Đừng Có Học Hư

Chương 1: C1: Lần đầu gặp mặt



Offline thì dạ dạ vâng vâng, online phát là tung ra cú đấm!

Lễ trao giải tiết điện ảnh Hoa ngữ lần thứ 14 được phát trực tiếp, hot search bạo tím bảng giải trí, chiếm top 3 đều là một cái tên.

#Dung Tự Nam diễn viên chính xuất sắc nhất#

#Ảnh đế Nước#

#Thủy đế#

Gần như F5 là nhảy ra mười mấy bài spam mới:

[Chúc mừng Dung Tự nhờ vào “Sau tiết lập đông” giành được giải nam chính xuất sắc nhất.]

[#Ảnh đế Nước# Đề cử 5 người, 2 người trốn.thuế.bị.điều.tra, 1 người đời sống cá nhân thác loạn, còn người kia vạn năm trượt giải. Có mỗi Dung Tự, cầm cái giải hàm lượng nước cao quá rồi đấy.]

Gốc là 陪跑 (bồi bào – bồi chạy, chạy cùng), ý chỉ người được đề cử nhiều lần nhưng luôn trượt giải

[“Sau tiết lập đông” đã lọt top 5 movie có doanh thu cao nhất lịch sử mà còn nước? Đổ hết nước trong đầu mày ra đi rồi nói tiếp.]

***

Sau buổi lễ trao giải, phía tổ chức chuẩn bị buổi tiệc ở khách sạn penthouse, đám minh tinh đổ về sảnh penthouse, tụm năm tụm ba hưởng thụ bữa tiệc với nhau.

Đạo diễn nhận được lời mời tham dự tiệc tối với phía nhà sản xuất tụ tập lại khen ngợi lẫn nhau.

“Nghe nói nửa cuối năm anh sẽ hợp tác quay bộ chính kịch quyền mưu với Dung Tự nhỉ, ha ha ha vừa hay đêm nay Dung lão sư lấy được giải, phim này đạo diễn Lý còn chưa quay đã hot rồi. Tiền đồ vô lượng đấy.”

“Tàm tạm tàm tạm.” Đạo diễn Lý cười tủm tỉm, “May mắn thôi.”

Người đàn ông bận vest đen nháy mắt ra hiệu cho cậu diễn viên nhỏ có vẻ ngoài thanh tú: “Nghe nói nam 3 còn chưa chọn được, đạo diễn Lý, anh xem…”

Cậu diễn viên nhỏ vội rót ly rượu đưa tới trước mặt.

Đạo diễn Lý nhìn vẻ ngoài của cậu diễn viên đó rồi nở nụ cười, khéo léo chối từ: “Dáng dấp có chút không hợp.”

Cậu diễn viên nhỏ tái mặt.

Người đàn ông không ngờ ông ta từ chối lưu loát tới vậy, nụ cười cũng cứng đờ.

Bên cạnh có người thấy không ổn bèn nhanh chóng hòa giải.

“Tính đạo diễn Lý có phải anh không biết đâu, vạch lá tìm sâu mà thôi. Đáng ra bộ này giữa năm đã quay rồi, nhưng mà vì nam 3 mà lần lữa kéo tới giờ.”

“Ha ha ha đúng đó, diễn viên nam trong giới giải trí đều bị ông ta chê ngoại hình một lần rồi. Tôi không hiểu, rốt cuộc ông muốn diện mạo kiểu nào?”

Đạo diễn lý uống ngụm rượu, tầm mắt quét quanh một vòng rồi đột nhiên hất cằm: “Người đó là ai?”

Mấy người nhìn theo tầm mắt ông ta rồi khẽ ngẩn người.

Một thanh niên bận vest đen ngồi vắt chéo đôi chân dài trên ghế sát tường trong một góc, cậu chàng cụp mắt lơ đễnh gõ xuống màn hình điện thoại.

Có thể lăn lộn trong giới giải trí, hoặc là có tiền, hoặc là có nhan sắc.

Rõ ràng, người đó là kẻ sau. Ánh đèn tường ấm áp rơi nghiêng nơi góc khuất cũng chẳng giấu được vẻ trong trẻo chán ghét thế tục của cậu. Khí chất này, ở giới giải trí cũng rất hiếm gặp.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Không biết ai hết.

Trái lại, cậu diễn viên nhỏ bị từ chối khéo ban nãy lại biết được chút ít, cậu ta dè dặt nói: “Đó là người mới mà năm nay truyền thông Tinh Trần cật lực push đó, tên là Lộ Thức Thanh.”

Lộ Thức Thanh, chỉ non nửa năm đã lên hot search 3 lần.

Lần đầu tiên là ra mắt trong dòng sản phẩm nước hoa, chỉ dựa gương mặt đó đã hot một vòng, fan nhan sắc khen cậu có khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo chán ghét thói đời, meo meo li3m nhan ừng ực.

Hai lần còn lại là hot search hắc #Bệnh ngôi sao#, anti mắng cậu mặt như mất sổ gạo làm eo làm sách, người mới chẳng có lấy tác phẩm nào, rốt cuộc có gì đáng kiêu ngạo kia chứ.

Cơ mà thứ hạng không cao, còn chưa kịp vào top 30 đã nhanh chóng rớt mất.

Đạo diễn Lý nhìn Lộ Thức Thanh, suy nghĩ gì đó.

Những trường hợp như thế này thường là “hội chợ phù hoa” để mọi người tạo dựng quan hệ với nhau. Nổi tiếng trong giới giải trí đều do số, nếu may mắn được đạo diễn có tên tuổi nào chấm thì biết đâu lại bạo hồng chỉ sau một đêm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 104

… Lộ Thức Thanh thì lại thu mình trong góc, cãi nhau với người ta trong hot search.

Đáng giận hơn nữa ấy là cậu cãi không lại người ta, tức đỏ cả đuôi mắt, ngón tay run run chọt mạnh vào màn hình di động.

[Cầu giúp đỡ: Người ta chửi bạn nước nôi, bạn phải phản kích lại thế nào?]

Đương khi đang – paste một đống câu chữ đăng lên weibo, bỗng dưng có một người đi tới trước mặt cậu.

Lộ Thức Thanh khẽ biến sắc, các khớp ngón tay ra sức che điện thoại đến độ trắng bệch.

Câu đơ mặt, vẻ mặt trống rỗng từ từ ngước lên nhìn.

“Đang coi gì đó?” Châu Phó đặt ly nước trước mặt cậu, tức giận nói, “Người ta tới tham gia tiệc tùng để lôi kéo quan hệ, cậu thì hay rồi, trốn một góc nghịch điện thoại lung tung.”

Thấy người tới là đại diện của mình, nhịp tim vọt tới 180 của Lộ Thức Thanh mới thả lỏng trở lại, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Ừ, cám ơn.”

Cậu có con ngươi màu nhạt, trời sinh mang theo vẻ lạnh lùng, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất hững hờ.

Châu Phó thấy cái vẻ không ganh với đời này của cậu thì bắt đầu lải nhải như bà mẹ già.

“Ở cái giới giải trí này, người mới nhận hết việc này tới việc nọ, chỉ dựa mỗi là không được. Muốn có chút tiếng tăm thì phải có được tác phẩm tiêu biểu. Bộ “Cửu Trùng truyện” là đại IP cấp S, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không dễ gì Tạ tổng mới nhét cậu vào đó diễn một vai, cậu đừng bao giờ làm hỏng đấy.”

Lộ Thức Thanh gật đầu: “Em biết.”

Châu Phó lộ ra nụ cười lịch sự giả trân, nghĩ thầm cậu thì biết cái búa ấy.

Là người đại diện, Châu Phó hiểu sâu sắc cái gương mặt lạnh lùng chán đời không gì thay thế được có bao nhiêu đặt biệt ở cái giới giải trí này, trước lúc ký hợp đồng xếp cho cậu cái hình tượng “đóa hoa trên núi cao”, nhận hoạt động cũng nương theo hình tượng này.

Nửa tháng trước, Châu Phó cầm giám định “Ám ảnh sợ xã hội” của bác sĩ tâm lý trong tay, chìm nghỉm vào trầm tư.

Hóa ra khi có người chào hỏi Lộ Thức Thanh, không phải cậu diễn đóa hoa trên núi cao xa cách cô độc mà là nhìn thì mặt không tí cảm xúc nào chứ thật ra là tên sợ giao tiếp xã hội trầm trọng, nhịp tim đã vọt thẳng tới 180 đó hả?!

Châu Phó có khổ không nói nên lời.

Lộ Thức Thanh nhấp ngụm nước chanh nhạt nhẽo không có vị gì hết, tiện tay bật điện thoại.

Màn hình khóa là ảnh một người đàn ông che ô mỉm cười giữa cơn tuyết.

… Là poster mừng 3 tỉ doanh thu phòng vé của “Sau tiết lập đông”, chính là ảnh của Dung Tự.

Lộ Thức Thanh đang định dùng mấy lời mình vừa học cãi lại người ta, khóe mắt khẽ động, cậu chợt ngây người.

Tầm mắt chậm rãi dời khỏi tấm ảnh trong điện thoại, nhìn lên trên, dần dần chồng vào người ở phía phía xa.

Châu Phó uống hớp rượu, thuận miệng nói: “Chà, là Dung Tự.”

Trái tim Lộ Thức Thanh hẫng nửa nhịp.

Người đang đứng nói cười vui vẻ với một đạo diễn có tiếng ở xa chính là ảnh đế mới vừa lên ngai đang ngồi chễm chệ trên hot search bạo no 1: Dung Tự.

Dung Tự vai rộng eo thon, mang mắt kính nửa gọng, cơ thể tỉ lệ chín đầu như siêu mẫu, hắn lười nhác đứng nghiêng tai nghe đạo diễn nói gì đấy rồi bật cười uống ngụm rượu.

Tỷ lệ cơ thể chín đầu: tỉ lệ “vàng” 9:1 là khi chia cơ thể thành 9 phần, chiều dài của đầu bằng 1 phần thì được xem là hoàn hảo

Dường như hắn được sinh ra để trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhất cử nhất động đều là sự thu hút hắn tích lũy qua nhiều năm.

“Chậc, không hổ là người đàn ông đã lăn lộn trong giới giải trí từ khi còn bé.” Châu Phó ngưỡng mộ chết đi được, “Hôm nay hot search hắc bạo nhiều như vậy, thế mà anh ta trông như chả chịu tí ảnh hưởng gì, vẫn cứ ăn uống chơi bời như không.”

Lộ Thức Thanh nhìn người đàn ông lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn thủy tinh, cả buổi trời mới hấp tấp “ừ” một tiếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 125: C125: C751 - cầu hỉ thước kết

“Ừ cái gì mà ừ?” Châu Phó nói, “Anh nói cậu đó, cậu mà học được 1/10 của Dung Tự… không, 1/100 năng lực xã giao của người ta thì anh cũng không phải dính lấy cậu suốt thế này.”

Lộ Thức Thanh còn đang bận nhìn trộm Dung Tự.

Châu Phó: “Thức Thanh? Thức Thanh! … Mắt cậu dính lên người người ta luôn rồi đó!”

“Hở?” Lộ Thức Thanh bừng tỉnh ngay, “Vâng, em biết rồi.”

Châu Phó: “…”

Có ai qua quýt như cậu thế này không?

Lộ Thức Thanh lại nghiêm túc lấp li3m mấy câu nữa, tầm mắt thì lại làm bộ vô tình nhìn sang đấy.

Dung Tự đã đi mất rồi.

Lộ Thức Thanh cũng chẳng thấy mất mát, cậu chống đầu nhìn Châu Phó còn đang nói không ngừng, cảm thấy anh ta đúng là thích nhọc lòng.

Cậu chỉ là một người mới vừa bước chân vào ngành, kể cả có được một nhúm fan nhan sắc thì vẫn là kẻ nugu tìm cũng không thấy tên trong cái vòng fan này.

Dù làm ra chuyện lớn hơn nữa cũng chả tới mức bạo lên hot search.

Lộ Thức Thanh trốn trong góc, tầm mắt không ngừng nhin quanh đám người hồi lâu nhưng cũng chẳng thấy lại bóng dáng kia nữa, chỉ đành tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

Tiệc tối tổ chức ở đại sảnh xa hoa lãng phí, Lộ Thức Thanh cảm thấy ly nước chanh trong tay mình bị ám mùi rượu luôn rồi, vậy là cậu dứt khoát ra ngoài ban công cho thoáng.

Trời vào thu, gió đêm hiu hiu mang theo mùi bùn đất khi trời sắp đổ cơn mưa. Đi mới hai bước cậu lại ngửi thấy mùi thuốc lá nặc nồng.

Ban công rộng rãi, cách đó không xa, bên kia cái cây xanh che khuất, có người đang hút thuốc nói chuyện phiếm.

Lộ Thức Thanh nhíu mày, định xoay người rời đi thì bên tai nghe thấy một cái tên.

Dung Tự.

“… Thật phục Dung Tự sát đất, hot search như nồi cám heo mà phòng làm việc của gã không triệt cũng không hạ, đã vậy còn mặc kệ gã đi tiệc tối ăn nhậu.”

“Chỗ này đông người lắm kẻ, nói ít lại. Lùi một vạn bước mà nói, kể cả cái cup “ảnh đế” của Dung Tự có nước nôi hơn nữa thì mấy câu này của cậu lỡ bị tung lên mạng, nhiêu đấy fan mỗi đứa một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết cậu đó.”

“Lời thật còn không cho người ta nói chắc?”

Càng nghe, Lộ Thức Thanh càng nhíu chặt mày, cậu cũng không định chủ động gây sự, quay người định bụng rời đi.

Người nọ lại nói tiếp: “Hôm nay lúc nhận giải trên sân khấu, không ít người có quan hệ tốt với Dung Tự đều xanh mặt hết, thế mà người ta vẫn cười tủm tỉm đi lên nhận giải đấy thôi, có để lộ chút mất hứng nào đâu. Ha ha ha còn không phải là người ta cầm giải à, da mặt cũng đủ dày mà, thủy đế thì cũng là đế thôi.”

Người bên cạnh không hài lòng nhắc nhở: “Hứa Tri Minh, cái miệng của cậu chuốc lấy bao nhiêu kẻ thù trong giới cậu còn không rõ à? Còn không quản kĩ mồm miệng lại, coi chừng có ngày đá trúng ván sắt đấy.”

Người nọ vẫn cứ khịt mũi coi thường.

Bỗng dưng, một tiếng “tít” vang lên.

Hai người ngoái đầu nhìn lại, đồng loạt biến sắc.

Lộ Thức Thanh cầm điện thoại quay lại, ánh sáng ngoài ban công lờ mờ khiến cho con ngươi nhạt màu đen hẳn đi.

“Nói tiếp đi.” Cậu lạnh lùng cất lời, “Tôi đang quay đây.”

Cậu trai vẫn luôn bôi xấu Dung Tự qua cơn kinh hoảng thì khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười lạnh nói: “Mày có gan thì đăng lên, tao sẽ làm cho mày phải…”

Mấy lời độc địa còn chưa nói hết, người quản lý đứng bên đã kéo tay gã ta, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Im miệng! Cậu ta là người tiểu Tạ tổng bên Tinh Trần đang nâng đỡ đấy, cậu không muốn lăn lộn trong giới nửa hả?!”

Người kia tái mét, cuối cùng vẫn không có gan đắc tội tiểu Tạ tổng, gã vứt đầu lọc, sầm mặt xoay người bỏ đi.

Lộ Thức Thanh lạnh lùng căn dặn: “Sau này nếu không biết nói thì ngậm miệng lại, bằng không tôi sẽ giúp cậu câm miệng.”

Người kia khựng lại bước chân, ngoái đầu hỏi: “Không phải chứ? Cậu có bệnh à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1130

Chỉ buông mồm vài câu, có chửi cả lò mày đâu!

Lộ Thức Thanh hờ hững nhìn gã ta.

Người đại diện nhìn rõ, biết minh tinh nhà mình mà nói thêm vài câu nữa thì cái cậu thanh niên được tiểu Tạ tổng chở che kia thật sự có thể “giúp” gã câm miệng thật đấy. Anh ta vội vã kéo minh tinh nhà mình lại, vừa xin lỗi vừa lôi người đi.

Đợi người đi khuất, dũng khí không biết ở đâu ra trong lòng Lộ Thức Thanh đang vờ vịt bình tĩnh nháy mắt chẳng còn gì.

Hù, hù chết bé rồi.

Trái tim như sắp vọt khỏi cổ họng, đã từ rất lâu rồi Lộ Thức Thanh không chủ động nói chuyện với ai cả… Huống chi lần này còn là cãi vã. Cậu mím chặt môi để khỏi sợ tới mức phụt ra u hồn, gắng gượng quay lại đại sảnh.

Điều hòa trong đại sảnh bật hết công suất, khí lạnh tràn vào phế phủ mới khiến con tim bồn chồn bắt đầu chậm rãi bình ổn trở lại.

Mới vào đại sảnh chưa được mấy bước, Lộ Thức Thanh vô ý ngẩng đầu, nhất thời sững sờ.

Ban công có một góc rẽ, Dung Tự ngồi bắt chéo chân trên ghế dựa, ăn bánh kem phô mai trong đ ĩa: Miếng bánh đã bị ăn quá nửa, nhìn là biết người ngồi đây cũng đã lâu.

Cũng nghe khá lâu rồi.

Lộ Thức Thanh mờ mịt nhìn anh.

Dung Tự chống đầu, lười nhác nở nụ cười với cậu.

“Chào buổi tối, Lộ lão sư.”

Đầu Lộ lão sư rỗng tuếch, cứ có cảm giác vớ vẩn thế nào ấy.

Trận cãi vã ban nãy đã tiêu sạch sẽ số lượng câu xã giao Lộ Thức Thanh dùng trong một năm trước thời hạn, giờ đây tai cậu ong ong, con tim nện như trống.

Hơi thở cũng từ từ dồn dập, tai chỉ nghe được câu đầu tiên Dung Tự nói, về sau chỉ còn là rất nhiều những tạp âm được phát chậm vô số lần.

Lúc Lộ Thức Thanh hoàn hồn lại, cậu đã chạy xa hết mười mấy mét, mặt không có tí cảm xúc nào, vứt Dung Tự lại tít sau lưng.

Lộ Thức Thanh: “???”

Dung Tự: “…”

Vừa đúng lúc người đại diện của anh đi tới, cười trêu: “Sao cậu ta làm như chuột thấy mèo vậy, sao, cậu đắc tội người ta à?”

Dung Tự nhớ lại cái vẻ thỏ con kinh sợ, hãi hùng một bước nhảy hết 3 thước ban nãy của Lộ Thức Thanh thì bật cười.

“… Vậy cũng chưa chắc.”

Tác giả có lời muốn nói:

Viết truyện mới, lâu ghê không viết truyện hiện đại!

Note:

Lộ Thức Thanh thụ x Dung Tự công, 1vs1, HE, ban đầu thụ mang tâm thái theo đuổi idol với công, về sau công theo đuổi thụ.

Tác giả không đu idol, không chơi vòng (fan), truyện không sử dũng nguyên mẫu nào cả, giới giải trí (trong truyện) là hư cấu x3,14, đừng lậm vào ha.

Cám ơn đã ủng hộ!

Hội chứng sợ xã hội, hay ám ảnh sợ xã hội, (tiếng Anh: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường. Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn (wiki)

Hot search: Tìm kiếm nóng, hiện tại thì có bảng giải trí và bảng chung. Hot search có lượt truy cập + thảo luận cao sẽ đạt đến mức bạo (bùng nổ), tùy theo phiên bản weibo mọi người dùng mà chữ kế bên hot search bạo sẽ có màu tím hoặc đỏ.

Bạo hồng: Cực kỳ hot, trở nên nổi tiếng, được rất nhiều người chú ý, quan tâm, săn đón

Nước: Trường hợp này ám chỉ giải thưởng cơ cấu sẵn, người đạt giải không xứng đáng, kéo thấp uy tín giải thưởng

Phim chính kịch: phim nghệ thuật tiếp cận gần gũi với đời sống nhân dân, dung hòa bi hài kịch, đề tài đa dạng, phản ánh các mặt của xã hội trên cốt lõi đạo đức, đáp ứng nhu cầu tất yếu của lịch sử, phim chính kịch quyền mưu khai thác khía cạnh có liên quan đến triều đình… Cái này bạn nào có hứng thú có thể tra cứu để biết thêm chi tiết

Push: Ra sức nâng đỡ, cung cấp tài nguyên

Nugu hay tiểu trong suốt: Chưa có tên tuổi, ít người biết đến


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.