Tuy đã biết trước kết quả sẽ như vậy.
Nhưng lúc nghe thấy thế, đôi lông mày lá liễu của Vũ Khuynh Mặc vẫn hơi cau lại.
Cô ta cử những người đó theo dõi Hứa Mộc Tình không phải vì muốn đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.
Mà cô ta muốn theo dõi sinh hoạt cá nhân của Hứa Mộc Tình.
Muốn có nhiều ảnh của Lý Phong và Hứa Mộc Tình hơn.
Tuy là mỗi lần thấy Lý Phong tình tứ với Hứa Mộc Tình, trong lòng cô ta sẽ ghen, sẽ đau.
Nhưng cô ta vẫn không nhịn được.
Cô ta muốn biết tại sao anh lại chọn Hứa Mộc Tình.
Rốt cuộc thì Hứa Mộc Tình có gì tốt đẹp cơ chứ?
Nhưng Lý Phong cũng không cho cô ta cơ hội làm thế, Vũ Khuynh Mặc rất thất vọng.
Cô ta thở dài nói với Đông Tuyết phía sau: “Gọi những người đã cử đi trở về thôi”.
Đông Tuyết còn muốn nói gì đó.
Nhưng Vũ Khuynh Mặc đã xua tay, dửng dưng nói: “Ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình”.
Đông Tuyết lễ phép cúi chào Vũ Khuynh Mặc rồi xoay người ra ngoài.
Cô ta nhẹ nhàng khép cửa lại.
Thu Hương đang đứng ngoài cửa vội kéo Đông Tuyết sang một bên nhỏ giọng nói.
“Dạo này cô chủ không vui, ăn cũng rất ít”.
“Cô chủ đã ăn hoa quả rau xanh bảy ngày nay rồi, một chút thịt cũng không động vào”.
“Nếu cứ thế tôi sợ cô chủ sẽ ốm mất thôi”.
Đôi mắt Đông Tuyết lóe lên.
Cô ta nhìn Thu Hương.
Cuối cùng trong mắt cũng lộ ra sự quyết tâm.
“Ba người các cô chăm sóc cô chủ cho tốt, chuyện này tôi sẽ giải quyết”.
Nói xong, cô ta lao vút đi như một cơn gió, biến mất trước mặt Thu Hương.
Lúc nghe Đông Tuyết nói thế, Thu Hương cũng hiểu cô ấy định làm gì.
Dù rằng cô ta cũng không muốn chuyện này sẽ xảy ra.
Nhưng so với tính mạnh của Hứa Mộc Tình, cô ta quan tâm đến sức khỏe của cô chủ hơn.
Đối với họ, chỉ cần là chuyện đó tốt cho cô chủ, họ đều bằng lòng làm.
Cho dù có chết đi chăng nữa.
Hứa Mộc Tình vừa trở lại tập đoàn Lăng Tiêu đã vùi đầu làm việc.
Chờ đến khi xong việc thì trời cũng sắp tối rồi.
Lúc này, Trương Hiểu Bình bước vào nói.
“Giám đốc, người của tập đoàn Đương Quy tới ạ”.
Hứa Mộc Tình đang xem tài liệu đột ngột ngẩng đầu lên.
Cô chớp đôi mắt sáng ngời, nói với Trương Hiểu Bình: “Vũ Khuynh Mặc tới à?”
Trương Hiểu Bình lắc đầu: “Không phải ạ, là một thư kí bên cạnh Vũ Khuynh Mặc ạ”.
“Cô ta nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị”.
Hứa Mộc Tình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, thế bảo cô ấy vào đây đi”.
Trương Hiểu Bình còn nói: “Cô ta nói cô ta đợi chị ở dưới hầm gửi xe, nếu trong vòng mười phút mà chị không xuống thì cô ta sẽ đi ạ”.
Mười phút!
Mười phút này vừa khớp với thời gian Lý Phong đi mua hoa quả.
Hứa Mộc Tình im lặng, sau đó gật đầu.
Cô nhanh chóng ra khỏi văn phòng, đi đến thang máy.
Trương Hiểu Bình cũng không đuổi kịp bước chân của cô.
Lúc Hứa Mộc Tình vừa bước vào thang máy, trong mắt Trương Hiểu Bình lóe lên sự sắc bén.
Ngay sau đó cô ta xoay người đi xuống lối thang bộ.
Mà ngay phía sau, trên hành lang có một Trương Hiểu Bình khác đang cầm tài liệu đi về phía văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Cô ấy thấy Hứa Mộc Tình không trong văn phòng thì lẩm bẩm: “Quái lạ, chị Tình đi đâu rồi nhỉ?”
Ở cầu thang bộ.
Trương Hiểu Bình đến góc khuất của camera thì đưa tay sờ gò má, sau đó dần dần lột ra một tấm mặt nạ.
Sau khi lột mặt nạ xuống, một khuôn mặt khác lộ ra, là Đông Tuyết.
Một cơn gió lạnh cuốn quanh người cô ta, thổi vun vút trong cầu thang bộ.
Tốc độ của cô ta thậm chí còn nhanh hơn cả thang máy.
Lúc Hứa Mộc Tình đi thang máy còn chưa đến hầm đỗ xe.
Thì Đông Tuyết đã ngồi vào trong một chiếc xe con màu đen rồi.
“Đinh!”
Cửa thang máy dẫn đến hầm gửi xe nhanh chóng mở ra.
Hứa Mộc Tình từ từ bước ra.
Cô vừa mới đến gần, kính xe ô tô đã kéo xuống.
Lộ ra gương mặt xinh đẹp của Đông Tuyết.
Cô ta dửng dưng nhìn Hứa Mộc Tình nói.
“Lên xe đi”.
Chỉ ba chữ đơn giản, nếu là do đàn ông nói thì Hứa Mộc Tình sẽ không ngốc mà ngồi lên.
Nhưng Đông Tuyết là nữ.
Vì thế mà sự cảnh giác của cô cũng giảm xuống vài phần.
Nhưng cô cũng không lập tức mở cửa xe ngồi lên.
Mà nói với Đông Tuyết: “Tôi muốn biết cô định nói với tôi chuyện gì?”
Đông Tuyết lạnh lùng nhìn Hứa Mộc Tình: “Cô có biết tại sao tập đoàn Đương Quy hai ngày gần đây lại dừng mọi công kích với tập đoàn của cô không?”
Chuyện này đã thu hút sự chú ý của Hứa Mộc Tình.
“Nếu cô muốn biết thì lên xe đi”.
“Hơn nữa tôi có cách để hai tập đoàn dừng đấu đá nhau”.
Hứa Mộc Tình im lặng suy nghĩ, sau đó mở cửa lên xe.
Thật ra không chỉ có Hứa Mộc Tình mà cả tập đoàn đều không muốn cứ tiếp tục đấu đá nhau như thế.
Khoảng thời gian trước mọi người ai cũng căng như dây đàn, mỗi ngày đi làm đều rất mệt mỏi.
Nhân viên nữ còn đỡ.
Chứ nhân viên nam hầu như ngày nào cũng tăng ca.
Thậm chí có những bộ phận phải làm việc suốt đêm.
Cứ tiếp tục như vậy thì những người ưu tú của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không trụ được.
Cô là giám đốc.
Là sếp của bọn họ.
Nên cô không hi vọng nhân viên của mình mệt mỏi với chính công việc mà họ đang làm.
“Rầm!”
Hứa Mộc Tình vừa mới đóng cửa xe.
Đông Tuyết đã nổ máy chở cô đi.
Xe Đông Tuyết vừa đi khỏi, người đàn ông ngồi trong chiếc xe van cách đó không xa mới giật mình.
Hắn ta cắm chốt ở đây mấy ngày rồi.
Chẳng dễ gì mới thấy Hứa Mộc Tình rời đi cùng người khác.
Hắn ta lập tức rút điện thoại ra gọi.
“Cầu Nhị gia, Hứa Mộc Tình vừa mới rời đi cùng một người phụ nữ”.
“Lý Phong không có trên xe”.
“Ừ, biết rồi, cậu mau lái xe đuổi theo”.
Trong phòng Vip của bệnh viện hàng đầu ở Thiên Môn.
Cầu Tứ Hỉ vừa cúp máy.
Ông ta nằm trên giường bệnh, sắc mặt dữ tợn.
Ánh mắt tràn đầy sát ý.
Chỉ vì Lý Phong mà tất cả mọi cố gắng của ông ta đều đổ sông đổ bể.
Võ thuật ông ta cố gắng luyện tập mấy chục năm lại bị Lý Phong đánh một đòn mà mất hết.
Giờ cho dù có khỏe lại thì ông ta cũng chỉ là kẻ vô dụng.
Quan trọng hơn là sơn trang Thiết Chưởng sẽ không bảo vệ ông ta nữa.
Cầu Tam Nguyên lúc trước đến thăm, cũng nói hết quan hệ của Cầu Thiên Sơn và ông ta ra rồi.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ lao vào đánh ông ta.
Nhưng Cầu Tam Nguyên không làm thế.
Cầu Tam Nguyên bình tĩnh nói xong chuyện này.
Sau khi quay về sơn trang Thiết Chưởng thì ly hôn với vợ.
Cầu Thiên Sơn cũng không phải con ông ta.
Tuy là Cầu Tứ Hỉ vẫn là “Nhị gia” của sơn trang Thiết Chưởng.
Nhưng giờ chỉ là một “Nhị gia” không còn võ công mà thôi.
Là một kẻ vô dụng.
Ông ta hận!
Sự hận thù, giận dữ bao trùm lấy ông ta.
Ông ta phải báo thù.
“Cạch!”
Lúc này, có người mở cửa phòng bệnh ra.