Nền giáo dục đổi mới theo hướng hiện đại, những giáo viên cũ không còn có chỗ đứng trong trường học, cộng thêm cả nhân lực quá dồi dào nên cô Trình không thể làm giáo viên trong trường được nữa.
Bà còn vừa mới ly dị chồng, trong nhà nheo nhóc bốn người con còn chưa đủ sức để kiếm được việc làm.
Gia cảnh đã khó nay lại càng khó hơn.
Thân người của cô Trình có béo ra căng tròn, nhưng đó không phải là béo do hưởng sung hưởng sướng, bộ quần áo cũ vải không giấu nổi vẻ túng khó toát lên qua dáng dấp con người.
Nhưng càng nghèo nàn, cô Trình lại càng cảm thấy mặc cảm, bị nhiễm thói đua đòi, tiền đã ít nhưng cứ dốc cạn để mua về trang sức, túi giày đắt tiền.
Thái độ của bà với mọi người cũng đã thay đổi.
Để người ta thấy mình sang hơn, bà không ngại chê trách kẻ nghèo, nhìn thấy ai quyền quý thì liên mồm xuýt xoa, lấy lòng.
Đó là những điều mà Dương Khánh Đình nghe được từ những người ngồi bên bàn tán với nhau.
Túng quẫn cũng có thể khiến cho nhân cách con người thay đổi.
Hiện tại, hình ảnh về một người giáo viên đoan trang mà cô đã từng ghi nhớ rất sâu đậm trong lòng bỗng trở nên nhạt nhòa, cố nhớ cũng không nhớ nổi.
Trên bàn ăn, cô Trình gắp liên tục những miếng thức ăn, chất thành một đống to trong bát.
Khi tiệc tàn, bà vơ lấy mấy đĩa đồ thừa đổ vào trong những chiếc hộp xốp lấy của nhà hàng, lấy phần về cả bốn cái hộp to.
Hành động của bà rất tùy hứng, không quan tâm hay để ý đến ai cả.
Dương Khánh Đình dù không muốn nhưng sự vô duyên của cô Trình khiến cho cô cảm thấy khó chịu, muốn phủi sạch sự quen biết và những quá khứ gắn bó khi xưa.
Thấy mọi người đang rủ nhau đi tăng hai, Dương Khánh Đình đã vội vàng từ chối, mặc cho bọn họ có chèo kéo, cô cũng nhất quyết không đi.
Kể cả lần sau cũng vậy, cô sẽ không nhận những lời mời họp lớp kiểu như này nữa.
“Ơ kìa? Sao mọi người đứng hết ngoài này vậy? Tiệc tàn rồi sao? Vậy là tôi lỡ đến muộn mất rồi…”
Một giọng nữ vang lên thanh mảnh và êm ái tựa như tiếng đàn cầm, nhưng với Dương Khánh Đình, nó lại chẳng khác nào một mảnh dao cùn cứa vào lưng.
Có mấy người vui mừng reo lên: “Tiểu Nghê! Bà đến muộn quá đó! Tôi cứ tưởng bà thất hứa cơ.”
“Xin lỗi mà xin lỗi mà.” Hoàng Tiểu Nghê tươi cười, khóa lại cửa xe Ferrari rồi bước tới chỗ đứng của bọn họ.
Không biết là vô tình hay cố ý, khi đi ngang qua Dương Khánh Đình, chiếc túi xách của cô ta văng mạnh vào vai của cô.
“Ôi! Tớ xin lỗi! Cậu có sao không? Vừa nãy tới sơ ý quá.”
Hoàng Tiểu Nghê cuống quýt, muốn cầm tay của Dương Khánh Đình nhưng cô đã rụt người lại, ánh mắt nhìn cô ta không có lấy một tia thiện cảm.
“Tôi không có bị gì đâu cô Hoàng.
Lần sau cô nên chú ý hơn một chút nếu không muốn có người phải vào viện bó bột vì cô.”
“Khánh Đình? Sao cậu lại nói tớ như vậy?” Hoàng Tiểu Nghê xịu mặt buồn rầu, giọng nói run run như sắp khóc: “Hai chúng ta là bạn biết bao lâu nay, tại sao lại nặng lời với nhau như vậy? Thực sự tớ không cố ý mà.
Có phải là cậu vẫn giận tớ với anh Bình Vân không? Đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi…”
“Cô Hoàng không cần phải diễn nữa.
Mọi người đều đã đi hết rồi.
Và làm ơn đừng có nói đến hai từ bạn bè ở trước mặt tôi, như vậy tôi sẽ biết ơn cô lắm đấy.”
Dương Khánh Đình không muốn nhìn Hoàng Tiểu Nghê nữa, mỗi giây cô ta xuất hiện trước tầm mắt của cô là như có một bãi phân chó chắn ngang đường vậy.
Cô xoay lưng tìm chiếc xe con mà An Sinh đang ngồi ở trong chờ đợi, nhưng tầm mắt chỉ vừa mới chuyển đi, một chiếc khăn từ đằng sau đã chụp mạnh vào miệng cô.
Dương Khánh Đình hoảng hốt muốn giãy ra, nhưng Hoàng Tiểu Nghê đã lấy một chiếc kim nhỏ châm vào cổ cô.
Toàn bộ cơ thể của Dương Khánh Đình chao đảo, ngả người ra đằng trước.
Hoàng Tiểu Nghê cầm lấy cổ cô ngăn không cho cô đổ người xuống đất.
Nhìn người trước mắt do nhiễm thuốc gây mê mà bất tỉnh, khóe miệng cô ta không kìm được mà cong lên cao.
“Tiểu Nghê! Cậu cùng với Khánh Đình đang làm gì ở đó vậy?” Có người thấy họ cứ mãi đứng đó không di chuyển thì quay người lại gọi to.
“Mọi người cứ đi trước đi.
Khánh Đình bảo cậu ấy hơi mệt nên tớ giúp dìu cậu ấy về nhà.”
Hoàng Tiểu Nghê mỉm cười nhẹ nhàng với người đó, vẫy vẫy tay rồi đẩy xe lăn của Dương Khánh Đình rời đi.
Trong mắt của mọi người, hai người bọn họ vẫn như một đôi bạn thân thiết gắn bó suốt từ thời cấp ba.
Đó là điều mà Dương Khánh Đình căm ghét nhất.
Hoàng Tiểu Nghê mở cửa xe Ferrari, xóc người của Dương Khánh Đình cho nằm ở ghế sau xe.
Lúc nhìn quanh một lượt trên cơ thể của cô, tầm mắt của cô ta dừng lại trên tay của Dương Khánh Đình.
Hoàng Tiểu Nghê cầm lấy cổ tay cô nâng lên, giât mạnh chiếc nhẫn cưới nạm lục bảo của cô ra, ngắm nghía một lúc.
“Chiếc nhẫn cưới này là của cô với Hữu Duy à? Tiếc quá, nhưng từ nay cô nhường phần tôi đeo cái này nhé?”
Cô ta cất chiếc nhẫn cưới vào trong chiếc ví cầm tay, nhỏ giọng thì thầm với Dương Khánh Đình.
“Mà từ nay cô cũng không cần lấy lại nó đâu.
Chắc gì sau này cô còn giữ nổi cái danh chức Ân phu nhân?”