Bà ngoại kéo một cái ghế ra, cả hai người cùng ngồi xuống trò chuyện.
Hành động của bà ngoại đã phá vỡ suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.
Trong trí nhớ của của cô bà ngoại đã tuổi cao đãng trí.
Nhiều khi ngay cả con đẻ nhưng bà cũng không nhận ra.
Nói gì đến người ngoài như Lý Phong chứ.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh nói: “Chị, bà ngoại sao thế? Bệnh đãng trí của bà khỏi rồi à?” Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, bà ngoại đã vẫy tay với cậu ta.
Cậu ta cười khúc khích chạy đến.
Nhưng cuối cùng bà ngoại lại giơ tay véo hông cậu ta một cái.
Hứa Hạo Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt nói: “Bà ngoại, sao bà lại véo con?” Bà ngoại tức giận nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Bà ngoại con bị đãng trí từ khi nào hả?” Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, ngay cả Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên không kém.
Trời đất! Giờ suy nghĩ của bà ngoại cứ như là trẻ ra mấy chục tuổi ý, còn biết bắt nạt cháu ngoại mình rồi.
Tuy Lý Phong không hiểu lắm giấc mơ của Hứa Mộc Tình xoay chuyển thế nào? Nhưng anh biết.
Hứa Mộc Tình không hề quên anh.
Chỉ là có một thế lực nào đó đã cố tình che dấu trí nhớ của cô về anh.
Trong trí nhớ của cô, chỉ cần những chuyện mà cô và anh cùng làm.
Mà những chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc với cô thì cô đều nhớ rõ.
Nên trong mơ bà ngoại không bị đãng trí nữa.
Mộ của ông ngoại cũng được sửa sang lại.
Trên bia mộ có khắc chữ liệt sĩ.
Đây là những chuyện rất quan trọng trong cuộc đời Hứa Mộc Tình.
Vì thế cô không hề quên.
Mà nó cứ thế hiện ra.
Cả nhà cậu Hứa Mộc Tình cũng rất thân quen với Lý Phong.
Ngay cả đôi mắt sáng ngời của em họ của Hứa Mộc Tình cũng nhìn anh chằm chằm.
Lúc ăn cơm, Hứa Hạo Nhiên còn cười ha hả chọc ghẹo em họ Liễu Noãn Noãn.
“Noãn Noãn, em nhìn người ta như vậy có phải là thích người ta rồi không?” Liễu Noãn Noãn bĩu môi nói: “Em thích đâu có tính, người ta cũng không thích em”.
Hứa Hạo Nhiên từ trước đến nay cứ như cái loa phát thanh, nhiều chuyện vô cùng.
Nghe thấy em họ nói thế, cậu ta vội hỏi: “Thế anh ấy thích ai vậy?” Liễu Noãn Noãn nói thẳng: “Còn ai nữa, đương nhiên là chị họ rồi”.
“Trương Diệu Diệu á?” Liễu Noãn Noãn nhìn Hứa Hạo Nhiên khinh bỉ: “Là chị anh ý”.
Hứa Hạo Nhiên giật mình giơ tay bịt miệng, cứ như vừa nghe thấy chuyện gì lạ lắm.
Cậu ta vội quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình đang ngồi ăn cơm ở gần đó.
Lúc này Hứa Mộc Tình cúi đầu ăn cơm, giả vờ như mình không nghe thấy gì.
Ăn cơm xong Lý Phong rời đi.
Hứa Mộc Tình ngồi trong nhà nói chuyện với bà ngoại.
Trời tối rồi.
Hứa Hạo Nhiên thấy chán nên đi ra khỏi nhà bà ngoại.
Hứa Hạo Nhiên đi một vòng, thấy không có gì để chơi, đang định quay về.
Lúc sắp vào đến sân, Hứa Hạo Nhiên thấy cô em họ Liễu Noãn Noãn đứng cách đó không xa.
Mà ngay lúc này cô ấy lại đi ra khỏi nhà làm Hứa Hạo Nhiên thấy tò mò.
Em họ là học sinh cấp ba, sắp thi đại học rồi.
Giờ này rồi mà cô ấy còn ra khỏi nhà, nửa đêm nửa hôm lang thang bên ngoài chắc chắn là có chuyện.
Tính tò mò bùng lên khắp người Hứa Hạo Nhiên, cậu ta giữ một khoảng cách nhất định rồi lén lút đi theo.
Hứa Hạo Nhiên theo sát phía sau, đi qua con đường nhỏ trong làng.
Đi mãi, cậu ta thấy em họ đi đến một căn nhà đổ nát.
Tường rào xung quanh loang lổ, cây leo cũng bám đầy lên trên.
Cửa vào sân có một cánh vẫn khóa, cánh còn lại đã hỏng dựng ở bên cạnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Hạo Nhiên, Liễu Noãn Noãn bước vào trong.
“Ha ha, con nhóc này, không ngờ nửa đêm rồi mà còn hẹn người yêu ở cái nơi hẻo lánh thế này”.
“Ha ha, hôm nay anh phải chụp trộm, đến lúc đấy sẽ mách mẹ em”.
Hứa Hạo Nhiên thập thò ngoài sân.
Cậu ta thò đầu vào trong nhìn thử.
Nhưng không thấy Liễu Noãn Noãn trong sân.
Thế là Hứa Hạo Nhiên bước vào trong.
Cái sân này nhìn rất bình thường.
Bên phải có một cái cây, bên trái có một giếng nước.
Nhìn toàn cảnh thì hơi đổ nát.
Nhưng lúc mới nhìn thoáng qua thì cũng không thấy đáng sợ lắm.
Nó giống như một cái sân bình thường, mà giờ có ánh trăng sáng chiếu trên đầu, ánh đèn đường gần đó cũng chiếu lại đây.
Ánh sáng đầy đủ như thế nên Hứa Hạo Nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Giờ trong đầu cậu ta chỉ nghĩ đến việc em họ hẹn gặp cậu nhóc nào thôi.
Gian nhà này có hai tầng.
Tổng cộng có ba phòng ở.
Hứa Hạo Nhiên thấy cửa sổ của căn phòng bên phải ở tầng hai sáng đèn.
Có hai bóng người đang đứng đó.
Hứa Hạo Nhiên lén lút lên lầu.
Nhưng đến lúc cậu ta bước vào căn phòng bên phải thì phát hiện trong này trống hốc trống hoác, làm gì có cái gì.
“Quái nhỉ, vừa mới thấy hai người đó trong này, sao giờ không thấy ai nhỉ?” Hứa Hạo Nhiên thấy trong phòng có mùi lạ.
Cậu ta cau mày đến gần cửa sổ.
Lúc cậu ta nhìn xuống sân thì giật nảy mình.
Bởi vì cậu ta phát hiện cô em họ Liễu Noãn Noãn đang đứng bên cạnh giếng.
Dưới ánh mắt chăm chú của Hứa Hạo Nhiên, cô ấy bước đến miệng giếng.
Quay lưng về phía Hứa Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm vào trong.
“Liễu Noãn Noãn, em đừng có mà làm bừa nhé”.
Hứa Hạo Nhiên hét to, lập tức từ trong phòng vọt ra.
Cậu ta trơ mắt nhìn Liễu Noãn Noãn nhảy xuống giếng.
“Đậu má!” Hứa Hạo Nhiên hét to, vội vàng lao đến bên cạnh miệng giếng cúi đầu nhìn.
Sau đó cậu ta phát hiện giếng này chứa đầy nước.
Liễu Noãn Noãn đang không ngừng giãy giụa trong làn nước lạnh như băng.
Cơ thể của cô ấy dần chìm xuống.
Hứa Hạo Nhiên chẳng kịp nghĩ nhiều vội vàng nhảy xuống.
Cậu ta vừa mới nhảy xuống.
Lúc này bỗng có một bàn tay từ bên cạnh giếng thò ra.
Túm chặt lấy áo Hứa Hạo Nhiên, nhấc bổng người cậu ta lên, lơ lửng trên giếng.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng phắt đầu lên, cậu ta ngạc nhiên khi thấy người túm áo mình là Lý Phong.
“Lý Phong, sao anh lại ở đây?” “Ôi chao, mà kệ đi.
Anh với tôi mau xuống cứu em họ tôi lên đi, con bén chìm nghỉm rồi”.
Lý Phong lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trong giếng ra ngoài.
.