Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 37



Nửa giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng leo đến đỉnh núi, trán Lâm Manh đầy mồ hôi, thở hồng hộc, Ngu Trạch rèn luyện thời gian dài bởi vì “vác vật nặng” leo núi nên trán cũng rịn mồ hôi.
“Ngày mai tự cô đi đi.” Ngu Trạch nói với Đường Na.
“Anh cảm thấy có thể ư?” Cô liếc nhìn anh một cái.
Ngu Trạch không nói chuyện.
Đường Na thỏa mãn dời mắt, xem ra anh cũng chỉ nói chơi vậy thôi.
“Em nhìn thấy chị Lý Tĩnh!” Lâm Manh nghỉ ngơi không đến hai giây, lại vắt chân lên cổ chạy tới cổng nhà trưởng thôn mở “chợ sáng”. Lý Tĩnh ngồi cạnh bàn ăn vẫy tay chào hỏi.
Ngu Trạch thả Đường Na xuống, lúc cùng cô đi đến trước bàn ăn, Lý Tĩnh đang nói với Lâm Manh, “Manh Manh là người đầu tiên đến nhận bữa sáng, chúc mừng em, nhận được hai đồng ‘tiền bé ngoan’.”
Nghe giành được tiền trò chơi, Lâm Manh không lộ ra nét mừng, cô bé lập tức nói: “Em đi cùng với anh Ngu và Na Na.”
Lý Tĩnh nhìn Lâm Manh, kiên nhẫn nói: “Thế nhưng bọn chị chỉ thưởng cho người đầu tiên đến bàn ăn thôi.”
Mặt Lâm Manh lộ vẻ xoắn xuýt, Ngu Trạch mở miệng: “Nhận đi, em tới bàn ăn trước mà.”
Lúc này Lâm Manh mới nhận phần thưởng hai đồng tiền bé ngoan, cô bé cầm hai tờ tiền trò chơi, ngửa đầu nở nụ cười rực rỡ vui vẻ với Ngu Trạch và Đường Na.
Đường Na không thèm quan tâm người khác nhận được bao nhiêu tiền bé ngoan, dù sao nhà họ Lâm nợ cô số tiền trò chơi trị giá hai mươi quả trứng gà, nhà họ Chương nợ cô ba mươi — Cô làm chủ nợ, rất hi vọng hai người này giành được đồng xu.
Cô quan tâm hơn là — bánh bao nhân đường của cô đâu?
Đường Na kiễng mũi chân nhìn thức ăn trên bàn, bánh bao nhân đường của cô đâu?!
Lại nói, Ngu Trạch chạy bộ, làm sao có thể chạy đến đỉnh núi vừa vặn trông thấy bánh bao nhân đường của cô chứ?!
Rốt cuộc rõ xảy ra chuyện gì, Đường Na quay người, xông tới trước mặt Ngu Trạch giả vờ điềm nhiên như không có việc gì căm tức nhìn anh.
“. . .” Ngu Trạch chột dạ dời mắt.
“Na Na, sao thế em?” Lâm Manh đi tới.
Có camera, Đường Na không đá anh, mà lựa chọn lã chã rơi lệ.
“Anh ấy gạt em sáng có bánh bao nhân đường, lừa đảo, lừa đảo. . . Oa. . . bánh bao nhân đường của em. . .”
Ngu Trạch ngược lại tình nguyện cô đá anh!
Anh thấy cô khóc thì vô cùng đau đầu!
“Đừng khóc nữa, chờ ghi hình xong tôi mua bánh bao nhân đường cho cô.” Ngu Trạch thử trấn an.
Đường Na đau lòng thút thít: “Anh lại dám gạt tôi, tôi sẽ không tin anh nữa đâu. . .”
“Còn không phải do cô muốn nằm ỳ. . .”
Đường Na nghe vậy khóc dữ dội hơn, cô đau lòng quệt nước mắt, quay người đi xuống núi: “Tình yêu phai nhạt, tâm lạnh rồi, cái gì cũng không cần nói, anh đã mất đi Na bảo bảo. . .”
Ngu Trạch từ phía sau bế cô lên: “Đủ rồi đấy.” Anh đen mặt nói.
“Còn dám uy hiếp tôi.” Đường Na trong ngực anh khóc nức nở: “Anh chờ đó, tôi sẽ nói những cái này với chị, để chị ấy xả giận cho Na bảo bảo. . .”
“Na Na! Na Na!” Lâm Manh phía bên kia “chợ sáng” kêu lên, hưng phấn vẫy Đường Na, “Em mau tới đây xem nè, ở đây có bánh bao nhân đường! Anh Ngu không lừa em!”
Đường Na bán tín bán nghi nhìn sang: “Thật ạ?”
Ngu Trạch ôm Đường Na đi tới, tại “chợ sáng” do nhân viên công tác làm người bán, cô quả nhiên thấy bánh bao nhân đường.
Trước bánh bao nhân đường dán giá niêm yết “giá bán 1 đồng” .
“Em không có tiền. . .” Đường Na rưng rưng muốn khóc.
“Em có mà!” Lâm Manh lớn tiếng nói: “Nhà chị còn nợ em hai mươi đồng mà!”
Cô bé giơ lên cao hai đồng xu mới nhận được, đưa cho Đường Na.
Ngu Trạch nhận hai đồng xu đặt vào tay cô, Đường Na nắm chặt đồng xu, nức nở một tiếng, không khóc nữa, cô nói với Lâm Manh: “Cảm ơn chị Manh Manh.”
“Không cần cám ơn đâu em gái Na Na!” Lâm Manh cười vui vẻ.
Thương nhân sắt đá Đường Na lau sạch nước mắt, dùng giọng điệu dễ thương nhấn mạnh: “Chị còn nợ em mười tám đồng.”
“Yên tâm, chị Manh Manh không quên đâu!” Lâm Manh vỗ ngực nói.
Đường Na em sợ bố chị quên.
Đường Na mua hai cái bánh bao nhân đường, mình ăn một cái, một cái khác thì đưa cho Lâm Manh.
Cô tính đợi đối phương từ chối thì thu lại bánh bao nhân đường không chút tổn hao, không nghĩ tới cô chỉ đưa bánh bao nhân đường, một câu “Chị Lâm Manh có ăn không” còn chưa nói xong, Lâm Manh đã dứt khoát đưa tay lấy bánh bao nhân đường trong tay cô.
Đường Na bê đá đập chân mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Manh cắn bánh bao nhân đường của cô từng miếng một.
Đường Na và Ngu Trạch nhận bữa sáng ở nhà trưởng thôn xong, ba người trở lại đường cũ, gặp phải Chương Xuân và Chương Linh Tấn vừa định ra ngoài.
Trông thấy Đường Na đã đi nhận bữa sáng, Chương Linh Tấn gọi to: “Na Na!”
Cậu nhóc mập mạp nhấc chân ngắn chạy đến cạnh Ngu Trạch, nhìn Đường Na được bế, nói: “Chẳng trách không thấy em ở nhà, lúc đầu anh muốn gọi em cùng đi nhận bữa sáng!”
Lâm Manh vội vã chia sẻ với cậu, hôm nay cô bé là người đầu tiên nhận bữa sáng cũng nhận được hai đồng tiền bé ngoan, cậu nhóc mập mạp càng ảo não: “Na Na, em chờ xem, ngày mai anh nhất định sẽ làm người nhận bữa sáng đầu tiên!”
Đường Na: “?” Liên quan quái gì đến cô?
Tạm biệt Chương Xuân và Chương Linh Tấn ra ngoài nhận bữa sáng, Ngu Trạch và Đường Na trông thấy nhân viên công tác kê một cái bàn dài dùng để ăn cơm trong sân.
“Na Na hai người ăn trước đi, chị đi gọi bố dậy!” Lâm Manh vui sướng chạy về hầm trú ẩn của mình.
Lâm Manh đi gần nửa giờ mới túm được ông bố nửa tỉnh nửa mơ đi tới.
“Chào buổi sáng chú Lâm.” Đường Na ngọt ngào nói.
“A, chào buổi sáng Na Na.” Lâm Bồi dụi mắt, nhìn bát cháo và dưa muối đã bày trên bàn, nói: “Mọi người dậy sớm vậy?”
“Không còn sớm đâu bố!” Lâm Manh giành trước nói: “Là bố dậy quá muộn!”
Lâm Bồi ngồi xuống bàn, nói: “Hai nhà khác đâu?”
Ngu Trạch nhét khăn vào cổ áo Đường Na, nói: “Hai người Chương Xuân vừa mới ra ngoài, Tạ Đông Vạn thì không rõ.”
Đường Na giật khăn tay, không vui trừng mắt nhìn Ngu Trạch.
Đây là trường hợp nào? Anh ta lại dám nhét cái khăn chùi mép vào cổ áo huyết tinh ma nữ! Cô không cần mặt mũi sao?!
Đường Na nói: “Tôi lớn rồi, con nít mới đeo cái này.”
Ngu Trạch nhìn cô, nói: “Cô chắc chứ? Người lớn không cần người khác giặt quần áo giúp mình.”
Đường Na tự giác nhét lại khăn tay vào cổ áo: “Vậy tôi vẫn làm bảo bảo thôi.”
Một tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc chợt vang lên trong cái sân rộng rãi.
Đường Na quay đầu nhìn lại, Lâm Bồi đặt di động lên bàn mở nhạc rock, anh ta và Lâm Manh vừa húp cháo, vừa gật gù đắc ý lắc lư theo nhịp.
Thật rock nha!
Đường Na nhìn cháo đặc trong bát của bố con họ Lâm, lại nhìn cháo loãng trong bát mình và Ngu Trạch.
Cô phàn nàn: “Vì sao trong bát tôi không thấy gạo đâu?”
Ngu Trạch nhìn thoáng qua bát cô, nói: “Không phải cô ăn bánh bao nhân đường rồi à?”
“Cái này liên quan đến trong bát tôi không có gạo ư?” Đường Na nói thầm một tiếng, bưng bát, uống nửa bát như uống nước.
Cửa hầm trú ẩn của họ Tạ mở ra. Tạ Đông Vạn ngáp một cái và Tạ Vân sắc mặt không tốt lần lượt đi ra, nhìn đám người trong sân, Tạ Đông Vạn nói: “Sáng sớm ngày ra, có sức sống vậy?”
“Hai người mới dậy?” Lâm Bồi lắc lư người theo tiết tấu: “Giờ này có lẽ không kịp nhận bữa ăn sáng.”
“Cháu đã sớm dậy rồi!” Tạ Vân khó nén sắc mặt giận dữ, ánh mắt sắc bén bắn tới Tạ Đông Vạn: “Đều tại bố cháu ngủ như con lợn chết!”
“Bố bảo con tự đi, con lại không đi.” Tạ Đông Vạn nói.
Tạ Vân càng tức hơn, lúc này Lâm Manh chạy tới giữ chặt tay cậu bé, nói: “Em trai Tạ Vân, em đừng giận chú Tạ, ngày mai chúng ta cùng đi nhận bữa sáng được không?”
Vẻ mặt Tạ Vân dịu hơn, ánh mắt mọi người trong sân đều tập trung vào Lâm Manh sáng sủa hiền lành.
Vì trở lại thành tiêu điểm, Đường Na đẩy nửa bát cháo hoa như nước trắng: “Anh Tạ, anh đến ăn cùng em này.” (Na Na gọi anh, mặc dù bé Tạ Vân nhỏ hơn)
“Chị cũng chia cho em!” Lâm Manh lớn tiếng nói.
Tạ Đông Vạn nói: “Con xem chị Mạnh Mạnh với em Na Na hiểu chuyện thế kia cơ mà, con còn không nói cám ơn?”
Tạ Đông Vạn lần nữa đốt lên lửa giận vốn đã bình tĩnh trở lại của Tạ Vân, cậu ngẩng đầu, căm tức nhìn Tạ Đông Vạn: “Chẳng phải tại con mà bỏ lỡ bữa sáng!”
“Được được được, bố nói cảm ơn, được chưa!” Tạ Đông Vạn tỏ vẻ nhức đầu: “Tổ tiết mục lấy tên thật hay, tiểu tổ tông nhà tôi, haiz!” Anh ta thở dài một tiếng.
Được hai nhà trợ giúp, bố con nhà họ Tạ rốt cuộc được ăn bữa sáng.
Chờ bố con nhà họ Chương đi nhận bữa sáng trở lại ăn xong, người bốn nhà thay quần áo trượt tuyết, ngồi lên một chiếc xe thương vụ, tiến về sân trượt tuyết tự nhiên gần Tây hương.
Căn cứ biểu hiện của bốn nhà trong cuộc thi trượt tuyết, tổ tiết mục thưởng cho bọn họ số “tiền bé ngoan” khác nhau, giải đặc biệt có mười đồng xu, giải nhì có năm đồng xu, giải ba cũng có hai đồng xu, giải đặc biệt còn có một phần thưởng riêng, có thể từ chuộc lại một vật phẩm đã bị tịch thu bất kì.
Xe thương vụ dừng lại trước một cánh đồng tuyến bao la, cửa xe mở ra, bốn cô cậu nhóc trang bị tươm tất lần lượt xuống xe, tiếp đó là bốn vị phụ huynh trang phục khác nhau, dựa theo độ dày quần áo để sắp xếp, trong đám trẻ con Đường Na thắng, trong số người lớn Lâm Bồi thắng, Tạ Đông Vạn giễu cợt Lâm Bồi quấn chăn bông, Lâm Bồi tự nhận sức khỏe yếu, còn đổ lỗi cho Rock n’ Roll: “Vì nghề nghiệp, tôi quen hoạt động trong phòng.”
Đường Na mặc quần áo trượt tuyết màu trắng, đội mũ lông màu vàng nghệ, toàn thân bọc kín mít, chỉ lộ gương mặt trắng trắng tròn tròn, Ngu Trạch nhìn cô lung la lung lay đi trên mặt tuyết, như trông thấy một con ngỗng trắng đội cái mũ màu vàng vui sướng tiến lên.
Trò chơi bắt đầu từ tụi nhỏ, đến lượt Đường Na ra sân, Ngu Trạch ở sau lưng nói với cô: “Cố lên.”
Đường Na bắt buộc phải giành được giải đặc biệt, cô còn chưa quên, hôm nay là hạn cuối điểm tâm của cô.
Cô quay đầu, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo và tự tin ra hiệu ầu kề chuyện nhỏ.
Một giây sau, Ngu Trạch đã nhìn thấy cô bởi vì không nhìn đường mà nhào vào đống tuyết.
Ngu Trạch: “. . .”
Anh đi lên, nhấc Đường Na rơi vào đống tuyết lên, phủi đi hết tuyết trên mặt cô.
Sách tinh nháy mắt mấy cái, băng tuyết trên lông mi tan thành nước, dưới ánh sáng chói mắt lóng lánh rực rỡ.
“Đáng ghét! Thế mà có thể khiến huyết. . . Na bảo bảo vĩ đại kinh ngạc, nơi này có trá!”
Cô căm giận nói, dán mặt tới, cọ lên người anh cho rơi hết tuyết trên quần áo.
Ngu Trạch thoáng chốc có ảo giác bị con mèo cọ xát.
Anh nhét tóc Đường Na vào trong quần áo trượt tuyết, để tránh lúc chơi trò chơi cản tầm mắt của cô, không yên tâm căn dặn: “Nỗ lực hết sức.”
Khả năng giữ thăng bằng là điểm yếu của Đường Na nên tự nhiên thu trong trận đấu đối kháng thân thể, không chỉ thua, còn quang vinh biến thành kẻ yếu nhất trong số bốn đứa, còn chẳng bằng Tạ Vân nhỏ hơn cô một tuổi.
Tạ Đông Vạn lo âu nhìn Đường Na đi còn chẳng nổi trong đống tuyết, nhỏ giọng nói với Ngu Trạch: “Tôi thấy về sau cậu nên ít bế con bé thôi, trẻ con cần rèn luyện, cậu chiều nó quá rồi.”
Ngu Trạch người câm ăn hoàng liên, có miệng không thể nói.
Đường Na nghe Lý Tĩnh tuyên bố cô bị loại, chu mỏ, vẻ mặt không vui xoay người đi về phía Ngu Trạch.
Còn chưa đi đến trước mặt Ngu Trạch, Đường Na đã vươn hai tay với anh.
Ngu Trạch nghĩ đến lời khuyên của Tạ Đông Vạn, cố ý giả bộ như không thấy gì cả.
Hậu quả không nhìn sách tinh chính là bị cô cố ý giẫm lên giày thể thao mến yêu tối hôm qua vừa lau sạch sẽ.
Huyệt thái dương của Ngu Trạch nhảy thình thịch, anh cúi đầu xuống, đụng phải đôi mắt màu xanh tím ướt sũng, đội mũ vàng ôm bắp đùi anh, tựa như con chó con ở bên ngoài bị bắt nạt, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu như những người khác cố ý giẫm giày yêu dấu của anh, Ngu Trạch cam đoan bọn họ không thấy được mặt trời ngày mai, nhưng đối phương là sách tinh, anh có thể làm gì?
Đường Na tỏ vẻ nhỏ yếu, vô tội, đáng thương — đánh không thể đánh, mắng không thể mắng, anh có thể làm gì?
Dù Ngu Trạch biết là cô cố ý tỏ vẻ trước camera, nhưng vẫn không quen nhìn cô rầu rĩ không vui, mở miệng nói: “Muốn giải đặc biệt?”
“Nói nhảm.” Đường Na ấm ức lườm anh một cái.
Lý Tĩnh bắt đầu bảo phụ huynh ra sân, Ngu Trạch và Tạ Đông Vạn bị gọi tên.
Ngu Trạch ôm cô xuống giày của mình, chỉnh lại cái mũ vì đối kháng thân thể mà bị lệch, nói: “Cô chờ đó.”
Ngu Trạch ra sân, mặt đối mặt với Tạ Đông Vạn lực lưỡng, Lý Tĩnh đứng một bên tuyên bố hạng mục trò chơi vòng này là đô vật trên đất tuyết.
Bốn đứa trẻ tập hợp một chỗ nghị luận ầm ĩ.
Chương Linh Tấn lo âu nói: “Thảm rồi, anh Ngu đối đầu chú Tạ, làm sao anh ấy thắng nổi?”
Lâm Manh tương đối lạc quan, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nhưng anh Ngu trẻ hơn! Chú Tạ đã ba mấy rồi!”
Con trai Tạ Đông Vạn – Tạ Vân ngày thường không coi trọng bố mình, lúc này lại phản bác: “Ông ấy năm mươi tuổi cũng có thể thắng nổi hai mươi tuổi!”
Đường Na nghe bọn họ thảo luận, không hề lo lắng cho Ngu Trạch.
Cô nhảy lên lớn tiếng cỗ vũ cho Ngu Trạch trong sân: “Cố lên! Cố lên! Thắng tranh tài, Na bảo bảo sẽ thơm anh!”
Chương Linh Tấn giật mình, bước đến bên cạnh Đường Na, do dự muốn hỏi cậu có đãi ngộ này không.
“Không có.” Đường Na quay đầu nói với cậu.
“?” Chương Linh Tấn sợ ngây người, cậu còn chưa nói cái gì mà! Chẳng lẽ em gái thiên thần có thuật đọc tâm?!
Tạ Đông Vạn chuẩn bị xong tư thế, vẻ mặt đã tính trước mọi việc: “Ngu tiểu đệ, cậu phải cẩn thận nhớ, anh đây không nương tay đâu.”
Ngu Trạch nhếch môi: “Tôi cũng thế.”
Lý Tĩnh thổi còi, hai người đều quả cảm đánh tới đối phương.
Một giây, chỉ dùng một giây, theo tiếng kêu khiếp sợ dưới đài, Tạ Đông Vạn nhanh chóng bị vật ngã xuống đất, người xem dưới đài thậm chí không nhìn thấy Ngu Trạch làm cái gì, trận đấu này đã quyết định ra bên thắng.
“Tình huống như thế nào?!” Lâm Bồi trừng lớn mắt, hai tay đút trong túi áo trượt tuyết bất tri bất giác rút ra.
Tất cả mọi người sợ ngây người, ngoại trừ Đường Na, cô giơ hai tay, cực kỳ hưng phấn bật lên: “A a!”
Tạ Đông Vạn mắt chữ A mồm chữ O nhìn Ngu Trạch, Ngu Trạch hơi nhếch môi, vươn tay về phía anh ta.
Tạ Đông Vạn kéo tay anh, đừng dậy, chuyện đầu tiên chính là nói với tổ chế tác: “Cho tôi thêm một cơ hội đi! Là tôi sơ sót, cho tôi thêm một cơ hội đi!”
Khách quý khác nhao nhao nhìn về phía Ngu Trạch, bọn nhỏ cũng nhao nhao mở miệng, hi vọng Ngu Trạch có thể so đấu lần nữa với Tạ Đông Vạn.
Đạo diễn điều hành nhìn về phía Ngu Trạch, người sau thờ ơ nói: “Có thể.”
Lần thứ nhất xem như trận đấu mở đầu, lần thứ hai đô vật trên đất tuyết bắt đầu.
Lần này Tạ Đông Vạn rất cẩn thận, cũng không cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngu Trạch, dường như gặp kẻ địch mạnh, Ngu Trạch hoàn toàn tỉnh táo lạnh nhạt như trước đây.
Lý Tĩnh thổi còi, Tạ Đông Vạn vững vàng, chợt đánh về phía Ngu Trạch!
Tạ Đông Vạn muốn tốc chiến tốc thắng, nhìn ra được anh ta dùng hết sức mình muốn hất chân Ngu Trạch, Ngu Trạch lại như Thái Sơn đứng trên mặt đất, hai cánh tay dùng sức chống cự lại sức mạnh của Tạ Đông Vạn.
Hình thể hai người hoàn toàn khác biệt, Ngu Trạch cao hơn Tạ Đông Vạn, nhưng Tạ Đông Vạn lại to gấp đôi Ngu Trạch, so với Tạ Đông Vạn, Ngu Trạch tựa như một người được cái mã đẹp mắt chứ không dùng được, khó có thể tưởng tượng cái người chỉ có cái mã, lại có thể ngang sức với Tạ Đông Vạn to con.
Lâm Manh giật mình nói: “Anh Ngu khỏe thiệt á!”
Tạ Vân không chớp mắt nhìn hai người trong sân quyết đấu, thần sắc vừa khẩn trương lại vừa kinh ngạc.
Nhân viên tiếp thị Đường Na online rất đúng lúc, dùng giọng điệu kiêu ngạo lớn tiếng nói: “Đây là cái gì! Ngu Trạch còn biết đánh Muay Thái nữa cơ! Nhã cũ của chúng tôi có phòng tập thể thao, về sau gia cảnh sa sút, Ngu Trạch cũng chỉ có thể đánh Thái Cực quyền với các ông các cụ trong công viên!”
Đường Na mở ra một trận cười, ngay cả Chương Xuân nghiêm túc cũng buồn cười, anh ta cười nhìn Đường Na, nói: “Na Na, cháu biết gia cảnh sa sút là có ý gì không?”
Đường Na mở to hai mắt, không chút do dự nói: “Gia cảnh sa sút chính là chuyển từ bên cạnh công viên thành đông đến thôn Tiền Hải Tân!”
Chương Xuân cười xoa đầu cô bé, nói với Lâm Bồi bên cạnh: “Tôi rất hâm mộ những người có con gái.”
“Muốn con gái đơn giản lắm mà?” Lâm Bồi cười: “Trở về cùng chị nhà cố gắng.”
Chương Linh Tấn bên cạnh Đường Na mặt mũi tràn đầy kính sợ mà nhìn hai người đấu nhau trong sân: “Anh cũng muốn học quyền anh, rèn luyện thân thể thật tốt, trở thành người như anh Ngu!”
Lâm Manh nhìn Chương Linh Tấn tròn vo, lần nữa nói thẳng: “Anh giảm béo trước đê.”
Chương Linh Tấn đỏ mặt phản bác: “Mẹ anh nói lớn lên tự nhiên sẽ gầy!”
Lúc bên ngoài nghị luận ầm ĩ, Đường Na từ đầu đến cuối nhìn chăm chú trong sân quyết đấu, lực bộc phát của Ngu Trạch không bằng Tạ Đông Vạn, nhưng lực bền bỉ vượt xa đối phương, theo thời gian chậm rãi qua đi, Tạ Đông Vạn bắt đầu thở hồng hộc, anh vẫn hít thở bình thường, dư lực dồi dào.
Thời cơ đã đến, Ngu Trạch từ hình thức phòng thủ chuyển thành tấn công, chợt phát động tổng tiến công về phía Tạ Đông Vạn. Dù Tạ Đông Vạn cố gắng ổn định thân thể của mình, vẫn bị Ngu Trạch va chạm mạnh mà loạn bước chân, vài giây sau, hai người cùng ngã xuống nền tuyết trong tiếng kinh ngạc!
Lý Tĩnh thổi còi, Đường Na bên ngoài sân hoan hô, chạm đất trước chính là Tạ Đông Vạn — bọn họ thắng!
Ngu Trạch đứng dậy khỏi người Tạ Đông Vạn, lần nữa vươn tay với anh ta.
Tạ Đông Vạn giữ chặt tay anh, vừa cười vừa bất đắc dĩ nói: “Hậu sinh khả uý, là tôi thua.”
Ngu Trạch thắng Tạ Đông Vạn, lại không hề bất ngờ thắng Chương Xuân – người thắng trận đấu bên kia, cuối cùng giành được hạng nhất cuộc thi, thành công giành lấy hai mươi đồng xu và điểm tâm mà không ăn sẽ hết hạn cho Đường Na.
Đường Na giật giật ống quần Ngu Trạch, bảo anh gập người xuống.
Ngu Trạch vừa dùng khăn mặt nhét dưới cổ áo lau mồ hôi, vừa xoay người tới gần cô: “Cái gì?”
Đường Na nhanh chóng cắn một miếng điểm tâm xoài, bơ béo ngậy mịn màng nổ tung trong miệng cô, cô quay đầu, thơm chụt một cái lên mặt Ngu Trạch.
“. . .”
Ngu Trạch quay đầu không nói nhìn cô, trên mặt còn mang theo vệt bơ trăng trắng.
“Phần thưởng.” Đường Na ngọt ngào nói: “Na bảo bảo thơm thơm.”
“Quan hệ của hai người thật tốt.” Tạ Đông Vạn chua chua mà nhìn hai người, ngồi xuống kéo Tạ Vân một bên: “Con cũng thơm bố cái nào, cho phần thưởng an ủi cái coi?”
Ông cụ non Tạ Vân nhìn Tạ Đông Vạn đầy ghét bỏ, như đang nói “Cái đồ thiểu năng.”
Hoạt động ngoài trời cả ngày, lúc mặt trời lặn bốn cặp bố con mới trở lại xe thương vụ.
Đường Na mệt bở hơi tai, dựa vào người Ngu Trạch không nhúc nhích.
Nhóc con nghịch ngợm Chương Linh Tấn và Lâm Manh đầy sức sống vẫn tinh lực dồi dào dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh tuyết bên ngoài, Lâm Manh phát ra một tiếng “đáng yêu quá đi”, Chương Linh Tấn lập tức tới vỗ Đường Na ngồi bên cạnh.
Cậu nhóc mập mạp không kịp chờ đợi muốn chia sẻ với Đường Na thứ cậu nhìn thấy, “Na Na, Na Na, em mau nhìn bên ngoài có một đàn cừu!”
Đường Na không nhúc nhích, dáng vẻ không thiết sống như thân thể bị móc sạch: “Đừng gọi, Na Na chết rồi.”
“Em làm sao mà chết?! Na Na! Em không thoải mái ở đâu sao?” Chương Linh Tấn lập tức bỏ mặc bầy cừu ngoài cửa sổ, khẩn trương nhào tới.
Ngu Trạch cúi đầu nhìn Đường Na, nhẹ nói: “Con bé mệt.”
Tạ Đông Vạn bật cười: “Nó có động gì đâu? Làm sao lại mệt?”
Còn chưa dứt lời, nước mắt Đường Na không hề có dấu hiệu mà bừng lên, như vòng hạt châu bị đứt nhanh chóng ướt nhẹp lông mi cong dày và gương mặt trắng nõn của cô.
“Na Na khóc rồi! Na Na! Na Na!” Cậu nhóc mập mạp hoảng hốt không biết làm gì ngoài gọi tên cô, sau khi không được chú ý chỉ có thể tức giận nói với Tạ Đông Vạn: “Đều tại chú, chú làm Na Na khóc rồi!”
Chương Xuân nhíu mày nói: “Chương Linh Tấn, nói năng với chú kiểu gì đấy hả?”
Cậu nhóc mập mạp im lặng, trên mặt vẫn là vẻ giận dữ.
“Sao Na Na cháu lại khóc, chú chỉ nói đùa thôi mà. . .” Tạ Đông Vạn lúng túng nói.
Đường Na quay người ôm lấy Ngu Trạch, giấu mặt trong quần áo trượt tuyết của

Tham Khảo Thêm:  Chương 255: Chương 255

1 2 »


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.