Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 35: Chương 35



Sáng hôm sau Minh Thận thức dậy, đúng giờ đến Ngự Sử đài báo cáo.

Y muốn đi tìm Bốc Du hỏi chuyện Hoắc Băng nên đến từ rất sớm, ngay cả đồng nghiệp Trị thủ* Thanh Lại ty phụ trách mở cửa mỗi buổi sáng sớm cũng chưa tới.
(*Bảo vệ.)
Minh Thận đánh giá cái bánh bao vừa gặm vừa chờ.
Nhưng mà ước chừng là hôm nay người mở cửa gặp rắc rối trên đường nên mãi cho tới giờ làm việc bình thường vẫn chưa tới, chuyện như này cũng từng xảy ra mấy lần trước đây nên Minh Thận cũng không để ý lắm.

Liên tục có đồng nghiệp đi tới, Minh Thận vừa gặm bánh bao vừa nghe các đồng nghiệp nói chuyện.
Y vừa mới bổ nhiệm đã bị phạt bổng lộc, sau đó xin nghỉ gần bốn mươi ngày nên ngoài Bốc Du ra lại không thân quen ai, vì vậy đứng trong đám người này cũng không thể nói được cái gì.

Người vừa tới trò chuyện với những người khác, sau khi nói về thê nhi trong nhà từng người hoặc là mấy chuyện nhỏ vặt vãnh khác lại không hẹn mà cùng yên tĩnh, sau đó vô tình hay cố ý đều nhìn Minh Thận vài lần rồi thấp giọng nghị luận:
“Nghe nói ứng cử viên cho Phò mã đã định rồi, công chúa điện hạ nói không phải vị kia….!Minh đại nhân không thành hôn.”
“Tân khoa nhập sĩ năm nay ngay cả mười vị trí đầu người này cũng không vào được, cũng không phải Thứ cát sĩ*, nghe nói là xuất thân thế gia đào kép, năm năm tuổi cả nhà bị chém đầu….!Gia thất như vậy còn có thể làm Phò mã?”
(*Những người đã vượt qua được chọn làm ứng cử viên tiềm năng.

Họ là những người thân cận với hoàng đế, chịu trách nhiệm soạn thảo các sắc lệnh của hoàng đế, giải thích kinh sách cho hoàng đế và các trách nhiệm khác.)
“Ôi, ai nói không phải đâu? Nhưng mà không ngăn được Công chúa quyết tâm muốn gả cho người này, nghe nói Tiểu điện hạ lưu lạc nhiều năm ngoài cung lúc này mới quay về, tính cách không dễ ép buộc hơn nữa bệ hạ cũng nguyện ý nuông chiều nàng….!Tiểu điện hạ thích thì có thể làm gì đây? Tuy nói không lâu trước đây người này còn bị phạt bổng lộc nhưng theo ta tính toán, không tới hai năm người này sẽ một bước lên mây.”
Người kia còn thở dài nói: “Nếu cô nương nhà ta khăng khăng phải gả cho một tên nhóc nghèo như thế ta nhất định sẽ đánh chết tên nhóc này.”
Minh Thận: “???”
Có người thấp giọng phụ họa: “Đúng vậy! Ai, huynh đài, không gạt ngươi ta cũng muốn là một người dựa vào mặt kiếm cơm, nhưng đáng tiếc không có được thứ đó.

Ai, dáng vẻ xinh đẹp thật sự là có thể muốn làm gì thì làm.”
Minh Thận gặm bánh bao xong thì sờ túi giấy trong tay lấy một cái bánh bột mì ra gặm tiếp, trước khi gặm lại cảm thấy không có nước uống có hơi khô vì vậy ho khan vài tiếng.
Mấy người đang nói chuyện lập tức dừng lại, ánh mắt chuyển qua chỗ y.
Minh Thận ngẩn người một lát nhìn bọn họ rồi lại nhìn bánh bột mì trong tay mình, cẩn thận hỏi: “Mấy người….!Muốn ăn bánh bột mì không?”
Một đám lão già bốn mươi, năm mươi tuổi liên tục xua tay, vội vàng xoay đầu qua chỗ khác.
Một bên khác, cỗ kiệu từ từ chạm xuống đất, Bốc Du cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người, lúc bước xuống trong tay còn cầm chìa khóa cửa: “Thái giám khóa cửa cung nói Chưởng quản giữ chìa khóa Nội viện bị bệnh không tới được, ta mới vừa đi lấy đồ dự phòng tới….!A, Minh Thận, ngươi tới rồi!”
Minh Thận đang hết sức tập trung ăn bánh bột mì, cảm thấy quá khô nên suy nghĩ lần sau phải mang nước cùng muối theo, bị Bốc Du bất ngờ cao giọng hỏi thăm như vậy làm y sợ hết hồn, vội vàng nuốt thứ trong miệng xuống, cẩn thận nói: “Chào Bốc đại nhân, có chuyện gì không?”
“Không có việc gì.” Bốc Du đi tới mở cửa, đưa tay bắt y lại rồi vỗ vai, thoải mái nói: “Nghe nói ngươi phải làm Phò mã, có chuyện này không?”

Minh Thận bị dáng vẻ bất ngờ nhiệt tình này của hắn làm cho sợ hãi, y lắp bắp nói: “Hình như, không….”
Bốc Du cắt ngang y: “Khiêm tốn cái gì? Bệ hạ đã nói với ta bây giờ Tiểu điện hạ bướng bỉnh ngây thơ nên tạm nhờ ngươi chăm sóc nàng nhiều một chút, ngươi làm bạn cùng bệ hạ mười năm, bệ hạ nói ngươi cái gì cũng đều là làm được, đều chịu được.

Huống chi, ngươi mười lăm tuổi mới rời khỏi cung, thời gian chưa tới hai năm đã thi đỗ nhị giáp thứ mười bảy, đứng hàng Lan đài, chứng minh bệ hạ không nhìn lầm người.

Cố gắng lên!”
Minh Thận giật mình đến mức làm rơi bánh bột mình, đợi Bốc Du nói xong y cũng thông suốt, biết vị đại nhân này ước chừng là đang nói đỡ cho mình vì vậy cảm kích nhìn hắn: “Cảm tạ ngài.”
Bốc Du nói: “Đừng khách khí, đều là người có thể dựa vào mặt kiếm cơm nhưng thực lực không tầm thường, ta cảm thấy kiêu ngạo vì chúng ta.”
Minh Thận: “…..”
*
Trong lúc nghỉ giữa giờ làm việc, Minh Thận đi hỏi Bốc Du chuyện có liên quan đến Hoắc Băng, muốn biết bệnh trạng của ca ca mình thế nào rồi.
Bốc Du: “Không có vấn đề gì quá lớn, quan trọng nhất là bệnh nhân không chịu phối hợp trị liệu ngài quay về nhớ phạt hắn.”
Minh Thận: “….”
Y nuốt ngụm nước bọt, nghi ngờ nói: “Không phối hợp sao? Nhưng thường ngày ở nhà ta thấy huynh ấy hình như rất phối hợp mà, huynh ấy rất dưỡng sinh, từ sáng tới tối còn muốn ngâm nước thuốc, ta còn đấm bóp cho huynh ấy.”
Bốc Du vùi đầu viết hồ sơ, tùy tiện nói: “Vậy thoạt nhìn cũng không đến mức không cứu được, Minh đại nhân, hắn không chịu xem bệnh, ta liền đi tìm phương thuốc của vị lang trung kia, trong đó có sâm tuyết, nhung hươu cùng mấy vị thuốc tầm thường mua ở hiệu thuốc kém chất lượng, còn không bằng đi vào cung lấy, lang trung cũng nói độ tinh khiết của dược liệu càng cao phẩm chất càng tốt thì xác suất chữa khỏi càng lớn.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 32

Quan viên thất phẩm trở lên có công lớn, nếu trong nhà có người thân bệnh nặng thì trải qua phê duyệt của bệ hạ là có thể đến dược phòng trong cung, không tính phí tổn.”
Nói xong hắn đưa phương thuốc tới chỉ chỉ rồi tìm một lát, tìm ra một tờ giấy cầu ân đưa Minh Thận so sánh rồi viết: “Cái này là tờ thư xin của người trước, ngài sao chép ra hai tờ một tờ đưa ta, ta cầm đến Lễ bộ nộp hồ sơ đăng ký, một tờ khác ngài trực tiếp giao cho bệ hạ để ngài ấy phê chữ là xong việc.

Quy trình vẫn nên làm một chút, không thì tới lúc Hộ bộ hỏi đến sẽ dễ dàng khiến người khác nghi ngờ.”
Minh Thận liên tục cảm tạ, khăng khăng muốn mời Bốc Du ăn một bữa cơm: “Bốc đại nhân, vẫn luôn làm phiền ngài thật sự là xấu hổ, đợi sau khi ca ca ta quay về nếu rảnh rỗi thì có muốn cùng ăn một bữa cơm với ta không? Ta biết gần phố Trường An có một gia đình, chủ quán rất tốt bụng, gọi một bát mì dương xuân còn được tặng mười món khác, mùi vị cũng rất ngon, sau này có thể đến chăm sóc việc buôn bán nhà bọn họ.”
Bốc Du có thói quen đánh thái cực trong chốn quan trường, quan hệ vẫn luôn giữ mình trong sạch, dáng vẻ một lòng vì quân không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác; Minh Thận tưởng rằng lần này hắn cũng sẽ giống như trước đây, nói “Ngài là Hoàng hậu, thần là thần tử của ngài vốn nên vì ngài phân ưu”, lúc cũng đã định lần này cho dù hắn nói thế nào cũng phải mời hắn ăn cơm thì Bốc Du lại nói: “Được.”
Minh Thận trái lại ngẩn người một chút, một lúc lâu sau mới nói: “Ồ….!Nếu ngài không có vấn đề gì thì buổi chiều ba ngày sau được không? Đúng lúc ngày đó là sinh nhật ca của ta, sinh nhật ta và huynh ấy gần nhau nên dứt khoát ăn mừng chung một ngày.”
Bốc Du nghe vậy ngừng bút, trầm ngâm chốc lát: “Ta không xoi mói việc buôn bán nhưng mà lang trung xem bệnh cho Hoắc công tử cũng nói hắn phải ăn kiêng, hầu hết tửu lâu cùng quán ăn trong kinh đều thiên muối thiên ngọt mặn, hình như không tốt lắm.”
Minh Thận suy nghĩ: “Vậy cứ thiết yến trong nhà thôi! Ta làm cơm rất ngon, gọt củ cải cũng là một cao thủ, thịt phù dung cùng sơn hải tủi ca của ta làm ăn rất ngon.”
Bốc Du nhếch môi, để lộ một nụ cười nhạt: “….!Được.” Hắn rất ít cười, giờ phút này không biết là nghĩ tới điều gì lại không kiểm soát được mà để lộ vẻ mặt như thế.

Minh Thận cúi đầu sắp xếp lại sách trong tay, thành thực dọn dẹp trên bàn ngay ngắn lại không cẩn thận nhìn thoáng qua trang giấy mở ra dưới tay Bốc Du.
Là một tờ giấy trắng tinh, đoán chừng là Bốc Du chuẩn bị dùng để viết báo cáo nhưng chẳng biết vì sao lại viết lên đó một chữ xiêu vẹo không liên quan gì, viết rất ngoáy, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chữ đơn độc cùng mũi tên như là bức tranh về quan hệ bí mật nào đó.

Chỉ có bốn chữ vừa rồi thấy thần viết lên là còn rõ ràng”
—— “Thông minh giống như yêu quái”.
Minh Thận gãi đầu, hỏi: “Gần đây Bốc đại nhân đọc Tam quốc sao? À thì, ta không phải cố ý nhìn thứ ngài viết nhưng mà nếu như ngài đang đọc thì ta đề cử ngài thử xem bộ diễn nghĩa đông bắc vọng sang thư phòng nhà kia được biên soạn mới, rất thú vị.”
Bốc Du lấy lại tinh thần, nhìn theo ánh mắt Minh Thận thấy chữ cái trước mặt, gật đầu, “Được, ta sẽ nhớ kỹ, cảm tạ ngài.”
*
Minh Thận quay lại vị trí của mình chép giúp Hoắc Băng thư xin dược liệu trong cung, chuẩn bị khuya về nhà thì vào cung đưa cho Ngọc Mân.
Bởi vì săn xuân mới vừa kết thúc, Thanh Lại ty cũng tồn đọng không ít việc nên Minh Thận bận bịu cả ngày, khắp Ngự Sử đài người đến người đi, có Đại Lý tự cùng Hình bộ tới đây điều tra hồ sơ có Hàn lâm viện tới đây đối chiếu sử ký, còn có tới ghi danh tham gia săn xuân —— mỗi một lần săn xuân qua đi cho dù đại thần cấp bậc như nào cũng đều phải đến Lan đài đăng ký thành quả của mình và người nhà, cho dù bản thân săn được bao nhiêu con thỏ, nhi tử của mình bắt được vài con ưng, cuối cùng tổng hợp lại rồi biên tập thành một bài thơ ca tụng vừa dài dòng vừa hoa lệ, ca tụng thịnh cảnh săn xuân để khen ngợi thiên uy đại triều, tấu chương tổng hợp những lời nịnh hót này cuối cùng sẽ bị sử quan biên soạn trong sách, gộp lại cuối năm đưa đến Lễ bộ sao chép rồi sau đó tổng kết.
Về phần ai phải tới viết quyển tấu chương tẻ nhạt toàn là chữ này….!Minh Thận nhìn thấy Ngự Sử đài xếp thành hàng dài ghi danh thì hỏi thăm đồng liêu, đồng liêu nhỏ giọng nói cho y biết: “Ngươi biết Vu Hàn đại nhân không? Ngài ấy là thần quan đứng đầu chưởng quản đàn Xã Tắc cùng đài tử vi, nịnh hót rất giỏi.”
Minh Thận: “….”
Chỉ chốc lát sau thần quan cũng vội vàng đi tới, tuy rằng vai gánh trách nhiệm nặng nề nhưng vẫn nghiêm túc đứng xếp cuối hàng dài —— Minh Thận đưa cho hắn chén trà, thần quan thụ sủng nhược kinh liên tục nói cảm ơn.
Minh Thận hỏi: “Tại sao ngươi cũng tới ghi danh? Ta nhớ hình như ngươi không có tham gia săn bắn.”
Thần quan lập tức che mặt, nói: “Thần….!Thần không có tham gia nhưng ngày đó lúc đi theo Tiểu điện hạ hái hoa thần tiện tay bắt được một con bướm cho nàng….!Không ngờ rằng bọn họ nói cái này cũng phải ghi danh trong danh sách, tính là trời cao ban thần quyến cho công chúa nên thần tới xếp hàng.”
Minh Thận nín cười: “A, thì ra là như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15

Vậy ngươi không cần xếp hàng, lát nữa đợi tất cả ghi danh xong thì ta thuận tiện thêm cho ngươi vào.”
Thần quan cảm động đến mức nói năng lộn xộn: “Ngài nhất định là thần tiên do trời cao phái xuống! Tuy rằng ngài khoan dung và tính cách cũng đã định trước không có cách nào chỉ để mình thần tắm trong thần quang của ngài, nhưng thần….!Thần quay về sẽ đến đài tử vi bói tên ngài để cho kiếp sau thần có thể nhận được sự an ủi của ngài trong mơ….”
Minh Thận cắt ngang hắn: “Được được, ngươi mau đi đi.”
Thần quan một bước cũng không rời: “Không! Xin hãy cho thần nói xong, ngài ——”
Đúng lúc đó Minh Thận bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt khiến người ta tê cả da đầu truyền đến từ phía sau, trong nháy mắt y không còn lòng dạ tiếp tục vô nghĩa cùng thần quan.

Y vừa định quay đầu nhìn chủ nhân của ánh mắt kia thì ống tay áo bất ngờ bị thần quan kéo lấy.
Thần quan thấp giọng nói: “….!Ngài đừng quay đầu lại, đại nhân, Vương Bạt ở phía sau.

Bệ hạ có lệnh, một ánh mắt ngài cũng không được nhìn người này.

Gã không có lá gan làm gì ngài ở đây, lát nữa ta sẽ mời ngài mang ta đi tìm Bốc Du đại nhân hỏi thăm chuyện săn xuân vào ngày cuối, ngài đừng quay đầu lại nhìn, giả vờ không biết là được rồi.”
Minh Thận hít sâu một hơi, gật đầu: “Ta biết.”

Thần quan không biết móc ra một tờ giấy từ chỗ nào, giả vờ hỏi thăm Minh Thận chuyện gì đấy rồi nhiệt tình kéo y đi vào trong.

Hai người thuận lợi tìm một chỗ ngồi xuống, vùi đầu vào trong đám người kiên trì giả vờ.
Nhưng mà Minh Thận cảm giác ánh mắt kia vẫn nhìn trên người mình, sau một lúc lâu mới biến mất.

Hàng ngũ từ từ tiến lên, Vương Bạt bước vào bên trong thảo luận chuyện gì cùng người bên cạnh, âm thanh nhanh chóng phóng to, truyền vào trong tai từng người đứng tại chỗ rất rõ ràng ——
“Ngươi nói người kia sao? Ta không còn nhớ rõ tên, theo ta nhớ thì tên này quá vô dụng, chẳng qua là đùa giỡn trước mặt tất cả mọi người một chút đã tìm cái chết, người như thế có hơi không hiểu chuyện.

Người muốn tới chỗ này của ta còn thiếu sao? Thiếu một tên như hắn sao? Ta cũng không bạc đãi hắn, muốn làm chức quan gì thì tùy ý chọn là được rồi.

Dáng vẻ xinh đẹp, bị ta nhìn trúng chính là vận may của hắn.” Vương Bạt cười nói với người kia, vô tình hay cố ý mà nhìn về phía Minh Thận.

“Còn chuyện hắn điên rồi….!Thì có liên quan gì đến ta? Bản thân hắn không phải mắc bệnh tâm thần không có thuốc trị sao?”
Trong nháy mắt Minh Thận nhớ lại Ngọc Mân từng nói với y, lập tức hiểu rõ Vương Bạt đang nói đến chuyện nào ——
Gã lại có thể công khai thảo luận chuyện mình cường bạo một đồng liêu trẻ tuổi tại Hàn lâm viện mấy năm trước! Ép người đến điên rồi còn không thấy nhục, lại còn khoe khoang vốn liếng ở đây, vô tình hay cố ý nói cho tất cả mọi người nghe xem như uy hiếp!
Giờ phút này không chỉ có Minh Thận mà phần lớn người ở Ngự Sử đài đều để lộ vẻ mặt sợ hãi —— bọn họ đang ở nơi nào? Là Ngự Sử đài, nơi trước bàn ai cũng dán mấy chữ “Thanh minh công chính”, hơn nữa Ngọc Mân nắm quyền chưa tới một năm toàn triều dần dần trở nên trong sạch, cho dù hoàng đế nào tại vị thì từ trước đến giờ Ngự Sử đài cũng không thiếu người dám nói chuyện.
Bên trong góc có mấy vị ngôn quan xoa tay, chuẩn bị nhảy ra quát lớn Vương Bạt, tất cả mọi người đều xem kịch vui nhưng mà khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là người nhảy đầu tiên này không phải ai khác, mà là một người tên là Thượng Quan Huân, một ông lão tóc trắng xóa.
Lúc ông lão này đứng lên thậm chí còn chống gậy, nhưng ông dùng gậy gõ vài tiếng trên mặt đất, tiếng như chuông lớn: “Cẩu tặc họ Vương, mau cút khỏi nơi này!”
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ.
Minh Thận không quen biết người này, vẫn là thần quan nhỏ giọng nói cho y biết: “Lai lịch người này không nhỏ, thời điểm tổ tiên còn sống năm đó tất cả công thần khai quốc đều đã bị quét sạch, chỉ để lại Thượng Quan gia, ân sủng cực thịnh chưa từng lay động.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: 36: Ta Cứu Người Ngươi Trả Tiền!

Quan trọng nhất là….!Người nọ thuộc phe Trương Niệm Cảnh.”
Minh Thận cũng nhỏ giọng hỏi: “Nội chiến sao?”
Thần quan lắc đầu, hạ thấp giọng: “Thật ra có lúc thần cảm thấy vị Vương đại nhân này là tới đưa nhược điểm cho chúng ta….!Gã quá liều lĩnh, trong Trương đảng cũng có không ít người kín đáo phê bình gã, vốn dĩ lần trước gã đã thu liễm không ít nhưng mấy ngày nay lại tái phát.

Chọc ai chứ đừng chọc ngôn quan, tại sao lại không hiểu?”
Minh Thận yên lặng không nói.
Tất cả mọi người đều chờ xem trận cười này, Vương Bạt rốt cuộc cũng bị dời sự chú ý đi, trợn mắt trừng trừng nhìn về phía này: “Ông nói cái gì?”
Xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
Cuối cùng, Bốc Du lên sân khấu bắt đầu giảng hòa —— hắn ngẩng đầu lên từ cái bàn trong cùng, lười biếng hỏi: “Lại ầm ĩ cái gì thế? Là chuyện không đủ nhiều hay là không nghe rõ lời bệ hạ nói? Ân oán cá nhân dẫn đến tranh chấp không có ý nghĩa gì thì phạt bổng lộc một tháng, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.”
Những ngôn quan nhỏ khác vừa nhìn thấy cấp trên trực tiếp lên tiếng bèn nhanh chóng ồn ào nhảy ra phụ họa:
“Đúng vậy!”
“Các ngươi muốn tranh cãi thì ra ngoài cãi!”

Vương Bạt không nói một lời liếc nhìn Thượng Quan Huân, hiển nhiên đã tức giận, rồi nghênh ngang rời đi.

Những người còn lại không dám thở mạnh, từng người yên tĩnh cúi đầu làm việc, hiệu suất tăng cao không ít.
*
Buổi chiều, Minh Thận mang theo tư liệu của Ngự Sử đài cùng thư xin dược liệu tiến cung.
Đúng lúc Ngọc Mân làm xong hết chuyện trong tay, mệt đến mức sắc mặt trắng bệch, chờ Minh Thận còn chưa kịp nói đã đưa tay ôm người vào trong ngực nhào nặn rồi hôn mấy cái, Minh Thận đỏ mặt đẩy hắn ra: “Bệ hạ….!Bệ hạ! Để ta báo cáo công việc ở Ngự Sử đài cho ngài trước đã, sau đó còn có một tờ thư xin cần ngài phê một chút….”
Ngọc Mân không cho y đi, ôm Minh Thận vào trong ngực nghe y nói chuyện chính xong, rồi liếc nhìn tờ thư xin dược liệu cho Hoắc Băng: “Hoàng hậu nói để trẫm phê là trẫm phải phê? Một chút chỗ tốt cũng không có, trẫm không làm.”
Minh Thận hiểu rõ bẫy của hắn nên đến gần hôn một cái lên môi hắn.
Ngọc Mân miễn cưỡng thỏa mãn, nhấc tay phê cho y.
Vốn dĩ hắn muốn tiếp tục bắt nạt Minh Thận một lát, nhưng hôm nay hắn thật sự quá mệt mỏi, cũng không có sức lực nói nhiều lời nên chỉ ôm Minh Thận, đặt cằm trên vai y, thấp giọng nói: “Đêm nay đừng về, ở lại cùng trẫm.”
Minh Thận nói: “Nhưng ca ta….!Ta sợ huynh ấy bất ngờ quay về, trong nhà không có ai….”
Nhưng mà Ngọc Mân đã ôm y lên đi vào trong điện.

Minh Thận thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, cũng biết hôm nay Ngọc Mân nhất định rất khổ cực, vì vậy ngoan ngoãn không lên tiếng mặc hắn ôm lên giường.
Ngọc Mân cũng không làm gì mà chỉ gọi cung nhân hầu hạ hai người tắm rửa đơn giản, xong thì cùng Minh Thận nằm xuống, duỗi tay nắm chặt tay Minh Thận: “Nói cho trẫm nghe mấy ngày qua ngươi đã làm cái gì, ngươi không ở đây trẫm vẫn luôn không ngủ ngon được.”
Sau khi nói xong, hắn thấp giọng nở nụ cười: “….!Sớm muộn gì cũng có một ngày trẫm mở ra đường hầm giữa Trường Ninh điện với nhà ngươi, đến lúc đó trẫm không cần đi đâu mà ngươi cũng không chạy được.”
Minh Thận ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực hắn, nói với hắn những việc nhỏ mấy ngày nay ví dụ như hôm nay mọi người đều bị khóa ở ngoài cửa, ví dụ như Bốc Du muốn đến nhà y ăn cơm….!Y cẩn thận nói chuyện quan trọng nhất cho Ngọc Mân: “À thì….! Vương Bạt địa nhân, ngày hôm nay cũng tới Ngự Sử đài.”
“Trẫm có nghe nói.”
Minh Thận nhanh chóng bảo đảm: ” Ta không có nhìn thẳng gã, rất nghe lời ngài.

Nhưng mà người kia cũng hơi quá đáng, lại nói ra chuyện trước kia, nói ẩu nói tả, thật sự là vừa ngông cuồng vừa xấu xa.

Hơn nữa ánh mắt gã nhìn người khác cũng rất bỉ ổi.”
Ngọc Mân sờ đầu y: “A Thận nói đúng, người này vừa ngông cuồng vừa xấu xa, Mân ca ca dẫn ngươi đi đánh gã có được không? Đã đến lúc phải xử lý người này.”
Minh Thận tưởng rằng hắn đang nói đùa, không nói lời nào chỉ ôm cánh tay của hắn.
Ngọc Mân lặp lại lần nữa: “Trẫm dẫn ngươi đi đánh gã, có được không?”
Minh Thận cực kỳ quen thuộc với giọng điệu này, giọng điệu vô cùng nghiêm túc lại lạnh lẽo.
Từng có lúc Ngọc Mân cũng nằm trên giường cùng y như thế này, đầu chạm trán, nhẹ giọng nói cho y biết: “Ta muốn giết những người kia, người từng bắt nạt ngươi bắt nạt người của ta, ta muốn lột da tróc thịt bọn họ, chết rồi cũng không được chết tử tế.”
Ngọc Mân nói Minh Thận chỉ lắng nghe, còn vẽ cho y một vùng đất trời yên biển lặng, bên trong bức tranh lại đặt tất cả người tốt trên bãi cỏ xanh thẳm, mang theo khuôn mặt tươi cười, còn tất cả người xấu đều bị đánh vào mười tám tầng địa ngục khóe mắt rơi lệ.

Khi đó nếu như Ngọc Mân muốn giết người, Minh Thận cũng sẽ đi trông chừng cho hắn.
Minh Thận đưa tay sờ lông mi Ngọc Mân, nhẹ nhàng nói: “Được.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.