Trời Sinh Thích Em

Chương 49: Chương 49



Tuy rằng biết rõ Tạ Vân Trì nói câu “Chữ ‘thượng’ là động từ” chẳng qua là muốn đổi đề tài, để cô không nghĩ tới quá khứ đầy tiếc nuối kia nữa, đương nhiên là cũng muốn đùa giỡn cô một phen…
Nhưng mà, bởi vì cái “Vân thượng minh nguyệt” kia, cùng với “Lên xe trước rồi mới mua vé sau” lúc ăn cơm, bạn học Kỷ Minh Nguyệt tâm tư vốn không thuần khiết lắm đã mơ thấy giấc mộng kỳ lạ cả đêm.

Cảnh trong mơ, xưng hô của cô với Tạ Vân Trì từ “Tạ ca ca” lần trước biến đổi chỉ còn “ca ca”.
Ngữ khí nhẹ nhàng, ngay cả Kỷ Minh Nguyệt cũng không dám thừa nhận đây là giọng của mình.
Trừ “ca ca”, thỉnh thoảng còn gọi vài tiếng “Vân Trì”, thậm chí đến cuối cùng…
Mẹ nó còn gọi một tiếng “chồng”.
Cảnh trong mơ bị một chuỗi tiếng đập cửa đánh gãy.
Kỷ Minh Nguyệt vẻ mặt mơ màng mà mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, lại nghe thấy tiếng đập cửa cùng thanh âm của mẹ mình truyền đến.

“Miêu Miêu, rời giường đi, mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ? Tiểu Tạ đã đến rồi đây này, con mau thu dọn rồi ra ngoài đi dạo với người ta.”
“…”
Cô quay đầu, mê man mà nhìn màn hình điện thoại.
7:59.
Bây giờ là kỳ nghỉ lễ, cô vì cái gì mà phải rời giường trước 8 giờ chứ.
Mới lẩm bẩm trong lòng hai tiếng, Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ nghe thấy thanh âm của Tạ Vân Trì truyền đến.

“Dì, không sao đâu, hiếm khi mới có ngày nghỉ, để Miêu Miêu nghỉ ngơi nhiều một chút.

Dì không cần gọi cô ấy, con chờ một chút cũng được.”
Vừa nghe lời này, lực độ gõ cửa của Chúc Cầm càng tăng lên.
“Tiểu Tạ, con quá hiểu chuyện rồi, dì nói con nghe, Miêu Miêu quá lười, con không thể chiều con bé như vậy mãi được.” Vừa nói, Chúc Cầm vừa tiếp tục kêu, “Miêu Miêu, rời giường!”
Kỷ Minh Nguyệt yên lặng mà dùng chăn đầu, sau khi nhớ lại giấc mơ của mình thì rầu rĩ lên tiếng.
“Con biết rồi mẹ.”
Cô lại cân nhắc trong lòng một chút, càng cảm thấy bản thân không thể ở nhà quá lâu nữa.
Lại thêm mấy ngày nữa, có lẽ cô cũng sẽ phải hoài nghi, giữa cô và Tạ Vân Trì, ai rốt cuộc mới là con ruột của Chúc Cầm…
Tuy nghĩ như thế, nhưng vì Tạ Vân Trì đang ngồi chờ ở dưới tầng, tốc độ của Kỷ Minh Nguyệt cũng không tự chủ mà nhanh hơn không ít.

Sau khi rửa mặt, cô lại soi gương bắt đầu trang điểm, chỉnh lại tóc, đến khi chọn quần áo thì lại có chút khó khăn.

Sau khi rối rắm thật lâu, Kỷ Minh Nguyệt mở điện thoại, nhanh chóng nhắn vào trong nhóm【Bốn người một mèo】.
Moon:【SOS!!! Tình hình khẩn cấp, cần cầu cứu tổ chi viện!!!】
Moon:【Chư vị… Hôm nay là ngày đầu tiên mình cùng anh ấy ra ngoài hẹn hò, nên mặc cái gì đây? Phong cách thanh thuần? Hay là thành thục một chút? Gợi cảm thì sao? Anh ấy có cảm thấy mình kỳ lạ không? Quý phái được không? Hình như cũng không được cho lắm.】
Moon:【Huhuhu, mặc như thế nào thì anh ấy mới cảm thấy mình xinh đẹp chứ? Mình đang rối lắm, mau giúp mình chọn một bộ đi.】
Nói xong, Kỷ Minh Nguyệt chụp lại tủ quần áo, gửi vào trong nhóm.

Gửi xong, cô lại tiếp tục nhìn tủ quần áo thật lâu.
Sao lại có cảm giác chọn quần áo còn khó hơn viết luận văn chứ.
Trong lúc đang rối rắm, Kỷ Minh Nguyệt nghe thấy thanh âm thông báo tin nhắn Wechat.

Tổ chi viện quả nhiên trả lời rất nhanh.
Vội vàng mở khóa màn hình, nhìn nhìn tin nhắn.
【Thì ra cùng anh ra ngoài phải lựa quần áo lâu như vậy à? Thật là thụ sủng nhược kinh.】
(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
【Em mặc cái gì cũng đẹp, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một bộ để đi ra ngoài thì chọn cái này đi.】
【hình ảnh.jpg】
Kỷ Minh Nguyệt theo bản năng mà nhìn thoáng qua bộ đồ kia, là một cái váy màu trắng, đơn giản lại đẹp, rất thích hợp để đi ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 18: 18: Ở Lại

Nhưng cô lại cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Ngước mắt nhìn người gửi tin nhắn.
101325.
Tạ Vân Trì.

Mẹ nó.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó.
Hai cái khung chat ở trên đầu của Wechat là 【Bốn người một mèo】 cùng Tạ Vân Trì, vừa rồi cô ấn quá nhanh, toàn bộ mấy tin nhắn kia đều gửi cho Tạ Vân Trì!
Động tác chậm rì mà nhìn khung chat của Tạ Vân Trì, lại nhìn mấy cái tin nhắn mình vừa gửi.


Hay là hôm nay đừng ra ngoài cùng anh ấy nữa.
Đúng, ngày mai gặp cũng không muộn.
Tuy rằng bản thân có nhớ anh một chút xíu, nhưng mà cô vẫn cần thể diện hơn.
Trong lúc suy nghĩ tới lui, Kỷ Minh Nguyệt lại nghe thấy Chúc Cầm thúc giục cô.

“Miêu Miêu, con nhanh lên xem nào, Tiểu Tạ sắp cùng mẹ ăn sáng tới nơi rồi!”
“…”
Uy quyền của mẫu hậu đại nhân quá lớn, Kỷ Miêu Miêu thật sự không dám trái lệnh.


Kỷ Minh Nguyệt sắc mặt trấn định mà cùng Tạ Vân Trì đi ra cửa, còn tự khích lệ bản thân vượt qua thử thách tâm lý này.

Nhìn đi, cô chính là cường đại như vậy đó, hoàn toàn có thể bảo trì trạng thái vân đạm phong khinh.

Tạ Vân Trì đánh giá cô một chút, sau đó cười nói.
“Mặc cái này quả nhiên rất hợp, bất quá Miêu Miêu mặc cái gì cũng đẹp.”
“…”
Sự bình tĩnh của Miêu Miêu thành công bị phá vỡ.
Sở trường đặc biệt của Tạ tiên sinh là chọc tức người khác sao?
Tạ Vân Trì cười khẽ thành tiếng, gật gật đầu, rất hiểu lý lẽ mà đổi đề tài.
“Tối hôm qua ngủ thế nào?”
“…”
Xem đi, lại nữa rồi.
Tạ Vân Trì lộ vẻ kinh ngạc: “Cái này cũng không được hỏi?”
Anh lại gật đầu, “Ừm, sáng nay sắc mặt em không tốt lắm, làm sao vậy?”
“…”
Cô muốn từ bỏ giao tiếp với Tạ Vân Trì.
Ngay từ đầu đã nói là đi dạo, nhưng hai người lại không có điểm đến nào cả.
Nói đúng ra, Kỷ Minh Nguyệt cũng không rõ Đoan Thành có nơi nào đáng để đi.
Đề nghị hết khu vui chơi giải trí, rạp chiếu phim, công viên, viện bảo tàng, thậm chí là vườn bách thú, Tạ Vân Trì lại dừng một chút, hỏi, “Về trường xem một chút được không? Thầy Tần trước đó không lâu có gọi điện thoại cho anh nói về tình hình gần đây, đúng lúc hôm nay ông ấy trực ở trường.”
Cao trung Đoan Thành?
Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, do dự hai giây, vẫn là gật gật đầu.
Trước kia cô luôn không dám về trường, nhưng hiện tại, người cô yêu thầm đã ở bên cạnh cô.
Dường như có thêm rất nhiều dũng khí.
Trước khi vào trường, Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới cái gì, lôi kéo góc áo của Tạ Vân Trì, hứng thú bừng bừng: “Không biết cửa hàng ăn nhanh ở sau trường còn mở không nhỉ?”
Cô vừa nói vừa xoa xoa bụng.
Sáng nay cô chỉ kịp uống một cốc sữa bò đã bị Chúc Cầm đẩy ra khỏi cửa.
Hiện tại sữa bò đã sớm bị tiêu hóa hết, Kỷ Miêu Miêu chỉ còn một cái bụng đói réo ầm ĩ.

Tạ Vân Trì mang theo ý cười mà nhìn thoáng qua bụng cô, dẫn cô đi về con đường phía sau trường.

Bởi vì đúng vào kỳ nghỉ, con phố vốn rất náo nhiệt này cũng an tĩnh đi không ít, chỉ có dân cư xung quanh tản bộ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 946

Kỷ Minh Nguyệt không khỏi nhớ lại, “Lúc ấy em thực sự thích con phố này, bởi vì đồ ăn ở đây ngon hơn trong trường rất nhiều, nhưng bình thường có quá nhiều người.”
Tạ Vân Trì phụ họa gật gật đầu, “Lúc đó anh cũng thích, bởi vì làm thêm ở chỗ này thì về trường rất nhanh.”
Kỷ Minh Nguyệt ngẩn ra, lại nhịn không được nhớ tới thiếu niên Tạ Vân Trì ở chỗ này cầm tiền lương, phấn chấn mà mua một phần cơm hộp, cuối cùng là đưa nó cho một người ăn xin.

Cô nhìn nhìn Tạ Vân Trì, “Hiện tại có thể ăn không?”
Tạ Vân Trì thoáng nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.
Kỷ Minh Nguyệt kéo Tạ Vân Trì, dựa theo ký ức tìm được cửa hàng thức ăn nhanh nọ.
May mắn là cửa hàng đó vẫn chưa dọn đi.
Cô lấy một cái khăn giấy lau cái ghế, nói Tạ Vân Trì ngồi xuống.
Còn bản thân thì chạy đến trước quầy gọi cơm, “Cho tôi hai phần cơm, ờm, một phần thịt gà hầm khoai tây, một phần khác…”
Kỷ Minh Nguyệt cố gắng nhớ lại rồi nói ra, “Một phần rau xanh, thêm ba phần thịt bò.”
Bà chủ ngây người, “Mỹ nữ, ăn như vậy không đáng với số tiền phải trả, không bằng cô trực tiếp gọi một phần thịt bò, thịt bò nhà tôi rất nhiều.”
“Không cần, cứ làm như tôi nói là được.”
Rốt cuộc cũng là cửa hàng thức ăn nhanh, bà chủ rất nhanh đã bưng hai phần cơm ra.
Kỷ Minh Nguyệt đặt phần cơm thịt bò rau xanh ở trước mặt Tạ Vân Trì, lại đưa cho anh một đôi đũa.
Tạ Vân Trì sửng sốt một chút.
“Không biết anh còn nhớ sự kiện kia không, nhưng lúc ấy em đặc biệt muốn mời anh ăn một phần cơm thêm ba phần thịt.” Kỷ Minh Nguyệt thở dài, “Nhưng em nghĩ lại, dựa theo tính cách của anh, khẳng định là sẽ không đồng ý với em.”
“Nhưng không sao, bây giờ mời cũng được.”
“Sao em lại biết anh sẽ không đồng ý?”
Kỷ Minh Nguyệt: “Nam sinh tuổi đó không phải là lòng tự trọng rất cao sao, nghĩ một chút là biết, hơn nữa lúc đó hai chúng ta đều không quen biết nhau, anh sao có thể nhận lời ăn cơm với em chứ?”
Cô vẫn luôn biết, Tạ Vân Trì lúc ấy tuy rằng nghèo khó, nhưng chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác.
Tạ Vân Trì nghĩ nghĩ, nếu lúc ấy Kỷ Minh Nguyệt ngăn anh lại, nói muốn mời anh ăn cơm thì anh sẽ đồng ý sao?
… Dường như thật sự sẽ không.
Cũng không phải vì cái gọi là lòng tự trọng, anh chỉ là sợ Kỷ Minh Nguyệt sẽ khinh thường mình mà thôi.

Nhưng Tạ Vân Trì lại làm bộ làm tịch mà thở dài, “Chà, lúc đấy mà em mời anh thì chắc chắn anh sẽ đồng ý đó.”
Kỷ Minh Nguyệt:?.

Đọc‎ ????????????уện‎ haу,‎ ????????????у‎ cập‎ ngaу‎ ﹛‎ TR????MTRU????‎ ????N﹒????n‎ ﹜
Tạ Vân Trì càng thêm nghiêm trang: “Như vậy thì không phải có lý do để lần sau mời em ăn cơm sao?”
Kỷ Minh Nguyệt giật mình, lập tức cười thành tiếng.
Hai người đang trò chuyện thì chuông điện thoại của Kỷ Minh Nguyệt vang lên.
Là Hướng Ấu gọi.
Cô cũng không để ý lắm, tiếp điện thoại, “Alo?”
“Alo, Miêu Miêu, khi nào thì cậu về Viễn Thành?” Hướng Ấu hỏi, “Mình xem số liệu thực nghiệm của cậu rồi, hết thảy đều rất tốt, tiến độ gần đây cũng không tồi.

Phỏng chừng chờ cậu trở về thì hạng mục cũng sắp chạm đến thành công rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt gắp một miếng thức ăn, bình tĩnh mà nói, “Đương nhiên rồi, tự tay mình làm sao có thể kém được? Hai ngày nữa mình sẽ về.”
Đang nói, Tạ Vân Trì liền gắp một miếng thịt bò lớn bỏ vào phần cơm của Kỷ Minh Nguyệt.
Cô liên tục lắc đầu, “Anh ăn đi, em ăn không hết nhiều như vậy, phần cơm này em mua cho anh mà!”
“…”
Tạ Vân Trì tuy rất cảm động, nhưng khi nhìn phần cơm của mình bao phủ một lớp thịt bò dày cộp ở trên, hoàn toàn không nhìn ra rau ở phía dưới, vẫn là muốn chia cho cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Ăn thịt bò tốt cho sức khỏe, nghe lời anh.”
Kỷ Minh Nguyệt còn muốn giãy giụa một chút thì nghe thấy một tiếng hét chói tai truyền ra từ điện thoại.

Cả người cô đều khiếp sợ, thiếu chút nữa đã ném luôn điện thoại đi.

“Mẹ nó Miêu Miêu, cậu đang ở cạnh ai đó? Không phải cậu về Đoan Thành sao, sao bên cạnh cậu lại có nam nhân!” Hướng Ấu lại cẩn thận cân nhắc một chút, “Không đúng, sao mình nghe thanh âm này có chút giống Tạ tổng?”
Kỷ Minh Nguyệt:?
“Miêu Miêu.” Hướng Ấu rất nghiêm túc, “Cậu thành thật nói cho mình biết, có phải cậu cùng Tạ tổng đã âm thầm ở bên nhau lâu rồi không? Hiện tại bị người nhà phát hiện rồi nên mới nhân kỳ nghỉ đưa Tạ tổng về ra mắt ba mẹ đúng không?”
Kỷ Minh Nguyệt:??
Còn chưa kịp phủ nhận thì Hướng Ấu đã tự thêu dệt xong toàn bộ cốt truyện, cả người đều vui vẻ như vừa uống rượu.

“A a a, Miêu Miêu, cậu nhanh quá đó, CP của mình sắp kết hôn rồi! Thời gian tiếp theo mong cậu nỗ lực một chút, tranh thủ ba năm hai đứa được không?”
Kỷ Minh Nguyệt:???
Cả người ngơ ngẩn đến mức quên cúp điện thoại, Hướng Ấu ở bên kia thì đã hoàn toàn điên luôn rồi.
Tạ Vân Trì ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Ba năm hai đứa thì không được.”
Kỷ Minh Nguyệt:????
Mẹ nó cái trán của cô sắp dán đầy dấu chấm hỏi rồi!
“Thường xuyên sinh nở không tốt cho thân thể.” Tạ Vân Trì lời ít ý nhiều.
***
Trong trường học rất an tĩnh.
Kỷ Minh Nguyệt đã ăn no căng, cho nên dứt khoát kéo Tạ Vân Trì leo cầu thang để tiêu cơm.

Đi qua một phòng học, Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên dừng bước chân, chỉ vào vị trí cạnh cửa sổ.
“Em nhớ ra rồi, hình như năm lớp 12 em ngồi ở vị trí này.”
Tạ Vân Trì gật gật đầu, trí nhớ của anh trước nay đều rất tốt, chuyện có liên quan tới Kỷ Minh Nguyệt thì càng nhớ rõ.

“Đúng rồi, em còn thường xuyên ngủ gật trong lớp.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt không nói nên lời.
Rốt cuộc là có thể nhớ điểm tốt được không?!
Cô đâu có thường xuyên ngủ gật, rõ ràng là bởi vì trường học quá tàn ác, việc học nặng nề, buổi sáng dậy quá sớm nên đương nhiên thỉnh thoảng sẽ ngủ gật rồi!
Tạ Vân Trì cười ra tiếng, “À đúng rồi, cũng không thường xuyên, em vẫn rất nỗ lực học tập.”
May là khát vọng sinh tồn của Tạ Vân Trì vẫn rất lớn, lúc này Kỷ Minh Nguyệt mới vừa lòng mà dời mắt đi, lại nhìn nhìn chỗ ngồi kia.

Nhìn nhìn, nhịn không được mà cong khóe môi.
“Em suy nghĩ gì thế?”
Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Tạ Vân Trì một cái.
Suy nghĩ cái gì?
Năm lớp 12 ấy em ngồi ở chỗ này, nhìn anh đi ngang qua cửa sổ, nhìn anh cùng đám nam sinh chơi bóng rổ, nhìn anh mặc đồng phục đơn giản mà sáng chói, nhìn anh đạt thành tích ưu tú hơn người.

Khi đó em còn suy nghĩ, rốt cuộc là nữ hài tử nào trong tương lai sẽ có may mắn, được người như anh thích.

Thì ra lại là em..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.