Chương 320
“Vậy chuyện của cha thì sao? Nếu lúc cha bị bệnh, mẹ đối xử tốt với cha một chút, cha sẽ hòa ly với mẹ sao? Có cha ở đây, hàng năm lão Nhị nhiều ít cũng sẽ biếu một chút.
Bây giờ thì hay rồi, cha đi theo cả nhà lão Nhị ăn ngon uống say, chúng ta thì sao?” Lý thị nhìn đồ ăn cả heo cũng không thèm trên bàn, buồn phiền thở dài.Khuôn mặt của Trương thị lập tức xụ xuống, đập đũa lên bàn một cái, mắt nhọn độc ác nhìn Lý thị, không nói một lời.
Lý thị bị bà ta nhìn chòng chọc đến da đầu tê dại, ánh mắt trốn tránh, không biết nhìn đâu mới tốt.
Dư Đại Sơn kéo kéo tay áo của vợ mình, tỏ ý nàng ta đừng nhổ lông trên đầu cọp nữa.
Hắn ta biết, mẹ của mình đã sớm hối hận rồi, hối hận vì lúc đầu khi Dư lão đầu bị bệnh không đối xử tốt với ông, hối hận vì ban đầu đã tuyệt tình như vậy.
Nhưng hối hận thì có tác dụng gì chứ, mọi chuyện đã trễ rồi.Dư Ba để bát đũa trong tay xuống, vẻ mặt tự trách nói: “Cha mẹ còn sống, con cái không nên đi xa.
Đạo làm con, lúc cha mẹ bị bệnh, lẽ ra nên hầu hạ trái phải mới đúng.
Nhưng lúc cha bị bệnh nặng, con lại ở Phủ thành xa xôi, không thể ở bên cạnh tận hiếu…”Sắc mặt Trương thị lại thay đổi, hung hăng trợn mắt nhìn Lý thị một cái, an ủi con trai nhỏ: “Tiểu Ba, không phải lỗi của con! Là mẹ sợ làm chậm trễ chuyện học tập của con nên mới không nói cho con.
Cha con cũng không chỉ có một đứa con trai là con, Đại Sơn, vợ Đại Sơn, lúc đó các ngươi làm gì? Các ngươi có nấu một bữa cơm, bưng nước một lần, giặt một bộ quần áo cho cha mình chưa? Nói ta ngược đãi cha các ngươi, các ngươi làm gì? Chỉ cần các ngươi có thể giúp một tay, cha các ngươi có thể bị bệnh thành như thế à?”Lúc bản thân con người có lỗi, sẽ luôn muốn thoái thác sai lầm cho người khác.
Mà Dư Ba, cho Trương thị lý do tốt nhất để thoái thác!Dư Đại Sơn ấp úng không biết nên mở miệng như thế nào, Lý thị lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một người con dâu như ta sao có thể thường xuyên ra vào phòng của cha chồng được? Hơn nữa, không phải ông ấy có con ruột sao? Nếu lúc đầu khi cha vừa bị bệnh, mẹ lập tức đưa Dư Hải đến chăm sóc, có thể xảy ra chuyện sau đó hay sao? Tuy lão Nhị nói tách ra ở riêng, nhưng đâu thể cả cha cũng không cần chứ?”Trương thị hừ lạnh một tiếng nói: “Người ấy, không thể không biết cảm ơn.
Đại Sơn, từ nhỏ ngươi đã ăn của Dư gia, ở của Dư gia, tất cả đều là Dư gia cho.
Bây giờ vợ ngươi lại nói ngươi không phải con ruột của Dư gia, không muốn chăm sóc người già.
Không sợ ra ngoài bị người ta mắng là bạch nhãn lang sao? Đại Sơn, vợ hiền chồng ít họa, người vợ này của ngươi vẫn nên dạy dỗ cho tốt!”Lý thị thầm nghĩ: Ta có chỗ nào không hiền huệ? Ta có không tốt bao nhiêu, cũng không mạnh bằng lão yêu bà ngay cả chồng của mình cũng có thể tàn nhẫn như bà! Người bị bỏ cũng không phải là ta! Ở trong mắt Lý thị, mẹ chồng này của nàng ta ngoài mặt nói là hòa ly rồi, nhưng thật ra là bị Dư lão đầu bỏ.
Nhưng mà cha chồng thấu tình đạt lý, thương tiếc con trai còn đang đi học ở bên ngoài, cho nên nhường hết gia sản lớn như vậy cho Trương thị.Lúc này Dư Ba lại nói: “Mẹ, ăn Tết, đừng nói mấy lời này! Hơn nữa, bây giờ nói tới là trách nhiệm của ai còn có ý nghĩa sao? Mẹ, người cũng đừng không nỡ xài tiền, chờ đầu mùa xuân năm sau, con thi đậu tú tài, tình hình của chúng ta đã có thể cải thiện rồi.”Sau khi thi đậu tú tài, có thể miễn thuế, cho nên một vài nhà có ruộng vì tránh bị thu thế, sẽ báo ruộng nhà mình trên danh nghĩa tú tài.
Tú tài có thể lấy được lợi ích từ bên trong.
Nhưng mà, thôn Đông Sơn ít ruộng đất nhiều đồi núi, đa số thôn dân đều kiếm cơm nhờ biển, cho dù Dư Ba thi đậu, tính toán của hắn cũng chưa chắc thực hiện được.Cơm tất niên của cả nhà Trương thị cứ như vậy tan rã trong không vui, sủi cảo tiễn cũ đón mới lúc nửa đêm cũng không có.
Cả nhà ngay cả đón giao thừa cũng tiết kiệm, ngủ sớm chút tránh sau nửa đêm bị đói không ngủ được.Còn nhà cũ Dư gia thì đang ngồi quây quần một chỗ, vui vẻ cắn hạt dưa, ăn thịt khô, còn có đồ ăn vặt là khoai tây que và khoai tây lát rán, Dư Tiểu Thảo còn dùng tờ giấy dày, vẽ một bộ bài poker, dạy mấy đứa bé đánh bài.
Những người lớn ở bên cạnh nhìn hứng thú bừng bừng.Phòng Tử Trấn vì chuyện bọn bắt cóc trẻ con, lo cho con gái nuôi cho nên trước năm mới đã mạo hiểm gió tuyết chạy đến, giờ có chạy về cũng rất có thể sẽ đón Tết ở trên đường.
Hắn bèn đương nhiên ở lại Dư gia đón Tết.
Hắn thấy bọn nhỏ dùng bài chơi đấu cường hào (chính là đấu địa chủ bây giờ), trong lòng ngứa ngáy, xin Tiểu Thảo nhường chỗ cho hắn, hắn cũng chơi cho đã nghiền.Trong nhà có nhiều trẻ con, sau khi học được, mọi người đều thay phiên nhau chơi.
Cho nên thấy nhiều người, người chơi thì chỉ có bốn.
Dư Tiểu Thảo nhường chỗ, lại vẽ thêm một bộ cho người lớn chơi.Kết quả là, trên giường đất trong nhà một bên là Lưu Tuấn Bình, Dư Hàng, Lưu Yến Nhi và Dư Tiểu Liên đang kêu la om sòm đánh bài.
Cuối giường là Phòng Tử Trấn, Lưu Hổ, Dư Hải và Dư lão đầu đang chiến đấu.
Còn dư lại Dư Thải Phượng và Liễu thị ngồi một bên cười ha hả cắn hạt dưa xem cuộc chiến.
Tiểu Thạch Đầu và Lưu Phương Bình thì quấn quýt mấy anh chị, muốn để hai đứa chơi một lát.Không biết Phòng Tử Trấn là hên hay xui, cứ rút được bài cường hào (địa chủ) mãi, mãi không được thắng lần nào.
Người thua phải dán giấy, trên mặt hắn giống như treo màn cửa lên, khắp nơi đều là giấy Tiểu Thạch Đầu đã luyện chữ.
Dư lão đầu học khá chậm, Dư Tiểu Thảo bèn ngồi bên cạnh ông, thỉnh thoảng hướng dẫn ông mấy câu, cho nên thắng khá nhiều.
Phòng Tử Trấn càng thua càng hăng, kêu lên: “Ta cũng không tin cái chuyện quỷ quái này, chơi tiếp! Trận này chắc chắn ta sẽ thắng…”Tiếng cười trong nhà thỉnh thoảng truyền ra bên ngoài, tăng thêm mấy phần sức sống cho màn đêm yên tĩnh.
Đến giờ Tý nửa đêm, sủi cảo gói xong lúc chạng vạng tối được ra nồi.
Có nhân cải trắng thịt heo, có nhân dưa chua thịt heo, có nhân trứng gà rau hẹ, còn có sủi cảo hải sản nữa…!Nhà người khác muốn ăn sủi cảo cũng không có, Dư gia lại phong phú như vậy.
Thật là người so với người, sẽ tức chết!Qua nửa đêm, người của Dư gia ăn sủi cảo xong lần lượt ngủ say.
Bọn nhỏ mơ giấc mơ ngọt ngào, trong mơ mình nhận được rất nhiều tiền lì xì…Sáng sớm ngày hôm sao, không cần những người lớn gọi, bọn nhỏ đều dạy rất sớm.
Chúc ông nội (ông ngoại) trăm tuổi trước, nhận lấy từng phong bì đỏ chứa tiền lì xì từ trong tay Dư lão đầu.
Sau khi Lưu Phương Bình vừa quay đầu, đã không kịp chờ đợi mở bao tiền lì xì ra, bên trong có mười đồng tiền, không nhịn được tươi cười rạng rỡ – đủ cho cậu bé mua kẹo mạch nha rồi!Trước kia lúc ăn Tết, cha mẹ mỗi người chỉ cho một hai đồng tiền làm tiền mừng tuổi, năm ngoái bọn họ lưu lạc chạy nạn trên đường, ngay cả cơm cũng không có ăn, huống chi là tiền mừng tuổi? Chỉ chỗ ông ngoại đã nhận được mười đồng tiền mừng tuổi, chắc chắn chỗ cha mẹ sẽ không ít, còn có cậu mợ…!Lưu Phương Bình bấm ngón tay tính toán một chút, năm nay chắc chắn có thể kiếm được không ít tiền mừng tuổi đây!Lưu Phương Bình thấy cha đi vào từ tây viện, vội vàng gào thét nhào tới, kết quả bị trượt trên tuyết ngã nhào một cái, mặt úp xuống đất nằm bò trước mặt Lưu Hổ.
Đại ca Lưu Tuấn Bình của cậu bé che mắt không dám nhìn thẳng.
Mấy đứa trẻ khác thì đều cười cong cả người.Lưu Hổ khom người xách con trai nhỏ lên, cười trêu: “Ôi! Tuy nói là mừng năm mới, cũng không cần phải hành đại lễ như vậy chứ!”Lưu Phương Bình mặc nhiều, ngã cũng không đau chút nào, cậu bé không thèm phủi tuyết dính trên quần áo, chắp tay, cười đến mắt cũng híp lại thành một đường: “Cha, năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, cung hỉ phát tài, bao lì xì đầy tay…”Lưu Hổ vỗ lên mông cậu bé một cái, lấy một bao tiền lì xì từ trong ngực ra, dí tay vào cái đầu nhỏ của cậu: “Đứa nhỏ tham tiền!”Lưu Phương Bình cầm bao lì xì của cha chạy đến phòng bếp, chúc Tết mẹ và mợ đang vớt sủi cảo, lấy được hai bao lì xì nhỏ.
Len lén đếm, bây giờ có bốn mươi đồng tiền rồi! Mấy nhà bình thường có thể cho đứa nhỏ một hai văn tiền mừng tuổi đã coi là không tệ, ra tay một cái đã mười văn tiền giống như Dư gia, thật sự ít lại càng ít.Thật ra, Dư Hải muốn cho mấy đứa trẻ mỗi đứa một chỉ bạc vụn, nhưng suy xét đến tình hình kinh tế nhà anh rể, hai nhà bàn bạc, quyết định mười văn tiền mừng tuổi.
Trước khi sủi cảo lên bàn, bọn nhỏ đã chúc Tết một vòng, trong tay tràn đầy bao tiền lì xì.Dư Tiểu Thảo tụ tập các anh chị em lại với nhau, xì xào bàn bạc gì đó.
Đợi đến lúc Phòng Tử Trấn vừa bước vào cửa lớn Dư gia, đã bị một đám đầu củ cải bao vây.
Tiếng la “Cung hỉ phát tài, bao lì xì đầy tay” liên tiếp vang lên, tai Phòng Tử Trấn bị ầm ĩ đến tai ong ong, vứt mũ bỏ giáp ném bao lì xì ra.Bọn nhỏ lấy được tiền lì xì lập tức giải tán, chỉ để lại Phòng Tử Trấn vẻ mặt lờ mờ không biết hôm nay là hôm nào.
Dư Hải cười ha hả đi tới nói: “Khi nãy Thảo Nhi gọi bọn nhỏ lại, thần bí âm mưu gì đó, thì ra mục tiêu là huynh!”Trong lòng Phòng Tử Trấn vẫn còn sợ hãi nói: “Nhiều trẻ con cũng thật kinh khủng mà! Nhớ lúc trước, ta bị mấy chục kẻ thù bao vây trên chiến trường, cũng không đáng sợ bằng trận tập kích bất ngờ khi nãy.
Cũng may đã chuẩn bị đầy đủ, nếu không còn bị ầm ĩ một lúc nữa ấy chứ!”Các anh chị em lấy được tiền lì xì chạy về phòng.
Tiểu Thạch Đầu vân vê thứ bên trong bao lì xì, tròn tròn, hình như không phải đồng tiền.
Lưu Phương Bình đã không kịp chờ đợi mở bao lì xì ra, cậu bé ngạc nhiên kêu lên: “Thạch Đầu ca ca, đây là cái gì? Bạc sao?” Nói xong, còn để vào miệng cắn kiểm tra thử.Tiểu Thạch Đầu cũng lấy ra một viên bạc hình đậu phộng lớn cỡ ngón cái trông rất sống động từ trong bao lì xì, biết đây là thứ người nhà giàu dùng để khen thưởng hoặc làm tiền mừng tuổi.
Một hạt đậu phộng bạc nho nhỏ, ít nhất cũng nặng cỡ năm chỉ, nói cách khác tương đương với năm trăm đồng tiền.
Cha nuôi của Nhị tỷ ra tay thật hào phóng mà!”Ấy? Hình như lì xì của Nhị tỷ không giống với chúng ta!” Tiểu Thạch Đầu thấy trong tay Nhị tỷ chợt lóe lên ánh vàng, vội vàng tới gần nhìn.Kiếp trước Dư Tiểu Thảo từng xem phim cung đình “XX truyện”, trong phim một phi tử nào đó ban cho Tô Bồi Thịnh* một hạt dưa vàng, chính là hạt dưa nho nhỏ như này.
Tuy nhỏ, nhưng cũng cỡ hai ba mươi gram, dù sao cũng là vàng, đáng tiền hơn đậu phộng bạc của các anh chị em nhiều.(*) Tô Bồi Thịnh: thái giám thân cận của Ung Chính, thời nhà ThanhNàng cẩn thận cất vào, giải thích với anh chị em đang tò mò: “Đây hạt dưa vàng mà Hoàng thượng ban thưởng cho cha nuôi, chỉ xuất hiện trong cung đình.
Nó quý giá không chỉ ở giá trị, mà còn là một loại vinh dự.”Dù sao, Lưu Tuấn Bình cũng lớn hơn vài tuổi, cậu cẩn thận cất kỹ đậu phộng bạc, dặn dò các em trai em gái: “Mấy thứ hạt dưa vàng đậu phộng bạc này rất quý giá, không nên khoe khoang với bên ngoài, tránh cho bị người cố ý lừa mất! Phương Bình, lát nữa đưa đậu phộng bạc cho mẹ, mấy trăm văn tiền nữa, cẩn thận rơi mất đấy!”Lưu Phương Bình nắm chặt đậu phộng bạc, không tình nguyện cho lắm, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa đưa có được không? Đậu phộng bạc đệ còn chưa cầm nóng tay đâu!”.
Chương 321
Bởi vì đêm qua chơi đùa quá muộn, Dư gia ăn sáng muộn hơn thường ngày một chút, nhưng vẫn sớm hơn nhiều so với mấy nhà khoảng mười giờ sáng mới ăn bữa sáng.
Triệu thị đoán đại khái cả nhà Nhị ca Nhị tẩu đã ăn sáng xong rồi, mới chuẩn bị dẫn con đi chúc Tết. Lý thị nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, đẩy con trai của mình, bĩu môi về phía ngoài, nói: “Hắc Tử, đến nhà Nhị thúc chúc Tết với tiểu thẩm của con đi. Không phải con nói công việc của mình là vì Lục ca người ta nể tình Tiểu Thảo mới cho con trở thành chính thức đó sao? Thừa dịp chúc Tết đi cảm ơn người ta.”
Lý thị tính toán cũng thật hay, nếu thật lòng muốn cảm ơn người ta, cuối năm không nói đem quà đến thăm hỏi, lại đợi tới đầu năm bảo con trai đến cửa. Chưa thành thân vẫn được xem là trẻ con, đều có tiền lì xì. Đây là cảm ơn người ta, hay đòi người ta tiền lì xì chứ?
Hắc Tử lại không nghĩ nhiều như vậy, có thể có quan hệ tốt với cả nhà Nhị thúc, chắc chắn sẽ không thiệt thòi. Cậu ta mở cửa nói với Triệu thị: “Tiểu thẩm, chờ cháu một chút, cháu đến chúc Tết Nhị thúc với hai người.”
Triệu thị rất không thích Lý thị thích chiếm lợi, cũng không thích Hắc Tử cho lắm, cho dù cậu ta đã thay đổi rồi. Nhưng mà, nếu nàng ấy từ chối, lại có vẻ quá nhỏ mọn, bèn gật đầu một cái, dẫn con trai về phòng đợi, tránh khiến Đậu Đậu bị lạnh.
Hắc Tử nhanh chóng rửa mặt, mặc vào một cái áo khoác nửa mới không có vết vá, sau đó đi ra cửa. Triệu thị dẫn con mình, vừa đi vừa trượt đến dưới chân núi Tây Sơn. Trên đường đến nhà cũ có một sườn dốc, tuyết vừa mới rơi, rất khó đi. Một mình Triệu thị còn không lo được, huống chi còn dẫn theo đứa nhỏ.
Hắc Tử thấy tiểu thẩm di chuyển khó khăn, ôm Đậu Đậu đặt lên trên bờ vai, cười nói: “Thẩm, cháu dẫn Đậu Đậu đi trước, thẩm ở phía sau đi từ từ, đừng để bị ngã.”
Tiểu Đậu Đậu ngồi trên cổ Hắc Tử cười khanh khách, Triệu thị thấy có chút kinh hồn bạt vía, luôn miệng nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị trượt chân…”
Hắc Tử đi nhanh như bay lên sườn dốc, chạy chầm chậm về phía nhà cũ Dư gia. Bình thường cậu ta bận rộng công việc trên bến tàu, đi sớm về trễ, rất ít có cơ hội đến nhà Nhị thúc, thừa dịp được nghỉ mấy ngày ăn Tết, cậu ta muốn qua lại với nhà Nhị thúc nhiều một chút.
Cậu ta sẽ không giống như cha mẹ mình, một người không nói chuyện chỉ nghe theo vợ, một người chỉ muốn chiếm lợi từ người khác, bị người ta chặn ngoài cửa. Thân thích với nhau phải thường xuyên qua lại mới được. Lục ca nói, sau này chắc chắn cả nhà Nhị thúc có thể phát đạt. Không phải cậu ta muốn tiếp cận để dính chút ánh sáng, nhưng ai có thể đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện gì? Có nhiều hơn một thân thích giàu sang cũng không tệ!
Không lâu lắm, cậu ta đã dẫn em họ đến nhà cũ, còn chưa vào đến cửa, Tiểu Đậu Đậu đã vui sướng kêu lên: “Thạch Đầu ca ca, Đậu Đậu đến tìm huynh chơi nè! Tiểu Thảo tỷ, hôm nay tỷ có thể dẫn đệ ngồi xe trượt tuyết không?”
Hai nhà đang định ăn bữa sáng nghe thấy âm thanh thì buông đũa xuống. Liễu thị đi ra từ trong nhà, thấy Hắc Tử thì có chút kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng cái đã khôi phục nụ cười nhiệt tình: “Hắc Tử đến sao? Mau vào trong nhà sưởi ấm đi. Tiểu Đậu Đậu, mẹ cháu đâu? Không đến sao?”
Tiểu Đậu Đậu đi xuống từ trên cổ Hắc Tử, trẻ con nói: “Nhị bá mẫu năm mới vui vẻ! Mẹ cháu đi chậm, đang ở phía sau đó ạ! Thạch Đầu ca ca, đệ đến rồi…”
Hắc Tử nói một tiếng “chúc mừng năm mới” với Liễu thị rồi lặng lẽ đi theo sau lưng Tiểu Đậu Đậu vào nhà. Đối diện phả tới mùi thơm đặc biệt của sủi cảo, cậu ta lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, cười nói: “Nhị thẩm, mọi người còn chưa ăn cơm sao, cháu đợi lát nữa lại đến vậy…”
Dư Hải đi ra từ trong nhà, thấy Hắc Tử vừa đen hơn cũng vừa cường tráng hơn, vỗ bả vai của cậu ta, nói: “Khách sáo với Nhị thúc làm gì? Chưa ăn cơm đúng không? Vào nhà cùng nhau ăn một bát sủi cảo đi, Nhị thẩm và Đại cô của cháu gói rất nhiều.” Vừa nói vừa kiên quyết kéo cậu ta vào nhà, đè ngồi xuống bàn thấp.
Liễu thị nghĩ chắc chắn Triệu thị cũng chưa ăn cơm, bèn đi đến phòng bếp bưng ra một vỉ sủi cảo đông lạnh ở bên ngoài, nhóm lửa lên luộc sủi cảo lần nữa. Làm thêm một bát sủi cảo, nàng ấy bảo chồng cũng đi vào theo mình bưng ra cho Hắc Tử.
Tiểu Đậu Đậu được ôm lên đầu giường đất, ngồi cùng bàn với bọn nhỏ. Tiểu Thạch Đầu lấy một cái sủi cảo từ trong bát của mình, thổi thổi đút vào trong miệng cậu bé. Tiểu Đậu Đậu phồng miệng lên, cố gắng nhai kỹ, đôi mắt đen nhánh phát sáng: “Thạch Đầu ca ca, là sủi cảo thịt heo, thật nhiều thịt, ăn thật là ngon!”
Tiểu Thảo lấy một cái bát nhỏ, đưa sủi cảo trong bát mình cho cậu bé, cười nói: “Ăn ngon thì đệ ăn nhiều chút! Không đủ, chúng ta lại làm thêm!”
Hắc Tử đi làm gần một năm đã chững chạc hơn rất nhiều, không ăn cơm như ăn cướp giống khi còn bé nữa. Cậu ta cười ngu ngơ, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như vẻ ngoài: Của cải của Nhị thúc đúng là hùng hậu, giống như năm thiên tai không ảnh hưởng gì tới bọn họ vậy. Sủi cảo cải trắng thịt heo, thịt heo chiếm hơn một nửa, chỉ bỏ thêm vào chút chút cải trắng. Sủi cảo rau hẹ trứng gà, rau hẹ tươi như vậy, trứng gà cũng rất nhiều, hình như bên trong còn cho thêm giun thìa biển. Mùi vị rất mê người!
Lúc Hắc Tử cảm thấy nước miếng của mình sắp không nhịn được nữa, Dư Hải đi vào, bưng một bát sủi cảo tràn đầy, nói với cậu ta: “Hắc Tử, chén này là sủi cảo cải trắng thịt heo. Cháu ăn trước đi, nếu không đủ, Nhị thẩm của cháu đang làm một nồi khác trong phòng bếp đấy!”
“Cám ơn Nhị thúc, đủ rồi, đủ ăn rồi!” Với sức ăn của Hắc Tử bây giờ, một bát sủi cảo đúng là chỉ có thể no một nửa. Nhưng mà, cậu ta không dám ăn thoải mái, khiến Nhị thúc cảm thấy cậu ta đến đây để ăn chực.
Dư lão đầu ăn sủi cảo dưa chua thịt heo, nói với Hắc Tử: “Cũng không phải là người ngoài, không cần khách sáo như vậy. Ăn đi!”
Lúc đầu Hắc Tử còn có chút cẩn thận, sau đó thì thả lỏng, cậu từng ngụm từng ngụm ăn sủi cảo thơm ngát, hốc mắt nóng lên. Đã bao lâu chưa được ăn sủi cảo ngon như vậy rồi? Trước kia lúc điều kiện gia đình còn tốt, sủi cảo ăn đón Tết đều là cải trắng nhiều thịt ít, hơn nữa mỗi người chỉ được chia mấy cái. Cậu ta vì ăn nhiều một chút còn giành sủi cảo với Tiểu Sa và Thạch Đầu bọn họ nữa. Mùng hai trở về nhà ông ngoại, có lúc cũng có thể ăn sủi cảo, nhưng hương vị kém xa nhà Nhị thúc.
“Uống một hớp canh đi, đừng để bị nghẹn!” Dư lão đầu thấy Hắc Tử ăn ngấu nghiến, trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm. Đoán chừng năm nay bên kia ăn Tết đủ thảm, có thể không đói bụng đã coi như không tệ rồi. Haiz… Mặc dù đã hòa ly với Trương thị, nhưng dù sao con người cũng có tình cảm, ông ấy nhìn Hắc Tử lớn lên, tuy nói không có quan hệ huyết thống gì, nhưng nuôi một con chó nhỏ cũng có tình cảm mà!
Liễu thị và Triệu thị mỗi người bưng hai đ ĩa sủi cảo đi vào, Dư Thải Phượng và Lưu Hổ đã ăn xong, nhường lại chỗ. Triệu thị ăn mấy cái sủi cảo cải trắng thịt heo, lại ăn thêm hai cái nhân rau hẹ trứng gà, luôn miệng khen ngợi Nhị tẩu tay nghề tốt.
Liễu thị cười nói: “Ta cũng không dám giành công, mấy loại nhân sủi cảo này đều là Tiểu Thảo nhà ta làm. Nhất là sủi cảo rau hẹ trứng gà, có bỏ thêm giun thìa biển, hương vị càng thơm ngon hơn.”
Dư Thải Phượng cũng tiếp lời khen ngời: “Sủi cảo dưa chua thịt heo này còn chính cống hơn lúc bọn ta còn ở Đông Bắc ăn nữa. Chồng ta còn ăn cả hai bát đầy! Đệ muội, muội ăn trước, bọn ta ra ngoài đi cho tiêu cơm!”
Trên bàn thấp ăn uống ngon miệng, hai đứa nhỏ ở dưới thì lại không vừa lòng: Người ta không muốn gặm xương, người ta cũng muốn ăn sủi cảo!
Tiểu Đậu Đậu rất thích hai con Tiểu Hắc và Tiểu Bạch này, nghe thấy chúng nó vịn bên giường đáng thương kêu “ô ô” thì thò đầu ra, chia hai cái sủi cảo của mình cho chúng nó.
Triệu thị nhìn thấy, vội vàng mắng con trai mình: “Đậu Đậu! Sao có thể cho chó ăn sủi cảo chứ? Quá lãng phí!” Trong mắt nàng ấy, cả người cũng không có ăn, còn nuôi chó cái gì? Còn cho chó ăn sủi cảo nhân thịt nữa, tuyệt đối là phí của trời.
Thấy Triệu thị giận đến cả người phát run, Liễu thị vội vàng khuyên nhủ: “Không phải chỉ là hai cái sủi cảo thôi sao, đừng dọa thằng bé. Đậu Đậu, ăn nhanh đi, cẩn thận sủi cảo bị nguội, ăn đau bụng đó.”
Dư Tiểu Thảo đã ăn no, thấy hai con sói nhỏ sau khi ăn một cái sủi cảo còn trông mong nhìn lên bàn thấp. Nàng đi xuống, vỗ vỗ đầu chúng nó nói: “Bữa sáng của các ngươi ở tây gian đấy, Đại Hôi cũng ở đó nữa! Đi, ta dẫn các ngươi đi qua!”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe vậy, cuối cùng tầm mắt cũng rời khỏi bàn thấp, chúng nó chạy tung tăng theo sau lưng Tiểu Thảo, bước chân nhỏ cũng nhanh hơn. Chúng nó biết, tiểu chủ nhân sẽ không bạc đãi mình.
Dư Tiểu Thảo bưng một bát sủi cảo nhân thịt từ trong phòng bếp ra, lúc đi vào tây gian, nhìn thấy Đại Hôi đang gặm một miếng thịt heo nấu chín. Từ sau khi được ăn thịt chín, Đại Hôi cũng không quá bằng lòng ăn thịt sống nữa, nhất là thịt heo rừng đã giết nhiều ngày, đông lạnh đến cứng ngắc. Mỗi ngày Dư Tiểu Thảo đều sẽ nấu cho nó và hai con sói nhỏ một nồi thịt, bỏ vào một ít muối và gia vị. Một lớn hai nhỏ ăn đến rất vui vẻ.
Một bát sủi cảo nhân thịt, chia một nửa vào tô chuyên dụng của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Tiểu Hắc không kịp chờ đợi cắn lên một cái, đầu lưỡi bị bỏng, phát ra tiếng r3n rỉ “ô ô”. Tiểu Bạch đứng một bên nhìn có chút hả hê, giống như đang nói: Ngu xuẩn, sủi cảo mới ra lò cũng dám ăn, ngươi không nóng thì ai nóng?
Tiểu Bạch rất thông minh, nó tha một cái sủi cảo từ trong tô ra, để lên trên đất lạnh một lát, sau đó sẽ cẩn thận thử thử, cảm thấy không nóng nữa thì mới ăn ngon lành.
Đại Hôi ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo, cảm thấy thịt heo thơm ngát thoáng cái mất đi hương vị tươi ngon. Nó thong thả đi tới bên cạnh tô của Tiểu Hắc, đẩy nhóc ra, lấy một cái từ từ nếm thử. Ừ, hương vị không tệ! Sau đó há to miệng, một ngụm ăn hết nửa tô.
Tiểu Hắc nước mắt lưng tròng đứng nhìn, giận mà không dám nói gì, trong mắt tràn đầy tố cáo: Có ai làm cha như người chứ? Cướp đồ ăn của con! Sao cha không đi cướp của Tiểu Bạch ấy, chỉ biết bắt nạt con hiền lành. Hu hu hu…
Dư Tiểu Thảo vừa mới xoay người đi ra ngoài, nghe thấy tiếng r3n rỉ của Tiểu Hắc, cho là đã xảy ra chuyện gì, bèn quay lại nhìn một cái. Lại nhìn thấy Tiểu Hắc đáng thương đứng một bên nhìn, còn Đại Hôi đang nằm bên cạnh tô thức ăn của nó, ba ngụm đã ăn sạch toàn bộ sủi cảo. Sau khi ăn xong, nó còn giống như ban ơn bỏ một miếng thịt vào trong tô thức ăn của Tiểu Hắc, dùng móng trước vỗ vỗ đầu con trai, tỏ vẻ nó nhanh ăn đi.
Tiểu Hắc nhìn chằm chằm thịt trong tô thức ăn, nước mắt lưng tròng, trong lòng cực kỳ oán hận: Người ta không muốn ăn thịt, người ta muốn ăn sủi cảo. Hu hu hu! Tiểu chủ nhân người phân xử công bằng đi, cha bắt nạt con trai, còn có thiên lý hay không chứ?