Sáng hôm sau, đoàn người Lý Phong lên đường đến làng Song Ngư.
Làng Song Ngư là làng bọn họ bắt buộc phải đi qua.
Dọc theo đường núi, bọn họ đi đến rìa làng.
Tuy là người dân ở làng này không đến nỗi ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhưng ngoài những lúc người dân trong làng ra ngoài mua đồ.
Rất hiếm khi có người ngoài đến đây.
Thế nên rất ít người ngoài biết được những chuyện trong làng.
Mấy tin kia hầu như toàn là tin vịt.
Đứng dưới tấm biển ngay lối vào làng, Lý Đông Đông nói với giáo sư Edek.
“Giáo sư Edek, nếu không cần thiết thì tôi nghĩ mọi người không cần vào đây”.
“Làng này lạ lắm, bình thường mọi người không ai muốn vào làng cả, dù là ban ngày hay ban đêm”.
Trải qua một ngày đường xá xa xôi, quan hệ của Hứa Mộc Tình và Lý Đông Đông đã thân thiết hơn nhiều rồi.
Hứa Mộc Tình nói nhỏ với Lý Đông Đông: “Làng này có mấy thứ không sạch sẽ thật hả?”
Lý Đông Đông mím môi, khẽ lắc đầu.
Thấy Lý Đông Đông lắc đầu, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lý Đông Đông lại nói: “Em cũng không rõ nữa nhưng chỗ em ở mọi người đều truyền tai nhau thế”.
Lý Đông Đông vừa nói thế, Hứa Hạo Nhiên đã ghé sát đầu lại.
Cười hì hì nói: “Hai người đang nói đến làng Song Ngư này à?”
“Hì hì hì, em cũng biết rất nhiều tin liên quan đến làng này đấy”.
“Làng này lạ lắm, người trong làng đến tối sẽ không bước chân ra ngoài đâu”.
“Không chỉ người già mà người trẻ cũng thế”.
“Mà gian chính của nhà nào cũng đặt một cái quan tài”.
“Cái quan tài này ban ngày đóng nắp nhưng cứ đến tối là nó sẽ tự động mở ra”.
Hứa Hạo Nhiên vừa nói thế, Hứa Mộc Tình bỗng thấy sống lưng ớn lạnh.
Cho dù là ban ngày nhưng cô vẫn cảm thấy có luồng khí lạnh lẽo u ám bao phủ.
Thế nên theo phản xạ, Hứa Mộc Tình nhích lại gần Lý Phong.
Tay Lý Phong ôm lấy Hứa Mộc Tình.
Anh cười nói: “Em yên tâm, có anh ở đây, nếu có thứ gì không sạch sẽ thật”.
“Anh sẽ để nó nhảy cho em xem, sau đó để nó hát đơn ca bài “lấy Menu” cho em nghe”.
Nghe Lý Phong nói là Hứa Mộc Tình thấy buồn cười.
Cô vỗ nhẹ lên cái tay xấu xa hay giở trò của anh, sau đó trừng đôi mắt đẹp nhìn anh.
Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói với người bên cạnh: “Được rồi, chúng ta vào thôi”.
Giờ đang là ban ngày, mọi người cũng không lo lắng lắm.
Nhanh chóng đi thành hàng vào trong.
Vừa mới vào làng được một lúc, Lý Phong hơi nhăn mày.
Nhưng anh cũng không nói gì.
Chỉ nắm chặt lấy bàn tay đang căng thẳng của Hứa Mộc Tình.
Đi dọc theo con đường nhỏ.
Ở lối vào làng có hai căn nhà nằm sát nhau.
Lúc Lý Phong dẫn người đến, thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng trong sân xẻ gỗ.
Mọi người vừa mới bước vào, Hứa Mộc Tình bỗng nhiên giơ tay che miệng mình.
Mà trong mắt cô cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì cô phát hiện căn nhà bên cạnh ông ta có mấy cái quan tài.
Mấy cái quan tài nhìn rất mới, còn chưa sơn.
Ông ta vẫn luôn tập trung làm việc.
Ban đầu cũng không để ý đến đám người Lý Phong.
Chờ đoàn người Lý Phong bước qua cửa, ông ta bỗng ngẩng đầu lên.
“Các người tới đây làm gì?”
Hôm nay người dẫn đầu đội thám hiểm là giáo sư Edek.
Tuy ông ấy tóc đen nhưng làn da vẫn rất trắng, là nét đặc trưng của người da trắng.
Mắt ông ấy màu xanh.
Ông ấy có bộ râu rậm rạp, tươi cười bước đến chỗ người đàn ông trung niên, cách một hàng rào hỏi.
“Xin chào! Tôi muốn hỏi chút chuyện”.
“Sao giờ là ban ngày mà trong làng ít người thế?”
Người đàn ông ỉu xìu nói: “Đi hết rồi, cái thời đại này có mấy người ở nơi khỉ ho cò gáy này chờ chết chứ?”
Ông ta nói chuyện không khách sáo, nhưng giáo sư Edek vẫn mỉm cười.
“Cho tôi hỏi chút, trong làng các ông có phải có một ngôi miếu không?”
“Ngôi miếu này được làm bằng xương rồng”.
Lúc người trung niên lúc nói chuyện với giáo sư Edek vẫn cứ lắc đầu nguầy nguậy.
Nhưng vừa nghe Edek nói đến ngôi miếu được làm từ xương rồng, tay ông ta đột nhiên dừng lại.
Ông ta đứng thẳng dậy, nhìn Edek chòng chọc.
“Tôi nói cho mấy người biết, nếu mấy người rảnh rỗi đến đây thám hiểm thì nhân lúc ban ngày có thể đi tham quan ngắm cảnh”.
“Nhưng trong làng có hai chỗ không được bén mảng tới”.
Nói xong ông ta giơ tay chỉ vào sườn núi phía sau làng.
“Ở đấy có một ngôi miếu, chính là ngôi miếu làm từ xương rồng”.
“Người ngoài không được đến gần, nếu không sẽ không sống nổi qua ngày mai đâu”.
Sau đó ông ta lại duỗi tay chỉ về một hướng khác.
“Ở đấy có từ đường của dân làng tôi, không phải người trong làng không được phép tới”.
Hứa Hạo Nhiên bước đến nói với ông ta: “Này, sao chúng tôi không được phép tới?”
“Người như chúng tôi tới đây là để thám hiểm mà”
“Không cho chúng tôi tới gần thì chúng tôi lại càng thích đến, không phải à?”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nhắc nhở mấy người thôi, nếu mấy người cứ muốn chết thì chả liên quan gì đến tôi”.
“Cùng lắm thì tôi lại làm thêm quan tài”.
Nói xong ông ta lại cúi đầu xuống hì hục xẻ gỗ.
Giáo sư Edek cầm bản đồ vệ tinh đến bên cạnh Lý Phong, chỉ vào một vị trí trên đó nói.
“Theo tọa độ thì đích đến của chúng ta là ngôi miếu làm từ xương rồng kia”.
Đoàn người Lý Phong tiếp tục đi về phía sườn núi.
Mấy ngôi nhà trong làng vẫn còn tốt, có hơi người sống.
“Ôi, gay rồi, gay rồi! Bên trong mấy ngôi nhà có đặt quan tài thật”.
Hứa Hạo Nhiên gào to làm Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng nhìn qua.
Hứa Hạo Nhiên giơ tay chỉ về phía mình nhìn thấy.
Cửa chính ngôi nhà cách đó không xa mở toang, bên trong đúng là đặt hai cái quan tài.
“Có gì lạ đâu! Ở cái làng hẻo lánh này”.
“Người già hay có thói quen làm quan tài từ trước”.
Tuy là nói thế nhưng lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy hai cái quan tài vẫn thấy rợn người.
Hứa Mộc Tình quay đầu hỏi Lý Đông Đông: “Ở quê em chắc cũng làm vậy đúng không?”
Nhưng Lý Đông Đông lại lắc đầu: “Ở quê em không có thói quen này, hình như chỉ có cái làng này làm thế thôi”.
“Hì hì hì”.
“Chị ơi, nếu chị sợ thì để anh rể ôm đi, dù sao anh rể cũng khỏe như vậy mà”.
“Ối!”
Hứa Hạo Nhiên mới nói được một nửa, đã bị Hứa Mộc Tình dẫm mạnh lên chân một cái.