Lúc Lý Phong mới bước vào Giang Hữu Vi đã cảm thấy khí chất trên người anh không giống người bình thường.
Nhưng nghe Hứa Hạo Nhiên nói thế, ông ta không kìm được quan sát anh thật kỹ.
Ông ta làm trong ngành truyền thông.
Đương nhiên biết rõ người chồng ở rể của Hứa Mộc Tình.
Ông ta còn biết nhiều chuyện vặt vãnh liên quan đến anh là đằng khác.
Mà lúc chuẩn bị tung tin vu khống tập đoàn Lăng Tiêu, cũng đã biên soạn không ít tin tức liên quan đến Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Ông ta còn tưởng anh là cái loại ẻo lả cơ.
Không ngờ dáng vẻ Lý Phong lại thế này.
Giang Hữu Vi nhìn Lý Phong cười nói: “Sao hôm nay anh Lý lại bỗng dưng đến chơi thế?”
“Tổng biên tập Giang à, bắt đầu từ tối qua công ty ông đã tung tin bôi xấu tập đoàn Lăng Tiêu của chúng tôi”.
“Tôi muốn ông hãy dừng việc này lại ngay”.
“Mà còn phải xin lỗi tất cả các nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu nữa”.
Vừa nghe Lý Phong nói thế, Giang Hữu Vi vốn còn đang cười ha hả lập tức thay đổi sắc mặt.
“Hừ!”
Ông ta lạnh lùng cười.
“Tại sao chứ?”
“Sao các anh chắc chắn rằng những tin tức đó liên quan đến công ty chúng tôi”.
“Tôi nói cho anh biết, vu khống, tung tin đồn nhảm là phải chịu trách nhiệm pháp lí đấy nhé”.
“Các anh mà còn nói lung tung là tôi gọi điện báo cảnh sát đấy”.
Thái độ của ông ta rất cứng rắn.
Ông ta ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Cười khẩy.
Còn có.
Sự ngang ngược.
Giang Hữu Vi thấy Lý Phong đứng im không nói gì.
Nói thêm: “Nếu các anh trong sạch”.
“Không thẹn với lòng”.
“Mấy tin đồn đó sẽ tự biến mất thôi”.
“Giờ các anh lại vội vàng chạy tới công ty chúng tôi hỏi tội như thế”.
“Chứng tỏ mấy cái tin đồn trên mạng đó đều là thật”.
“Các anh đang chột dạ”.
Lý Phong nhìn Giang Hữu Vi cười nói.
“Tổng biên tập Giang, giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, chúng ta vẫn nên ngồi xuống tìm cách giải quyết chuyện này thì hơn”.
Giang Hữu Vi giống như biết thừa Lý Phong sẽ nói thế.
Ông ta tự tin nhìn Lý Phong.
Đồng thời bày ra dáng vẻ cao ngạo nói: “Tất nhiên là có cách để chuyện này êm xuôi rồi”.
“Tôi cũng là người biết điều”.
“Mà những người trong ngành này đều có một quy tắc”.
“Những tin đã đưa ra mà muốn rút về thì vừa tốn sức vừa mất thời gian”.
“Thế nên chỉ cần các anh chi nhiều tiền”.
“Tôi cực kì vui vẻ rút mấy cái tin đó về”.
Lý Phong cười gật đầu.
Thấy Lý Phong gật đầu, ông ta lập tức vui vẻ nói: “Anh Lý không hổ danh người thừa kế của tập đoàn Lăng Tiêu mà”.
“Hiểu chuyện”.
“Hào phóng”.
Lý Phong búng tay một cái.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đặt một xấp tài liệu dày cộp lên bàn.
Giang Hữu Vi thấy Lý Phong không lấy tiền mà lấy ra một đống giấy lộn thì nhếch mày.
“Cái gì đây?”
Lý Phong nói.
“Trên tài liệu ghi rõ địa chỉ ID của những tin vu khống bôi xấu tập đoàn Lăng Tiêu đều là từ công ty của ông”.
“Mấy cái tin đồn đó là do nhân viên công ty ông đứng sau đăng tải”.
Giang Hữu Vi tái mặt.
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Phong.
“Anh Lý này, tôi còn tưởng anh ở rể ở tập đoàn Lăng Tiêu thì phải thông minh lắm cơ”.
“Hóa ra tôi nhầm rồi, anh đúng là người không biết điều”.
Tiếng cười của ông ta ngày càng lạnh: “Anh nghĩ mấy cái tờ giấy này của anh thì làm gì được tôi”.
“Tôi dám làm nghề này thì đương nhiên sẽ có cách giải quyết rồi”.
“Tôi nói cho anh biết, tôi cũng có người chống lưng đấy”.
“Mấy cái thứ này chẳng làm gì được tôi đâu”.
Ông ta khoanh tay, ngửa đầu chẳng chút sợ hãi.
Cực kì thích chí nói: “Tôi nói cho anh biết, trong cái ngành này mọi người ai cũng làm giống tôi thôi”.
“Nếu anh tung mấy thứ này ra thì không chỉ riêng tôi đâu”.
“Anh đã đắc tội tất cả mọi người trong cái ngành này rồi đấy”.
“Đến lúc đấy không chỉ ở Thiên Môn”.
“Mà cả nước, thậm chí mấy tin đồn về tập đoàn Lăng Tiêu còn lan ra cả nước ngoài ấy chứ”.
“Mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết tập đoàn của anh”.
Ông ta chậm rãi rót cho mình một chén trà.
Nâng chén lên nhẹ nhàng thổi.
“Anh Lý này, tôi cũng không phải người tham lam”.
“Giờ tập đoàn Lăng Tiêu đang đứng mũi chịu sào”.
“Người bình thường sẽ bắt chẹt đòi giá cao, nhưng tôi chỉ lấy giá này thôi”.
Nói xong ông ta giơ năm ngón tay.
“Năm mươi triệu?”
Nghe Lý Phong nói thế, ông ta sững người.
Nhưng ông ta nhanh chóng hoàn hồn, đặt chén trà trên bàn, vẻ mặt kích động nói: “Đúng thế, năm mươi triệu, phải có năm mươi triệu”.
“Vừa đủ năm mươi triệu là được”.
“Nếu giờ anh đưa tiền, tôi lập tức dập mấy cái tin đồn đó ngay”.
Thực ra vừa nãy ý của Giang Hữu Vi là năm triệu.
Nhưng không ngờ Lý Phong lắm tiền nhiều của, vừa mở miệng đã nói ra năm mươi triệu rồi.
Đúng là mang niềm vui đến cho ông ta mà.
Công ty truyền thông này của ông ta thu nhập một tháng cũng chỉ có hơn trăm nghìn tệ.
Vương Hương Tú cho ông ta hai trăm nghìn tệ.
Ông ta còn định bắt chẹt Lý Phong thêm chút nữa.
Mà giờ Lý Phong vừa mở miệng đã là năm mươi triệu.
Đây đúng là vận may từ trên trời rơi xuống.
Đối với vẻ mặt tươi cười kích động của Giang Hữu Vi, Lý Phong chỉ cười nhạt.
“Đừng có vội, tôi cho ông xem cái này”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lại đặt một xấp tài liệu lên bàn.
Lý Phong nhìn Giang Hữu Vi nói: “Đây là tài liệu liên quan đến tiền bẩn trong công ty của ông”.
“Vừa nãy ông nói người trong ngành này đều dùng cái cách câu cá này để kiếm chác mấy khoản tiền kếch sù”.
“Nhưng người ta làm sổ sách chắc chắn là cẩn thận hơn ông”.
“Công ty các ông mở mấy cái tài khoản ở ngân hàng, điều tra một chút là ra vấn đề ngay”.
“Nếu tôi đem nó nộp lên trên”.
“Thì công ty này không đơn giản chỉ là đóng cửa thôi đâu”.
“Ông là tổng biên tập chắc cũng phải ngồi tù mấy chục năm đấy”.
Mặt Giang Hữu Vi tái mét.
Ông ta trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Lý Phong.
“Anh muốn thế nào?”
“Tổng biên tập Giang à, giờ không phải tôi muốn thế nào mà là ông muốn thế nào?”
Ông ta chớp mắt, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp.
“Ây dô, anh Lý à, chúng ta đều là người thông minh, đừng nói mấy lời thừa thãi nữa”.
“Anh chắc cũng biết, cái nghề truyền thông này của chúng tôi dựa vào đề tài hot để kiếm cơm mà”.
“Chuyện càng hot thì chúng tôi càng có nhiều tiền”.
“Có đôi khi đưa mấy tin vịt là để nó hot lên thôi”.
“Thế nên chúng tôi mới đăng mấy cái tin để mọi người cảm thấy thú vị ấy mà”.
“Còn tập đoàn Lăng Tiêu của các anh giờ đang phát triển mạnh mẽ như mặt trời ban trưa thế”.
“Thế nên mấy nhân viên của chúng tôi mới không biết điều, chĩa mũi nhọn về phía các anh”.
“Giờ tôi thay mặt các nhân viên xin lỗi anh”.
“Tôi sẽ dập mấy cái tin lá cải đấy xuống sau đó đính chính lại ngay”.
“Hì hì, còn tiền công ý mà…”