Nhiên Nhiên nhìn lên chiếc lịch treo tường, hôn nay là ngày lễ thất tịch, ngày của những cặp tình nhân.
Cô ta bước vào trong nhà bếp, nhận lấy khay thức ăn rồi bê lên phòng của Dương Khánh Đình.
Lúc đi ngang qua hành lang, Nhiên Nhiên vô tình nghe thấy giọng của mấy cô hầu nữ khác đang tán dốc với nhau.
“Hôm nay bỗng nhiên crush của tao rủ tao đi chơi thất tịch.
Mày nghĩ có phải là anh ấy cũng đã nhận ra tình cảm mà tao dành cho anh ấy không?”
“Bớt bớt lại đi bà nội.
Chắc gì đã là thích? Có khi anh ta rủ mày đi chơi rồi mới nói là ảnh ý không thể nhận được tình yêu của mày, là “buổi đi chơi nhân đạo cuối cùng” đó.”
“Hừ! Mày toàn được người yêu nuông chiều, cưng như em bé nên hư người rồi phải không? Cứ thích trù người ta.
Mồm mày là “thối” lắm đấy.”
Nhiên Nhiên chỉ dừng lại nhìn mấy người đó một lúc rồi lại tiếp tục bước đi.
Cô ta hoàn toàn không có hứng thú đâu để nghe về mấy chuyện thất tịch.
Lúc đứng trước cửa phòng của Ân phu nhân, trong đáy mắt của Nhiên Nhiên không khỏi ánh lên tia ghét bỏ.
Cô ta đập lên cửa thật mạnh như là để xả ra cơn tức giận lại bị nhóm lên thêm một lần nữa trong lòng.
“Ra nhận thức ăn này!”
Thấy cửa phòng không khóa, cô ta mở cửa bước hẳn vào bên trong, nhìn một người phụ nữ đang bất động nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh này đã quen thuộc đến nỗi khiến cho bất cứ ai cũng như có một siêu năng lực, đứng ở ngoài cửa nhưng vẫn có thể nhìn xuyên vào bên trong xem cô đang làm gì.
Mặc dù hiện tại mới chỉ là những ngày đầu thu, thời tiết chưa thể dịu đi được mấy phần nóng bức, nhưng Dương Khánh Đình quanh năm đều chỉ mặc những bộ váy ngủ dài qua cả gót chân, phủ hết cả mu bàn tay.
Bộ váy trắng vừa dài vừa rộng, nhưng nó không thể che đi được dáng người gầy gò của Dương Khánh Đình.
Cả thân người của cô đều toát lên vẻ thiếu sức sống, chỉ có duy nhất phần bụng đang bao chứa một sinh mệnh khác là thứ để cho cô lưu luyến cuộc sống này.
Nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu hắt vào bên trong, dải trên người của Dương Khánh Đình một lớp hào quang mỏng, nhưng nó chỉ khiến cho cô thêm phần tiều tụy hơn mà thôi.
Kì lạ là hôm nay, khi Nhiên Nhiên mở cửa bước vào, Dương Khánh Đình lại ngoảnh đầu nhìn sang cô ta, chứ không phải là thờ ơ, không có phản ứng gì với bất cứ ai như mọi ngày.
Ánh nhìn của cô vẫn mờ mịt và mông lung, nhưng hôm nay nó có một chút đốm sáng rất lạ.
Ánh nhìn đó không khỏi khiến Nhiên Nhiên rùng mình và hoang mang.
Bỗng Dương Khánh Đình cong cong môi cười.
“Nhiên Nhiên hôm qua đã nói là sẽ không mang thức ăn đến cho tôi nữa, nhưng hôm nay vẫn bê lên.
Có phải trong lòng của Nhiên Nhiên vẫn còn nghĩ về tôi không?”
Nghe Dương Khánh Đình nói ra câu này, hốc mắt của Nhiên Nhiên cay xè lại vì tức giận, miệng cười khẩy.
“Phu nhân có lẽ đã quá đề cao mình rồi.
Nghĩ về kẻ lừa gạt người khác cũng đã khiến tôi tự thấy não mình bẩn đi.”
Dương Khánh Đình rõ ràng có danh phận cao hơn Nhiên Nhiên, nhưng khi nghe một cô hầu nhỏ hơn mình mỉa mai, cô cũng không có lấy một chút giận dữ.
Đôi mắt hiếm lắm mới phản lên một chút sắc sáng của cô lại trở về nguyên trạng vẩn đục như lúc ban đầu.
Dương Khánh Đình cụp mắt, thân người lại khép vào nhỏ bé.
“Tôi xin lỗi…” Giọng cô khe khẽ.
Nhiên Nhiên còn đang định mắng cô là đồ vô liêm sỉ, là kẻ đã phá hoại mất tình yêu của cô ta, nhưng khi nghe câu xin lỗi của Dương Khánh Đình, mọi lời định nói ra lại nuốt ngược vào bụng.
Cô ta hừ một tiếng không muốn nhìn cô nữa, đặt khay thức ăn lên một chiếc bàn rồi đi ra khỏi phòng, đóng mạnh cửa lại, bỏ Dương Khánh Đình thơ thẩn một mình trong phòng.
Cô nhìn quanh khắp cả căn phòng im ắng, là căn phòng đã từng là của cô và Ân Diên Tuyền, lại nghiêng đầu nhìn những đĩa thức ăn được Nhiên Nhiên bê tới.
Dương Khánh Đình di chuyển xe lăn đi tới bàn, mở chiếc lồng che.
Bên trong khay, những đĩa thức ăn đã nguội, có rau xào một chút thịt bò và cơm.
Người đầu bếp còn phòng hờ nếu cô không muốn ăn còn chuẩn bị cả một bát cháo hầm rau củ nhỏ.
Dương Khánh Đình vừa ngửi thấy mùi thức ăn đã cau mày, bụng gan sôi trào khó chịu.
Cô không đói cũng chẳng muốn ăn.
Nhưng nghĩ tới ngoài cô ra vẫn còn một sinh linh khác cần có được đầy đủ chất dinh dưỡng, Dương Khánh Đình lại cắn răng, cầm thìa múc một muỗng cháo.
Dù đã không còn nóng nhưng cháo vẫn giữ được vị ngọt thanh thanh của nấm và cà rốt, nhưng khi Dương Khánh Đình ăn, cô lại chẳng cảm nhận được nó có mùi vị gì cả.
Thậm trí còn có phần đăng đắng, nuốt không nổi, cứ như là ăn phải sáp vậy.
Nhiều lần cô muốn nôn ra, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.
Chỉ mỗi việc ăn thôi nhưng với Dương Khánh Đình lại mệt nhọc đến thở không ra hơi.
Chẳng biết rốt cuộc cơ thể cô đã yếu tới mức nào rồi.
Nếu không phải vì đang có con, cô đã bỏ ăn mà chết đói từ lâu rồi, hoặc là đã tìm một nơi nào đó để tự tử.
Dạo gần đây, cô đã nhận ra mình mắc phải bệnh trầm cảm.
Nghe nói người bị bệnh tâm lí thường không biết mình bị bệnh, liệu cô có được tính là người thông minh không nhỉ?
Dương Khánh Đình đã muốn chết từ lâu rồi, trước cả khi cưới Ân Diên Tuyền.
Nhưng những ý nghĩ đó vừa mới thoảng qua thì lại bị dập tắt bởi một lí do nào đó.
Như hiện tại là vì đứa bé trong bụng.
Hẳn là ông trời vẫn chưa cho phép cô được rời đi.
Cô phải hoàn thành bổn phận là sinh cho anh một người con, rồi mới được phép tìm kiếm sự giải thoát.
Dương Khánh Đình phải cố lắm mới có thể ăn hết được một bát cháo con con, cô dựa lưng ở trên xe lăn, tay trong vô thức vuốt lên bụng
Thật may vì đứa bé trong bụng cô là con trai.
Không phải là cô không thích sinh con gái, chỉ đơn giản là vì là con trai, con cô sẽ không phải chịu những áp lực giống như cô.
Cô mong con trai cô khi lớn lên sẽ là một con người ấm áp.
Dù cho ý định ban đầu của cô là sau khi sinh con xong, cô cũng sẽ rời đi luôn, nhưng ước muốn được ôm con một lần cuối cùng vẫn lóe lên trong lòng cô.
“Con ơi, hôm nay là sinh nhật mẹ đấy.
Lớn lên, nếu có thể, con hãy hát bài chúc mừng sinh nhật mẹ nhé.”