Hứa Một Tình thì khỏi phải nói.
Cô đi giữa ba người, tập trung tinh thần, không chút lơ là cảnh giác.
Ba người phân công nhau làm việc.
Trần Quả đi trước dó đường.
Hứa Mộc Tình đi giữa quan sát.
Chỉ cần thấy có nguy hiểm là cô sẽ lên tiếng nhắc nhở.
Nhiệm vụ của Cố Ngôn Hi khá dễ, đừng để bị tụt lại phía sau là được.
Bọn họ đi mãi, đột nhiên trong bụi cỏ gần đấy truyền đến tiếng động kỳ lạ.
“Sàn sạt!”
Ba người lập tức tập trung tinh thần.
Trong tay Trần Quả không phải tảng đá cũng không phải gậy gỗ.
Mà là một góc càng của con cua dừa.
Cho dù dùng đá đập cũng chưa chắc có thể đập vỡ nó trong chốc lát.
Hôm qua cô ấy cố tình mài sắc nó, nhìn giống như một con dao sắc bén.
Đây cũng là một món đồ nhỏ Lý Phong cho Trần Quả.
Anh vốn chỉ coi đây là một món đồ nhỏ mà thôi, dùng xong thì vứt.
Nhưng Trần Quả lại giữ nó bên người.
Với cô ấy thì đây không chỉ là thứ Lý Phong cho mà nó còn là bảo bối.
Giờ nó cũng là vũ khí tốt nhất của cô ấy.
Tay phải Trần Quả nắm chặt lấy con dao nhỏ, tay trái từ từ giơ lên, ra hiệu cho Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi phía sau im lặng.
Sau đó cô ấy bước từng bước về phía lùm cây.
“Soạt!”
Trần Quả vừa mới đến gần.
Cái thứ trong lùm cây vội vọt đi, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới lùm cây gần Cố Ngôn Hi.
Lùm cây này rất rậm rạp, nếu dùng mắt thường thì không thể nhìn thấy thứ gì trốn bên trong đó.
Mà ngay khi Cố Ngôn Hi đang căng thẳng tột cùng, một thứ màu trắng tròn xoe đột nhiên từ bên trong nhảy ra.
Hai cái tai dài.
Thân hình tròn vo.
Con mắt màu đỏ.
Cái đuôi ngắn cũn.
Nhìn giống một con.
“Con thỏ?”
Cố Ngôn Hi thấy con thỏ nhảy ra thì cả người thả lỏng.
Cô ấy cười nói: “Ba người chúng ta sao thế, lại bị một con thỏ dọa sợ”.
Cô ấy vừa nói vừa tiến đền gần con thỏ, giơ tay ra với nó.
“Đến đây nào, bé thỏ ngoan”.
Thấy dáng vẻ con thỏ này đáng yêu như thế.
Ban đầu Trần Quả cũng thả lỏng cảnh giác.
Nhưng ngay khi Cố Ngôn Hi sắp chạm vào nó.
Trần Quả trợn to mắt.
Cô ấy vội bổ nhào về phía Cố Ngôn Hi, đồng thời hét lên: “Cẩn thận”.
Con thỏ vốn đáng yêu là thế lại đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt đỏ bừng của nó trợn to, há miệng lao về phía Cố Ngôn Hi.
Trong nháy mắt nó há to miệng ra, hai cái răng cửa bình thường nhìn đáng yêu là thế nhưng giờ chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén cả.
Bởi vì tốc độ của nó rất nhanh, mà Cố Ngôn Hi cách nó rất gần.
Nên cô ấy không xử lí kịp tình huống này.
Thấy bàn tay cô ấy sắp bị con thỏ cắn.
Trần Quả vội vọt đến bên cạnh Cố Ngôn Hi, kéo cô ấy ra.
Con thỏ sượt qua bên người Cố Ngôn Hi.
Nó vừa mới chạm đất đã quay phắt đầu lại, há miệng.
Như một con chó điên lao về phía Cố Ngôn Hi.
Ngay lúc nguy cấp, một cái gậy to từ bên cạnh vụt đến, vụt mạnh vào người con thỏ.
Con thỏ vốn không to lắm lập tức bị một gậy của Hứa Mộc Tình đánh bay ra ngoài.
Trần Quả và Cố Ngôn Hi cùng quay đầu lại nhìn cô.
Cố Ngôn Hi giơ ngón cái lên cười nói: “Chị em tốt, cảm ơn nhé!”
Hứa Mộc Tình hơi thở dốc, cô vừa dồn hết sức vào một gậy vừa rồi.
Cô tức giận nói với Cố Ngôn Hi: “Cậu quên lúc mới đi vào tớ đã dặn thế nào rồi à”.
“Nơi này có lẽ còn nguy hiểm hơn chúng ta tưởng nhiều”.
“Chúng ta không biết tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì”.
Lúc trước Hứa Mộc Tình cũng đã phiêu lưu cùng với Lý Phong.
Gặp rất nhiều chuyện lạ mà đến nay vẫn không thể giải thích.
Nhưng lúc đó vì có Lý Phong bên cạnh nên cô không chút lo lắng.
Chỉ cần có anh ở bên, thế giới này chẳng có chuyện gì khó cả.
Giống như anh chỉ cần chớp mắt một cái thì mọi chuyện đã được giải quyết vậy.
Giờ Lý Phong không ở bên bảo vệ cô nên Hứa Mộc Tình càng phải trở nên kiên cường, dũng cảm.
Cô cũng cảnh giác hơn.
Cố Ngôn Hi vẫn còn sợ hãi, luôn miệng xin lỗi Hứa Mộc Tình.
“Được rồi, được rồi.
Tớ sai rồi, tớ sẽ cẩn thận hơn”.
“Nhưng sao còn thỏ trông rõ đáng yêu mà cứ như chó điên lao vào cắn người thế?”
Hứa Mộc Tình không giải thích được chuyện này.
Cô lắc đầu nói: “Tóm lại hòn đảo này chắc chắn rất nguy hiểm”.
“Nếu không chồng tớ cũng không để chúng ta ở bên ngoài”.
Lúc này Trần Quả nói: “Có lẽ con thỏ vừa nãy bị đột biến gen rồi”.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn Trần Quả nói: “Sao em biết?”
Trần Quả cười xấu hổ: “Lúc trước em xem nhiều phim thể loại này lắm, tất nhiên em chỉ đoán bừa thôi”.
Trần Quả là vệ sĩ của Hứa Mộc Tình.
Cố Ngôn Hi biết điều này.
Nhưng bình thường cô ấy cũng không tiếp xúc nhiều với Trần Quả.
Đây là lần cô ấy ở chung với Trần Quả lâu nhất.
Cố Ngôn Hi tò mò hỏi Trần Quả: “Đúng rồi, tôi rất tò mò, bình thường ngoài huấn luyện thì cô có sở thích gì không?”
“Xem phim đó”.
Vừa nghe thấy Trần Quả thích xem phim, Cố Ngôn Hi lập tức vỗ ngực nói.
“Tôi cũng thích xem phim, thế bình thường cô thích xem phim gì?”
Trần Quả nghĩ rồi nói.
“Ví dụ như Master of Horror Series, Midnight Ring, Ghost Call, Call of Souls, Alien và Resident Evil, v.
v.
“
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình nhìn nhau, cả hai người cùng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Có vệ sĩ nửa mùa như Trần Quả, trong lòng Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình cũng thấy chút vững lòng.
Dù sao giờ hai người cũng không thấy con vật nào đáng yêu là sáng mắt lên nữa.
Tất cả những gì ở đây đều rất lạ.
Đi mãi, cuối cùng các cô cũng đi xuyên qua rừng cây rậm rạp.
Trần Quả đi trước đột nhiên đứng sững lại.
Sau đó ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cố Ngôn Hi đi sau hỏi: “Sao không đi tiếp?”
Sau đó Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đi đến bên cạnh Trần Quả.
Cả ba người đứng sững đó như trời trồng.
Các cô trợn mắt há miệng.
Dù là ngôi sao quốc tế như Cố Ngôn Hi cũng không thể giữ hình tượng.
Bởi vì các cô bị cảnh trước mắt dọa sợ rồi.
.