“Đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu chỉ là mồi nhử”.
“Chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này để nhổ tận gốc gia tộc họ Lý ở thủ đô”.
“Xóa tan sự hỗn loạn của các gia tộc giàu có trong toàn bộ thủ đô và khu vực lân cận!”
Đại trưởng lão cười nói: “Giờ đến tập đoàn Lăng Tiêu ông còn chưa đối phó được mà còn đòi nhổ tận gốc nhà họ Lý”.
“Thật sự không biết dũng khí của Nhị trưởng lão đến từ đâu”.
Nhị trưởng lão mỉm cười thần bí, sau đó lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu bạc.
Thanh kiếm nhỏ này chỉ bằng một nửa lòng bàn tay, gia công còn khá thô sơ.
Trong tình huống bình thường, sẽ chả lọt vào tay của các trưởng lão các thế gia cao quý này.
Khi vài trưởng lão gần đó nhìn thấy thanh kiếm nhỏ màu bạc trong tay Nhị trưởng lão, đồng tử của họ giãn ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay cả ánh mắt của bản thân Đại trưởng lão cũng lóe lên.
“Nhị trưởng lão, ông hợp tác với Kiếm Các rồi sao?”
Nhị trưởng lão cười thần bí: “Việc của tôi không cần Đại trưởng lão lo”.
“Nếu tất cả các trưởng lão ở đây đều không thể giải quyết được, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ giao cho tôi”.
“Họ Phác chúng tôi tuy không kiểm soát huyết mạch của toàn bộ thủ đô và các vùng lân cận như nhà Chu của Đại trưởng lão”.
“Nhưng nói thế nào đi nữa, vẫn dư sức đối phó với loại tôm tép như tập đoàn Lăng Tiêu”.
Nói xong, Nhị trưởng lão chậm rãi đứng dậy dưới ánh nhìn của mấy vị trưởng lão gần đó.
Trên khuôn mặt ông ta nở một nụ cười.
“Mọi người hãy chờ tin vui của tôi!”
Nói xong, Nhị trưởng lão sải bước rời đi.
Đại trưởng lão nhìn bóng lưng Nhị trưởng lão đã đi xa, trong mắt lóe lên tia sáng dữ tợn!
Ngay sau khi Nhị trưởng lão rời đi, một vị trưởng lão bước tới chỗ Đại trưởng lão thì thào nói.
“Mỗi quyết sách của chúng ta đều do hội trưởng lão quyết định qua mỗi lần họp mặt”.
“Nhị trưởng lão bây giờ một mình đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu. Làm như vậy không phải là phạm quy sao?”
“Đúng thế, đúng thế, tôi cũng cho rằng Nhị trưởng lão đã hành động quá vội vàng”.
“Đối phó với một tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé như vậy mà cũng cần nhờ lực lượng bên ngoài sao?”
“Đó là Kiếm Các đấy, làm việc gì cũng tàn nhẫn, một khi đã ra tay, thì tuyệt đối không có cơ hội để quay đầu lại nữa”.
Mấy trưởng lão nhao nhao nói.
Lúc này bọn họ đang đâm bị thóc chọc bị gạo, thực ra là không muốn Nhị trưởng lão độc chiếm quyền lực của tập đoàn Lăng Tiêu.
Ban đầu, các trưởng lão không biết nhiều về sức mạnh của tập đoàn Lăng Tiêu.
Họ chỉ coi nó như một gia tộc nhỏ hạng hai hạng ba, chỉ cần phát lệnh truy sát là có thể giải quyết được nó.
Tuy nhiên, sau khi lệnh truy sát được ban bố, tập đoàn Lăng Tiêu không những không bị diệt vong mà ngày càng lớn mạnh hơn.
Điều này cũng dấy lên lòng tham của các gia tộc lớn trong hội trưởng lão.
Họ coi tập đoàn Lăng Tiêu như một miếng bánh, ai nấy đều muốn có được một phần.
Hành vi này của Nhị trưởng lão tương đương với việc ăn một mình.
Và nếu gia tộc Nhị trưởng lão tận dụng cơ hội này để không ngừng phát triển.
Thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng giữa các gia tộc bọn họ.
Đại trưởng lão cười nói: “Mọi người đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ giải quyết”.
Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra.
“Cậu sai Hắc Hổ mời chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu đến nhà tôi làm khách. Tôi muốn mời ông ta một tách trà”.
“Vâng!”
…
Hứa Hiếu Dương mệt mỏi bước ra khỏi công trường.
Advertisement
Ông ấy cởi mũ bảo hiểm đưa cho thư ký bên cạnh.
Ngay lập tức, thở dài một hơi rồi lên xe.
Lái xe Triệu Tứ quay đầu lại nhìn Hứa Hiếu Dương: “Chủ tịch, trưa
nay ông đã kiểm tra ba công trường và nói về hai dự án. Chắc ông đã rất mệt rồi phải không ạ?”
Hứa Hiếu Dương mỉm cười.
“Mệt, mặc dù mệt, nhưng ngày nào đối với tôi cũng tràn đầy thú vị”.
“Hiện tại trong nhà ai cũng bận rộn cả”.
“Mọi người đều đang làm việc chăm chỉ, và tôi, chủ tịch hội đồng quản trị, không nên đứng sau họ”.
Tuy vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi nhưng trông Hứa Hiếu Dương vẫn rất có tinh thần.
“Chủ tịch, phu nhân vừa gọi điện nói rằng về thẳng nhà sau khi rời
công trường, buổi tối sẽ cùng nhau đến làng Ngưu Gia”.
Vừa nghe thấy ba chữ làng Ngưu Gia, trong mắt Hứa Hiếu Dương không khỏi hiện lên một tia sáng.
Mặc dù làng Ngưu Gia là một ngôi làng bình thường.
Tuy nhiên, bà thông gia của ông ấy sống ở đó.
Hứa Hiếu Dương nhanh chóng nói: “Nếu thế thì, chúng ta mau về thôi”.
Triệu Tứ lập tức khởi động xe, lái nhanh chóng rời khỏi công trường.
Khi chiếc xe đang rời đi, một người đàn ông trong góc lấy điện thoại di động ra và bấm gọi.
“Hứa Hiếu Dương đã lên đường”.
Giọng nói thô bạo của một người đàn ông phát ra trong điện thoại: “Tốt lắm, cậu lái xe bám đuôi đi!”
Khi Triệu Tứ lái xe qua một khúc cua, một chiếc xe tải lớn đột nhiên tiến đến trước mặt anh ta.
Với thân hình to lớn, chiếc xe tải lớn này đã trực tiếp chặn đầu xe của Hứa Hiếu Dương lại.
Triệu Tứ phanh gấp.
Điều này cũng khiến đầu của Hứa Hiếu Dương đập nhẹ vào thành ghế.
Triệu Tứ vội hỏi: “Chủ tịch, ông không sao chứ?”
Hứa Hiếu Dương xua tay: “Không sao, chỉ bị đập nhẹ thôi”.
Ngay sau đó, Triệu Tứ phát hiện có mười mấy người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
Họ đồng loạt bao vây chiếc xe lại.
Người cầm đầu là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ thô kệch. Người đàn ông cười cười bước tới.
Advertisement
Hắn đứng bên cửa kính xe của Hứa Hiếu Dương, đưa tay ra gõ gõ.
“Chủ tịch Hứa, tên tôi là Hắc Hổ, rất vui được gặp ông”.
Mấy ngày qua, Hứa Hiếu Dương đã quá quen với những cảnh như vậy.
Đặc biệt là khi ông ấy và Liễu Ngọc Phân bị bắt cóc ở Phú Châu một thời gian trước.
Nó đã rèn luyện tâm trí cho Hứa Hiếu Dương.
Lúc này lời nói và cử chỉ của Hứa Hiếu Dương đều rất bình tĩnh.
Ông ấy nhìn Hắc Hổ bằng đôi mắt lạnh lùng, hạ cửa kính xe xuống một chút.
“Người anh em dùng cách này cản đường tôi không biết có việc gì quan trọng không?”
“Mọi người đều nói rằng chủ tịch Hứa làm việc rất chững chạc, nay
được gặp mặt, quả là danh bất hư truyền”.
“Tôi thích kết giao với những người như chủ tịch Hứa đây đấy”.
“Nhanh gọn lẹ”.
Hắc Hổ đút tay vào túi
Hắn cứ vậy đứng bên cạnh xe, vẻ mặt đầy tự tin.
Dường như đối với hắn, chả phải lo lắng gì về việc Triệu Tứ đột nhiên khởi động xe và bỏ chạy vào lúc này.
Hắc Hổ nhìn Hứa Hiếu Dương: “Lão gia chúng tôi muốn mời chủ tịch Hứa uống một tách trà”.
“Vậy nên xin mời xuống xe và đi theo tôi”.
Trong khi nói, Hắc Hổ vươn tay nắm lấy tay nắm cửa xe.
Tuy nhiên, Triệu Tứ đã khóa cửa xe, Hắc Hổ không thể mở nó ra từ bên ngoài.
Hứa Hiếu Dương lạnh lùng nhìn Hắc Hổ: “Xin lỗi, tôi không biết lão gia của cậu”.
“Hơn nữa bây giờ tôi đang vội về nhà. Nếu có việc gì, ngày mai cậu có thể đến tòa nhà tập đoàn chúng tôi và chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp”.
Hứa Hiếu Dương nói xong nháy mắt với Triệu Tứ.
Khi Triệu Tứ định lùi xe rời đi, anh ta nhấn ga, nhưng phát hiện chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ.
Khi Triệu Tứ nhìn ra khỏi xe, phát hiện bên cạnh xe có bốn người, họ dùng tay trực tiếp nâng chiếc sedan Mercedes-Benz lên.
Bây giờ chiếc xe đã hoàn toàn ở trên không trung!