Tuy nhiên, khi Cố Ngôn Hi nhìn rõ, mới phát hiện ta một người đàn ông có khuôn mặt điển trai và dáng vẻ lịch lãm trong bộ vest trắng đang đứng bên cạnh mình.
Cố Ngôn Hi xua xua tay với người đàn ông nọ, cười nói: “Trợ lý của tôi đã đi lấy nước rồi, cám ơn lòng tốt của anh”.
Anh chàng điển trai mỉm cười ngồi bên Cố Ngôn Hi.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi lỗ mãng quá”.
“Là một quý cô thanh lịch, thực sự không nên nhận nước từ một người đàn ông lạ nhỉ”.
“Không, không, tôi không có ý đó”.
Lúc này người đó cũng cười nói: “Kỳ thật tôi cũng không có ý đó”.
Nói xong, trên mặt anh ta nở một nụ cười rất tươi.
Khi cười sẽ xuất hiện một chiếc lúm đồng tiền sâu trên má trái.
Khi Lý Phong cười, anh cũng có.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Ngôn Hi và người đàn ông này đã ngồi xuống và trò chuyện cùng nhau.
Ngay sau đó, Phương Văn Văn đến.
Khi Phương Văn Văn nhìn thấy người đàn ông này, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
“Anh Viên, sao anh lại ở đây?”
Phương Văn Văn vội vàng đến gần và giới thiệu người đàn ông đẹp trai trước mặt cho Cố Ngôn Hi.
Người này tên là Viên Tuấn Khải.
Là dòng máu trực hệ của nhà họ Viên.
Họ Viên là một trong bốn thế gia lớn ở thủ đô.
Nhưng họ khác với ba gia tộc còn lại.
Hầu hết hoạt động kinh doanh của họ là ở thế giới nổi và ở nước ngoài.
Mọi dòng máu trực hệ trong gia đình đều rất xuất sắc.
Viên Tuấn Khải có nhiều danh hiệu.
Hôm nay, anh ta đang tham dự bữa tiệc với tư cách là nhà sản xuất.
Khi Cố Ngôn Hi trò chuyện với Viên Tuấn Khải, cô ấy luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấy bóng dáng của Lý Phong từ người đàn ông này.
Từ từ, tình cảm của cô ấy dành cho Viên Tuấn Khải ngày càng mạnh hơn.
Sau khi tàn tiệc, Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn bắt xe trở về khách sạn.
Phương Văn Văn thấp giọng hỏi Cố Ngôn Hi: “Vừa rồi Viên Tuấn Khải thế nào?”
“Em chưa bao giờ thấy chị nói chuyện với một người đàn ông lâu như vậy”.
“Nếu chị thấy anh này hợp, thì thử quen anh đó đi”.
“Có lẽ, chị có thể thoát khỏi cái bóng của Lý Phong đó”.
Cố Ngôn Hi không nói gì.
Phương Văn Văn làm sao mà biết lý do Cố Ngôn Hi nói chuyện với Viên Tuấn Khải là vì cô ấy nhìn thấy bóng dáng của Lý Phong trong đó cơ chứ.
Lúc này, điện thoại di động của Phương Văn Văn khẽ rung lên.
Phương Văn Văn lấy điện thoại ra và nhìn thoáng qua.
Sau đó cô ấy cười với Cố Ngôn Hi và nói: “Sáng mai, sẽ có một sự kiện khác, Viên Tuấn Khải cũng sẽ tham gia”.
“Mai lại gặp anh ấy nói chuyện nhé”.
Một biểu cảm phức tạp lóe lên trong mắt Cố Ngôn Hi.
Khẽ gật đầu: “Ừ”.
…
Tòa nhà văn phòng Thiên Môn của tập đoàn Lăng Tiêu.
Phòng họp trên tầng bảy.
Vừa rồi, Hứa Mộc Tình đã tổ chức một cuộc họp.
Tại cuộc họp, quyết định mới nhất của các giám đốc điều hành cấp cao nhất của tập đoàn Lăng Tiêu đã được thông qua.
Âu Dương Diểu Diểu được Hứa Mộc Tình bổ nhiệm làm tổng phụ trách khu vực Thành Hải.
Cô ấy sẽ dẫn đội quay trở lại Thành Hải.
Thông qua nền tảng quốc tế của Thành Hải, mỹ phẩm Đông Phương sẽ được quảng bá ra thị trường quốc tế.
Hứa Mộc Tình nhìn về phía Âu Dương Diểu Diểu: “Diểu Diểu, mặc dù mọi người đều rất kỳ vọng vào em”.
“Nhưng em phải chú ý sức khỏe nhé”.
“Đừng thức khuya, đừng tham công tiếc việc quá”.
Âu Dương Diểu Diểu gật đầu liên tục.
Hứa Mộc Tình không chỉ sở hữu khí chất của một người thành đạt.
Đồng thời, cô cũng là một người rất tốt bụng và chu đáo.
Trước mặt nhân viên, cô không bao giờ khoác lên mình tư thế của giám đốc mà luôn đối xử tử tế với người khác.
Cả tập đoàn đều vui vẻ hòa thuận.
Tất cả mọi người cùng làm việc vì một ngày mai tốt đẹp hơn cho tập đoàn Lăng Tiêu.
“Chị Tình, đừng lo lắng, em nhớ rồi mà”.
Hứa Mộc Tình đang định nói thì cánh cửa phòng họp đột nhiên bị đá tung ra.
“Bùm!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Lý Phong đã đứng ở cửa.
Lúc này, Lý Phong đang cầm một túi khoai tây chiên lớn trên tay.
Anh vừa ăn khoai tây chiên “rột rột” vừa nói: “Tôi chỉ đá thay người ta thôi”.
“Chính chủ ở đây này”.
Đang nói chuyện, thì Hứa Hạo Nhiên tức giận từ ngoài cửa bước vào.
Hứa Hạo Nhiên nhìn thẳng vào Âu Dương Diểu Diểu: “Tại sao đột nhiên chị lại trở về Thành Hải?”
“Mấy ngày trước không phải nói muốn cùng em đi xem Vạn Lý Trường Thành sao?”
“Chúng ta cũng đã thống nhất cùng nhau cưỡi ngựa đi trên đồng cỏ”.
Hứa Mộc Tình nháy mắt với những người khác trong phòng họp.
Mọi người đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu, trong phòng họp chỉ còn lại có bốn người Lý Phong.
Lý Phong đang dựa vào cửa phòng họp, Hứa Mộc Tình cũng đi tới, cầm lấy khoai tây chiên trên tay Lý Phong, hé mở đôi môi đỏ mọng gợi cảm.
“Rột rột!”
“Rột rột!”
Hai vợ chồng đứng ở cửa.
Ăn uống vui vẻ.
Âu Dương Diểu Diểu nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Có một sự phức tạp trong mắt cô ấy.
Âu Dương Diểu Diểu nói với Hứa Hạo Nhiên.
“Chị với em không giống nhau”.
Ngay khi Âu Dương Diểu Diểu nói vậy, biểu cảm của Hứa Hạo Nhiên đột ngột thay đổi.
“Khác ở chỗ nào?”
“Chúng ta đều có hai tay và hai chân!”
Hứa Hạo Nhiên tỏ ra rất sốt sắng.
Bất cứ khi nào cậu ta cuống lên, cậu ta sẽ nói linh tinh.
“Chị đang chê em đúng không?”
“Chị cho rằng em không xứng với chị à?”
Âu Dương Diểu Diểu lắc đầu.
“Chị lớn lên trong một môi trường khác với em”.
“Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, những người thân trong gia đình đã luôn bảo vệ và chăm sóc em”.
“Em không cần phải quá nỗ lực cũng có thể sống rất thoải mái”.
“Vì cha mẹ, chị gái và anh rể của em đã thay em gánh vác hết rồi”.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay của Âu Dương Diểu Diểu.
“Em biết, chị nghĩ là em ngây thơ đúng không”.
“Nhưng, em đã thay đổi rồi mà”.
“Mấy ngày nay em đều ngoan ngoãn ngồi ở văn phòng làm việc”.
“Em cũng đang học cách quản lý từ những người khác!”
Âu Dương Diểu Diểu yên lặng nhìn Hứa Hạo Nhiên: “Đó không phải là em, đó không phải kiểu của em”.
“Ước mơ lớn nhất của em không phải là ca hát và trở thành ca sĩ sao?”
“Chị không muốn vì chị mà em trở thành kiểu người em không thích”.
“Hơn nữa, chị cũng có lý tưởng của riêng mình”.
“Chị không muốn hai chúng ta trở thành vật cản của nhau”.
“Chị……”
Âu Dương Diểu Diểu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng câu ra đến đầu môi rồi lại không thể thốt ra được nữa.
Mắt Hứa Hạo Nhiên đã đỏ hoe.
Âu Dương Diểu Diểu chưa nói hết lời, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, trực tiếp lao ra khỏi văn phòng.
Khi nhìn thấy vậy, Hứa Mộc Tình vội vã muốn đuổi theo.
Nhưng Lý Phong đã đặt tay lên vai cô.
Khi Hứa Mộc Tình quay đầu lại, Lý Phong đã đút một miếng khoai tây chiên vào miệng Hứa Mộc Tình.
“Em ở đây đi, anh sẽ đuổi theo”.
Nói xong, Lý Phong đưa khoai tây chiên cho Hứa Mộc Tình.
Anh đi về phía trước vài bước, sau lưng anh đột nhiên vang lên giọng nói của Hứa Mộc Tình.
“Chồng”.
Lý Phong dừng bước, quay đầu lại.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong bằng ánh mắt trìu mến.
Hai cánh môi mọng nước từ từ hé mở.
“Em ăn hết khoai tây chiên rồi, mua thêm vài gói nữa đi”.
…
“A!!!”
“Tại sao!!”
“Tại sao ah!!!”
Phố ẩm thực.
Hứa Hạo Nhiên điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng.
Vừa ăn vừa gào thét.
Những người đi qua khi nhìn thấy biểu cảm của Hứa Hạo Nhiên đều biết người này đã thất tình rồi.
Ai ai cũng đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt đồng cảm.
Lúc này Lý Phong vươn tay lên vỗ vai Hứa Hạo Nhiên.
“Chân trời nào mà không có cỏ thơm”.
“Thỏ không ăn cỏ gần hang”.
Mồm Hứa Hạo Nhiên nhét thức ăn, buồn bã ngẩng đầu nhìn Lý Phong rơm rớm nước mắt.
“Anh rễ (rể), ại ao (tại sao), ại ao ứ (tại sao chứ)?”
“Ại ao iem uôn à ười ịu au ổ ong ình êu ậy (Tại sao em luôn là người chịu khổ trong tình yêu vậy)?”