nhân viên quầy nhanh chóng bán vé cho hai người họ.
Sau đó còn bập bõm chào bằng tiếng anh: “Đi thong thả”.
Lúc hai tên tóc vàng mắt xanh đó đi qua bên cạnh Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Một trong hai người liếc nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt bỉ ổi.
Hứa Mộc Tình hơi nhăn mày.
“Trông hai người đó ghét thật đấy”.
Lý Phong dửng dưng nói: “Em đừng vội, hai người đó vẫn còn chút tác dụng, đợi lát nữa anh sẽ xử lí chúng”.
Đôi mắt sáng ngời của Hứa Mộc Tình chớp chớp.
Cô không hiểu ý Lý Phong lắm.
Lúc Hứa Mộc Tình và Lý Phong đang định vào trong rạp.
Di động của người nước ngoài vừa chen ngang chợt reo.
Trên điện thoại hiển thị tên: “Thư Hạo, Hậu”.
Lúc anh ta nói chuyện với Hậu Thư Hạo, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Hứa Mộc Tình.
Sâu trong mắt là sự bẩn thỉu.
Dâm dê!
Phim nhanh chóng được chiếu.
Lý Phong và Hứa Môc Tình vừa mới ngồi xuống.
Hai tên nước ngoài đó cũng đi dọc theo lối vào.
Chỗ ngồi của bọn chúng vốn cách Hứa Mộc Tình khá xa.
Nhưng lúc lướt qua người Hứa Mộc Tình.
Hai mắt chúng sáng rực, cười đểu.