Mấy phút sau, trong phòng tắm truyền ra giọng vui đùa của ba cô gái.
Lúc này, Hứa Mộc Tình ngửa đầu lên nói to: “Chồng ơi, nước hơi lạnh”.
“Ừ!”
Phía trên khe đá có một bể nước tự nhiên.
Lý Phong có thể dùng một cách bí mật để làm ấm nước ở đây lên.
Hóa ra anh bỏ hòn đá đã được hun nóng vào trong nước.
Trong hồ lập tức nghi ngút khói.
“Vợ ơi, nước đủ nóng chưa?”
Bên dưới truyền đến giọng nói của Hứa Mộc Tình: “Rồi ạ”.
“Vậy tối nay anh có thể! “
“Không được!”
Hứa Mộc Tình vừa nói xong thì trong phòng tắm truyền đến tiếng cười đùa của ba cô gái.
Lý Phong nhún vai, cười nhăn nhó.
“Xem chừng hai ngày tới vẫn phải chịu khổ rồi”.
!
Lý Phong còn tưởng gái phố như Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chưa từng trải qua cuộc sống hoang dã thì sẽ cảm thấy rất khổ cơ.
Có khi còn tạo ra một số cảm xúc tiêu cực nữa chứ.
Nhưng không ngờ cả hai người không chút phàn nàn.
Ngày nào cũng cực kì vui vẻ, cứ như môi trường xung quanh cực kì hấp dẫn họ vậy.
Cả ba người họ ngày nào cũng tìm kiếm thứ mới lạ trên bờ biển.
Ví dụ như con cua dừa đuổi ba người bọn họ kêu oai oái.
Bề ngoài nhìn rất đáng yêu, khiến rất nhiều cô gái mắt sáng rực thành hình trái tim.
Nhưng lúc đến gần mới thấy nó có rất nhiều gai.
Môi trường xung quanh làm các cô cảm thấy rất mới mẻ, tràn đầy sức hút.
Thực ra hai ngày trước Lý Phong cũng không đi sâu vào hòn đảo này.
Bởi vì anh lo lắng cho sự an toàn của của ba người.
Mặc dù bên cạnh Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đã có Trần Quả.
Bình thường dù có hai ba cao thủ đại tông sư, trong một thời gian ngắn cũng không thể làm gì Trần Quả, có khi còn bị cô ấy giết.
Nhưng dù thế nào Hứa Mộc Tình cũng là người quan trọng nhất trong đời Lý Phong.
Anh không thể nào bỏ lại Hứa Mộc Tình, một mình đi sâu vào đảo hoang được.
Nhưng sau hai ngày xem xét cẩn thận thì anh cũng yên tâm rồi.
Một mặt là hai người rất cẩn thận.
Mà các cô cũng không ngốc, không làm chuyện gì bốc đồng.
Cả ba người ở trên đảo hoang xa lạ này cũng không mù quáng đi thám thính tình hình xung quanh.
Mà chỉ nô đùa bên bờ biển, chuyện này khiến Lý Phong yên tâm hơn.
Thế nên ngày thứ ba khi trời vừa sáng, Lý Phong liền ra khỏi hang, dùng tốc độ nhanh nhất của mình bay về phía sâu nhất của hòn đảo.
Lúc đám người Hứa Mộc Tình tỉnh dậy thì Lý Phong đã rời đi từ lâu rồi.
Lúc này, mặt trời đang nhô lên khỏi mặt biển.
“Ôi trời! Cảnh đẹp thế này thì dù có ở khách sạn năm sao ven biển cũng không có đâu”.
Nhìn cảnh mặt trời mọc đẹp như thế, mắt Cố Ngôn Hi sắp biến thành hình trái tim rồi.
Bàn tay mảnh mai của Hứa Mộc Tình che miệng ngáp.
Cô nhìn quanh bốn phía, thấy mặt đất cách đó không xa có một hàng chữ mà Lý Phong viết.
Anh dặn trưa nay sẽ không về, anh sẽ về trước khi trời tối.
Cố Ngôn Hi đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, nhìn dòng chữ Lý Phong viết, cô ấy chớp mắt.
Cố Ngôn Hi hỏi cô: “Cậu có biết anh ấy đi đâu không?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
Cố Ngôn Hi bĩu môi nói: “Tớ còn tưởng đêm qua anh ấy nói cho cậu rồi chứ”.
Nghe Cố Ngôn Hi nói thế, mặt Hứa Mộc Tình hơi ửng hồng.
Bởi vì đêm qua lúc Hứa Mộc Tình đi vệ sinh, hai người ở bên bờ cát sến sẩm một lát.
Lý Phong xấu xa không biết ngại, dù có người anh cũng sẽ tìm cách “dê” cô.
Nói gì đến lúc không có ai chứ.
Hứa Mộc Tình bị Lý Phong bắt nạt triệt để.
Nhưng ở một nơi thế này vừa đi dạo vừa ôm nhau tình tứ cũng rất lãng mạn.
Vốn dĩ đây là bí mật nhỏ của cả hai người, không ngờ lại bị Cố Ngôn Hi biết.
Thấy Cố Ngôn Hi cười như không cười, Hứa Mộc Tình vỗ nhẹ cô ấy một cái.
Hai người nô đùa ầm ĩ.
Cố Ngôn Hi đột nhiên nắm lấy bả vai Hứa Mộc Tình, nói với cô.
“Tình này! Dù sao chúng ta cũng đang rảnh rỗi, hay chúng ta lén lút đi theo anh ấy được không?”
“Không được đâu, anh ấy không cho chúng ta đi theo chắc chắn là vì nguy hiểm”.
Hứa Mộc Tình hơi do dự.
Nhưng trong do dự còn có chút chờ mong nữa.
Hứa Mộc Tình giống Cố Ngôn Hi, luôn rất tò mò về thân thế của Lý Phong.
Mặc dù hai người là vợ chồng, mà tình cảm của bọn họ cũng hơn hẳn những cặp đôi bình thường khác.
Nhưng anh lúc nào cũng giấu kín chuyện này.
Anh càng như vậy Hứa Mộc Tình càng tò mò.
“Cậu không muốn biết vì sao anh ấy muốn đến hòn đảo này à?”
Cố Ngôn Hi khuyên mãi, Hứa Mộc Tình mới gật đầu nói.
“Được rồi! Thế chúng ta sẽ đi theo sau”.
“Nhưng nếu có nguy hiểm thì chúng ta nhất định phải quay về đấy nhé”.
Cố Ngôn Hi nhếch mép cười, nụ cười gian xảo.
Thực ra chính cô ấy cũng không phát hiện nụ cười này hơi giống Lý Phong.
Thế là ba người lần theo dấu vết Lý Phong đi sâu vào rừng cây.
Lý Phong đi rất nhanh.
Cho dù có người cầm máy ảnh số thì cũng chưa chắc đã chụp được anh.
Nếu chỉ dựa vào Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình thì chưa chắc đã tìm được dấu vết của Lý Phong.
Nhưng bên cạnh hai người có Trần Quả.
Trình độ của Trần Quả tính ra thì cũng coi như một nửa học trò của Lý Phong.
Tuy là để đạt được yêu cầu của Lý Phong với cô ấy vẫn còn cách một khoảng.
Nhưng Trần Quả vẫn luôn cố gắng, mà mong ước lớn nhất của cô ấy là theo kịp bước chân của Lý Phong.
Với cô thì đời này chỉ cần đứng nhìn bóng lưng anh cũng là chuyện cực kì hạnh phúc rồi.
Cô ấy có kỹ xảo đặc biệt để truy tìm dấu vết.
Đây là Lý Phong dạy cô ấy.
Thế nên cô ấy luôn tìm được dấu vết mà anh để lại trước đó.
Ban đầu nhìn có vẻ rừng cây không có gì kỳ lạ.
Cũng chỉ là rừng cây có một vài thực vật nhiệt đới mà thôi.
Bởi vì cả ba người chưa từng nhìn thấy nên cảm thấy mới mẻ.
Nhưng càng đi sâu vào trong Trần Quả càng trở nên nghiêm túc.
Cố Ngôn Hi cũng không thoải mái như lúc đầu.
Không biết cô nhặt lấy một cành cây lúc nào, tay nắm chặt.
Càng tiến vào sâu, đôi mắt xinh đẹp của cô càng cảnh giác nhìn xung quanh.
.