Hai con ngươi của Viên Điền Hồng khẽ đảo.
Với kinh nghiệm bao nhiêu năm trên thương trường của ông ta, biết tập đoàn Lăng Tiêu chi mạnh tay như vậy, trong một thời gian ngắn đã nuốt trọn tòa bộ tập đoàn Tiền Thị.
Chứng tỏ bọn chúng đang nóng lòng muốn mở ra cục diện mới trong lĩnh vực dịch vụ nhà hàng.
Ông ta cười khẩy.
“Hứa Hiếu Dương là một kẻ chỉ thích yên ổn, ông ta không làm được chuyện gì lớn”.
“Mà Hứa Mộc Tình chỉ là con chim non trên thương trường mà thôi”.
“Một con nhóc của một gia tộc nhỏ, không đi du học nước ngoài”.
“Còn trẻ mà đã quản lí một tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn là tính tình bốc đồng, ngu dốt mù quáng”.
“Nếu bọn chúng đã mua lại tập đoàn Tiền Thị thì tôi sẽ nhân cơ hội này”.
“Nuốt sạch tài sản của tập đoàn Lăng Tiêu ở thủ đô luôn”.
Sau khi Viên Điền Hồng quyết định xong, ông ta lập tức ngẩng đầu.
Ông ta rút điện thoại gọi cho đứa cháu Viên Lịch Hành của mình.
Viên Lịch Hành là con trai của em họ ông ta.
Từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Viên Điền Hồng.
Viên Điền Hồng nuôi dạy anh ta như người nối nghiệp của mình.
Viên Lịch Hành tốt nghiệp đại học có tiếng ở nước Mễ.
Có hai bằng tiến sĩ.
Trên người đầy vinh quang.
Ngoài ra anh ta còn là một cao thủ đỉnh cấp.
Tuổi còn trẻ mà đã giỏi giang như vậy, từ lúc anh ta về nước đã được chọn làm người thừa kế nhà họ Viên rồi.
Anh ta cũng là chủ tịch của tập đoàn Viên Thị.
Anh ta là một trong bốn cậu ấm ở thủ đô!
Bốn cậu ấm ở thủ đô không dựa vào xếp hạng con cháu của bốn gia tộc lớn.
Bọn họ là những người tài hàng thật giá thật.
Là người đứng trên đỉnh của đám thanh niên trai tráng ở thủ đô.
“Bác ạ”.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, ngắn gọn của một người đàn ông.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Viên Điền Hồng thích Viên Lịch Hành.
Anh ta làm việc lúc nào rất bình tĩnh.
“Bác nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu mua tập đoàn Tiền Thị rồi”.
“Cháu hãy tận dụng toàn bộ tài nguyên vốn có, nhân cơ hội này dốc toàn lực đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu”.
Viên Lịch Hành ở đầu dây bên kia ngừng một lát rồi nói.
“Bác yên tâm, cháu sẽ đuổi tập đoàn Lăng Tiêu ra khỏi thủ đô trong thời gian nhanh nhất”.
Viên Lịch Hành vừa dứt lời.
Viên Điền Hồng đã quát khẽ.
“Không!”
“Bác không chỉ muốn thế”.
“Người trong gia tộc nhỏ từ trước đên nay thâm độc xảo trá, chỉ cần lợi ích”.
“Cho dù lần này cháu đuổi chúng đi thì lần sau chúng vẫn có thể đến nữa”.
Viên Lịch Hành nói: “Vậy ý của bác là?”
“Bác muốn cháu dẫn người nuốt sạch toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu cho bác”.
“Vâng!”
Không hề do dự.
Viên Lịch Hành lập tức đồng ý.
Cúp máy, Viên Điền Hồng thảnh thơi nằm xuống sô pha.
Giờ ông ta chỉ cần chờ.
“Cốc cốc cốc”.
Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Viên Điền Hồng liếc mắt ra hiệu với gã áo đen.
Gã áo đen lập tức xoay người biến mất, quản gia bước vào.
“Ông chủ, trạm tình báo bên Anh của chúng ta báo tin về”.
Viên Điền Hồng cau mày hỏi.
“Có phải có tin về gia tộc Nicholas rồi không?”
Vẻ mặt quản gia ngập ngừng.
“Đến lúc này rồi mà ông còn ngập ngừng cái gì? Có chuyện gì thì nói đi”.
“Dù trời có sụp xuống thì cũng có tôi gánh rồi”.
Quản gia nói: “Trạm tình báo của chúng ta bên đó báo tin là….”
“Gia tộc Nicholas bị diệt rồi”.
“Gì cơ?”
“Ông nói lại lần nữa”.
Viên Điền Hồng còn nghĩ mình nghe nhầm.
“Ông chủ, tin tức trạm tình báo truyền về là gia tộc Nicholas trong một thời gian rất ngắn đã bị một thế lực nào đó diệt sạch rồi”.
“Không chỉ ở mỗi Anh, mà còn có thế lực của bọn họ trong phạm vi toàn thế giới”.
“Bị người ta diệt sạch cùng một lúc”.
Khó mà tin được.
Viên Điền Hồng một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Kia là gia tộc Nicholas đấy.
“Sao có thể chứ?”
“Sao có thể xảy ra chuyện này được?”
“Bọn họ chính là gia tộc lâu đời ở nước Anh”.
“Bề dày lịch sử của gia tộc bọn họ những mấy trăm năm, sao có thể bị diệt một cách dễ dàng thế được?”
Tuy là trong lòng rất sốc.
Nhưng Viên Điền Hồng vẫn từ từ điều chỉnh cảm xúc của mình.
Ông ta nhìn quản gia nói: “Trước kia tôi nghe ông nói gia tộc Nicholas có mười mấy cao thủ cấp “Vương” mà”.
“Là ai? Rốt cuộc ai có thể im hơi lặng tiếng giết hết bọn họ trong thời gian ngắn như thế chứ?”
Quản gia lắc đầu.
“Tôi không rõ”.
“Trước khi báo với ông chủ, tôi đã cố ý sai tất cả người trong trạm tình báo điều tra về chuyện này”.
“Có một người còn hỏi tình hình cụ thể từ tổ chức sát thủ quốc tế”.
Viên Điền Hồng nhìn chằm chằm quản gia.
“Bọn họ nói thế nào”.
Quản gia nói: “Bọn họ trả lời rất ngắn gọn”.
“Thế lực tiêu diệt gia tộc Nicholas là người mà chúng ta không bao giờ được phép đắc tội, chúng ta không có tư cách nghe ngóng”.
Hai mắt Viên Điền Hồng mở to.
Hai tay ông ta dần nắm chặt.
Ông ta giơ tay lên, nhiều lần muốn dùng bạo lực để xả hết sự giận dữ trong lòng mình.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn xuống.
Viên Điền Hồng giơ tay vuốt ngực, không ngừng tự an ủi bản thân.
“Chuyện này không phải do mình tính toán không chu đáo”.
“Mà là do số không tốt”.
“Chắc chắn có thằng ngu nào trong gia tộc Nicholas chọc đến cái thế lực đáng sợ kia”.
Quan gia đứng bên cũng vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, ông chủ”.
“Thế giới này có rất nhiều thế lực chúng ta không biết, sự tồn tại của bọn họ là sự uy hiếp lớn với chúng ta”.
“Chỉ cần chúng ta không động vào họ, loại tai họa này sẽ không bao giờ rơi xuống đầu chúng ta”.
Viên Điền Hồng thở dài một hơi.
“Người nhà họ Viên chúng ta từ trước đến này làm việc gì cũng cẩn thận”.
“Chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm chúng ta đều biết rõ”.
“Cả đám người gia tộc Nicholas đều là một lũ ngu. Làm gì không làm, lại đi chọc giận kẻ địch đáng sợ như vậy”
“Giờ chẳng còn cách nào, không chiếm được cái tốt nhất thì cũng phải chiếm được cái tốt nhì vậy”.
Viên Điền Hồng lập tức quay đầu nhìn quản gia.
“Ông liên lạc với gia tộc Muto ngay”.
“Bảo bọn họ nếu giúp tôi đối phó với nhà họ Lý ở thủ đô”.
“Tôi sẽ trả lại thanh kiếm ‘Muramasa’ – bảo vật bốn trăm năm trước của gia tộc bọn họ”.
“Gia tộc Lý Thị đã đến đường cùng rồi, phải tận dụng thời cơ trước khi nhà họ Tần ra tay với bọn chúng”.
“Diệt sạch bọn chúng”.
Viên Điền Hồng tính kế nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chờ được cơ hội lần này.
Giống như ông ta vừa nói, từ trước đến nay ông ta làm việc rất chu toàn.
Không nắm chắc sẽ không ra tay.
Cho nên dù gia tộc ông ta dư sức tiêu diệt nhà họ Lý, ông ta vẫn nhờ đến sự giúp sức từ bên ngoài.
Còn Lý Phong á.
Viên Điền Hồng từ trước đến nay chả coi anh ra gì.
Theo ông ta thấy thì anh chẳng qua cũng chỉ ăn may thôi.
So với cháu ông ta thì anh đúng là đồ vô dụng.