Chỉ có ngươi là quân tử, chúng ta là tiểu nhân? Đừng nói với ta ngươi không yêu thích cửa hàng bánh ngọt “Dư Ký, rượu ngon và Phật nhảy tường.
Dối trá.
Tiểu Phàm, đến lúc đó ngươi chuẩn bị cho hắn một ly nước sôi là được, hắn muốn làm quân tử thì để hắn làm!” Tang Bác Thụy xù lông trừng mắt nhìn Lưu Hồng Chương.Tiểu Thạch Đầu bị kẹp ở giữa rất khó xử, cậu thở dài bất đắc dĩ: “Hai vị ca ca, các ngươi rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, nhất định phải tương ái tương sát như vậy? Hôm nay nói hết ra đi, chúng ta thẳng thắn với nhau, được không?”Tang Bác Thụy khá thẳng tính, cau mày suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn khó hiểu hỏi: “Thâm cừu đại hận thì không có.
Nhưng mà tương ái tương sát là cái quái gì? Tiểu Phàm, ngươi đừng dùng mấy từ lạ hoắc quái dị đó, được không?”“Ngươi dám nói lời nhị tỷ ta thường nói là quái dị? Ngươi tiêu rồi! Cẩn thận nhị tỷ ta cho thêm mù tạc vào bánh ngọt matcha mà ngươi thích đấy!!” Tiểu Thạch Đầu ra vẻ ngươi chết đến nơi khiến trái tim nhỏ của Tang Bác Thụy đập thình thịch.“Đừng mà! Nhị tỷ đúng là nhị tỷ, dùng từ rất sáng tạo, không bị dập theo khuôn mẫu, độc đáo, mở ra một lối dùng từ mới…” Tang Bác Thụy sợ đến trắng mặt.
Tuy không biết mù tạc là cái gì nhưng nhìn vẻ mặt của Tiểu Thạch Đầu có thể biết được thứ đó không phải đồ dễ ăn.“Chân chó!” Lưu Hồng Chương lạnh lùng phun ra hai chữ, trong mắt lại có ý cười.
Tương ái tương sát? Ai lại tương ái với cái kẻ động cái là nổi nóng này? Còn tương sát thì còn chưa đến mức đó.
Chỉ là thi thoảng trêu chọc hắn ta, nhìn dáng vẻ xù lông của hắn ta rất thú vị.Tang Bác Thụy nổi điên thật: “Ngươi mới chân chó, cả nhà ngươi đều chân chó! Hừ! Nói như bản thân ngươi thanh cao lắm vậy, mỗi lần Tiểu Phàm mang điểm tâm đến ngươi có ăn thiếu miếng nào không! Tiểu Phàm, hôm nay có bánh xốp sô cô la nhân anh đào không? Ta bao trước nhé…”“Ồ? Tang Hùng, không phải ngươi ghét ăn sô cô la nhất sao? Sao lại đột nhiên muốn bánh xốp số cô la nhân anh đào vậy?” Tiểu Thạch Đầu ngạc nhiên nhìn hắn ta.
Cậu đã quen với việc hai người này thỉnh thoảng lại đấu võ mồm trêu chọc nhau, có lẽ đây là cách chung sống của hai người? Có lẽ bọn họ vốn chẳng cần cậu hòa giải gì hết.Tang Bác Thụy liếc mắt nhìn Lưu Hồng Chương cười xấu xa: “Có quỷ mới thấy thích bánh ngọt sô cô la đắng ngọt đan xen.
Chỉ là…!có thể khiến người nào đó không ăn được bánh xốp sô cô la nhân anh đào mà hắn thích nhất, dù phải nuốt như nuốt thuốc ta cũng ăn!”“Trâu nhai mẫu đơn, phí của trời!! Trẻ con!!” Lưu Hồng Chương sẽ không bị hắn ta dọa sợ.
Đến lúc đó cứ ra tay cướp, tiểu tử họ Tang này chưa bao giờ cướp đồ thắng hắn, tưởng rằng uy hiếp được hắn chắc?“Có thể chọc giận ngươi, trẻ con thì thế nào?” Tang Bác Thụy làm mặt quỷ le lưỡi với Lưu Hồng Chương.
Một bạn học nhìn thấy mặt quỷ của hắn ta còn nhìn chằm chằm, hắn ta lập tức nói “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?”“Có bệnh à? Chưa uống thuốc sao?” Bạn học này không phải người trong giới của bọn họ, ngày thưởng chỉ chào hỏi cho có.
Vừa nghe thấy chuyện Tiểu Thạch Đầu tổ chức sinh nhật mới dám mặt dày sáp lại gần “Dư Phàm, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ trước…!không biết ta có vinh hạnh…”“Ồ? À! Trước tiệc sinh nhật một ngày tiểu đệ sẽ phát thiệp đến nhà huynh.” Tiểu Thạch Đầu còn chưa dứt lời thì không biết lại có thêm mấy gương mặt quen thuộc chui ra từ xó xỉnh nào nhìn cậu bằng mắt nóng rực, giống như sói con trong nhà thấy cục xương vậy.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy đau đầu, không biết bàn tiệc nhị tỷ chuẩn bị có thể chứa đủ mấy bạn học này không.
Cậu căng da đầu nói: “Nếu như mọi người không chê đến lúc đó cùng đến chung vui?”“Không chê không chê!” Đám học sinh trong Quốc tử giám vui vẻ không thôi, có người sợ bị bỏ xót vội vàng báo tên nhà, tên mình cho Tiểu Thạch Đầu nghe.
Từ cổng lớn Quốc tử giám đến cửa phòng học cậu đã hứa hẹn hơn mười cái thiệp mời.Về nhà, cậu nhóc phiền muộn nói lại chuyện này với Dư Tiểu Thảo.
Nàng lập tức sai chưởng quỹ Dược thiện phường tìm khách đã đặt bàn trước vào ngày hôm đó, dùng một bàn dược thiện cấp một miễn phí để đổi lấy quyền sử dụng bao gian ngày hôm đó.
Sau đó nàng để Tiểu Thạch Đầu phát thiệp mời đến bạn bè và thấy giáo trong Quốc tử giám.Đương nhiên là bạn học chỉ giới hạn trong hơn ba mươi ngươi cùng lớp.
Quốc tử giám không có một nghìn người cũng có tám trăm, Dược thiện phường không thể nào chứa nổi nhiều người như vậy, Tiểu Thảo nghĩ xoắn cả não mới dành được thêm không gian.Học sinh nhận được thiệp mời đương nhiên vô cùng vui mừng khiến những học sinh lớp khác hâm mộ không thôi.
Trước sinh nhật hai ngày, Tiểu Thạch Đầu đi đến đâu cũng bị ánh mắt u oán nhìn chằm chằm khiến cậu nhọc tan lớp và giờ nghỉ trưa đều không dám rời khỏi phòng học, sợ bị người khác chặn lại.
Lúc tan học cũng được đám bạn bè tốt vây quanh đưa về tận nhà.Đến ngày sinh nhật của cậu, mấy bạn bè tốt Tang Bác Thụy, Lưu Hồng Chương, Lý Văn Phong, Hoàng Tử Húc và Chung Lập Phong đều đến Dư phủ từ sớm, nói hoa mỹ là muốn giúp cậu tiếp đón các bạn học khác.
Kết quả vừa vào ngoại viện cả đám đã bị khí thế của Húc vương dọa sợ, ngoan ngoãn như chim cút nhỏ.Đến khi Chu Tuấn Dương đón tiếp cha con Triệu lão tướng quân, đến phòng khách uống trà với mấy thầy giáo và Tế tửu trong Quốc tử giám, Tang Bác Thụy mới sợ sệt nhỏ giọng như đang làm kẻ gian: “Ôi! Tiểu Phàm, ngươi giỏi thật đó, lại có thể khiến Húc vương tiếp khách thay ngươi! Hơn nữa còn dám tranh cãi với hắn, nếu là ta ta đã sớm sợ đến són ra quần!!”“Đức hạnh! Em vợ lớn nhất, hiểu không? Nếu ngươi là em vợ Húc vương hắn cũng sẽ nể mặt ngươi vài phần!” Lưu Hồng Chương không nói Tang Bác Thụy trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.Tang Bác Thụy lừ hắn nói: “Chương dối trá, ngươi nói thật đi, đứng trước mặt Húc vương chân ngươi không nhũn ra sao?”“Ta cũng không làm chuyện gì trái lương tâm, sao lại nhũn chân cho được?” Lưu Hồng Chương thừa nhận khí thế của Húc vương đúng là khiến người khác khó mà chịu đựng được nhưng mà người đến là khách, bản thân hắn cũng có thiệp mời, Húc vương là nửa chủ nhân trong nhà có thể làm gì bọn hắn? Có gì mà phải nhũn chân? “Tiểu Thạch Đầu, sao không mời bạn đệ đến phòng khách ngồi chơi?” Giọng nói trong trẻo dễ nghe như nước suối trên núi cao vang lên sau lưng bọn họ.
Năm người Tang Bác Thụy vội chuyển tầm nhìn, chỉ thấy một mỹ nhân đang mỉm cười nhìn bọn họ.“Nhị tỷ, đệ giới thiệu với tỷ, đây là bạn học của đệ!” Tiểu Thạch Đầu giới thiệu từng người bạn thân cho nàng biết rồi nói với các bạn của mình “Đây là nhị tỷ ta!”“Chào nhị tỷ!”“Cảm ơn nhị tỷ mỗi ngày đều để Dư Phàm mang điểm tâm đến cho chúng ta ăn!”“Nhị tỷ nhìn tỷ còn trẻ hơn cả Tiểu Phàm!”“Nhị tỷ…” Tiểu Thạch Đầu không chịu nổi dáng vẻ chân chó của đám bạn tốt vội vàng ngăn lại: “Gọi linh tinh gì đó? Nhị tỷ ta vừa qua mười bảy, còn nhỏ tuổi hơn các ngươi nữa!”“Tuy nhị tỷ nhỏ tuổi nhưng bối phận lớn! Với quan hệ của hai ta, nhị tỷ ngươi là nhị tỷ ta.
Nhị tỷ, bánh ngọt matcha và hoa quả tỷ làm ăn rất ngon, ta chưa được ăn điểm tâm ngon như thế bao giờ! Nhị tỷ tay nghề của tỷ không có ai là đối thủ!!” Tang Bác Thụy là người chân chó nhất, khen hết câu này đến câu khác.
Dư Tiểu Thảo không ngờ rằng bạn bè tốt của em trai mình lại thú vị như vậy.
Nàng cứ tưởng rằng học sinh trong Quốc tử giám đều là mọt sách, nhưng mà tên nhóc họ Tang này đáng yêu thật đó.“Hôm nay loại điểm tâm nào ta cũng chuẩn bị đầy đủ, thích ăn món gì cứ sai đám người làm đi lấy, đừng khách khí.
Tiểu Thạch Đầu, tiếp đón bạn của đệ tốt nhé, đừng để bọn họ buồn chán!” Dư Tiểu Thảo dặn dò vài câu rồi chào tạm biệt với bọn họ, đi cùng Triệu bá mẫu và mẹ nuôi đến nội viện.“Phụt! Tiểu Phàm, hóa ra nhũ danh của ngươi là Tiểu Thạch Đầu, buồn cười thật đó!” Tang Bác Thụy che miệng cười, giống như chú chuột nhỏ trộm được dầu đốt đèn.“Buồn cười hơn nhũ danh ‘Đại Tráng’ sao?” Lưu HồngChương nhân dịp chen vào một câu!! “Chương dối trá!! Ngươi muốn đánh nhau phải không??” Tang Bác Thụy lập tức giống như gà chọi, dựng hết lông trên cổ lên.
Nhũ danh Đại Tráng này mãi mãi là nỗi đau trong lòng hắn ta.
Cũng tại hắn ta bị sinh sớm, yếu ớt như mèo con vậy.Bà nội hắn ta lại tin vào cách nói hoang đường “Tên xấu dễ nuôi” nên đặt nhũ danh cho hắn ta là Đại Tráng.
Không nói gì chứ từ nhỏ đến lớn hắn ta đúng là ít bị bệnh thật, sau này lớn lên lại cường tráng, khỏe mạnh hơn rất nhiều đàn ông trong nhà.
Bởi vì hắn ta cật lực phản đối nên từ mười tuổi trở đi không ai gọi hắn ta bằng nhũ danh này nữa.
Nhưng nói sao thì đây vẫn là vảy ngược của hắn ta, ai nói hắn ta cũng sẽ nổi giận.“Được rồi được rồi! Hai người cãi nhau cũng không nhìn xem đây là đâu.
Hôm nay là sinh nhật Dư Phàm, đừng nói nữa, phải để lại ấn tượng tốt cho nhị tỷ!” Chung Lập Phong lớn tuổi nhất cũng chững chạc nhất trong năm người, lên tiếng ngăn cản cơn bão to sắp đổ bộ này.Hoàng Tử Húc tính cách phóng khoáng cười vui vẻ nói: “Tiểu Phàm, có thể dẫn chúng ta đến nhà bếp xem có những loại điểm tâm nào không? Hay là…chúng ta tự đi lấy?”“Được đó, được đó! Ta đồng ý!!” Tang Bác Thụy lập tức quên ngay nỗi đau mang tên Đại Tráng, vui vẻ tán thành ý kiến này.
Lý Văn Phong cũng sáng mắt gật đầu.Tiểu Thạch Đầu có hơi khó xử nói: “Mọi người là khách, sao có thể để khách đến nhà bếp được.” “Ôi chao! Đừng cổ hủ như thế, chúng ta còn phân biệt gì nữa? Đi, đi! Dẫn chúng ta đến ngó nhà bếp nhà ngươi!” Mấy tiểu tử xô xô đẩy đẩy đi qua cửa hông.Mấy người này dáng cao chân dài, nhanh chóng đi đến nhà bếp.
Bởi vì tiệc sinh nhật tổ chức ở Dược thiện phường Dư Ký nên trong bếp chỉ có mấy thuộc hạ đắc lực Dương Liễu dẫn theo từ cửa hàng điểm tâm kiểu Tây đang bận túi bụi trong đó.
Thấy Tang Bác Thụy đột ngột xông vào nhà bếp, Dương Liễu cau mày, chống eo hung hăng nói: “Ngươi là ai thế.
Nhà bếp không phải nơi ai cũng có thể đến, mau ra ngoài!”“Dương Liễu tỷ, là đệ!” Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng đẩy Tang Bác Thụy sang một bên mỉm cười nói.Thấy người đến là em trai chủ tử Dương Liễu mau chóng thu lại biểu cảm hung dữ, nhưng mà nhà bếp vẫn là nơi quan trọng không phải ai muốn đến là đến “Tiểu công tử, ngài có yêu cầu gì thì sai bảo đám người làm là được.
Cần gì phiền nhóm khách quý đến nhà bếp thế này?”.