“Hôm nay bạn tôi sẽ ở lại đây chơi đến tận đêm khuya, có thể sẽ có một vài người ngủ lại nên chuẩn bị phòng hộ tôi.”
Ân Thư Thảo hạ lệnh cho người hầu trong dinh thự và tất cả bọn họ đều cung kính đáp lại, tựa như cô ấy mới thực sự là chủ nhân trong căn nhà này.
Dương Khánh Đình ngồi trong một góc nhà, khóe mắt hơi run lên rồi lại cụp xuống, cúi đầu nhìn xuống đôi chân của mình.
Trong cả một đại sảnh đang vô cùng náo nhiệt, chỉ có một mình cô là ngồi thui lui vào một một góc, không một tiếng động, không một ai để ý đến, cô giống như là một người vô hình.
Nhưng Dương Khánh Đình hoàn toàn không hề biết đến vẫn luôn có một cặp mắt đã khoá chặt lên cô trong một khoảng thời gian dài.
Cậu trai tóc vàng im lặng, dù đứng vây xung quanh cậu ta là những tiếng cười nói của đám đông nhưng cậu không hề để ý đến, chỉ một mực nhìn Dương Khánh Đình.
Trong đôi mắt màu xanh ngọc bích ánh lên sự thâm thuý.
Bỗng xung quanh cậu ta vang lên tiếng xì xào.
“Đó là Ân phu nhân phải không? Cô ấy xinh quá.
Trông như búp hê bằng sứ ấy.
Mà nhìn trẻ vậy mà đã mang thai rồi à?”
“Phải xinh như vậy thì mới là vợ của đại gia được chứ?” Một người cười cười nói: “Nhưng tôi đã được nghe một tin đồn rằng cô ta đang ngoại tình đấy! Mặt rõ trong trẻo như thiến sứ mà cũng mưu đồ gớm.”
“Chắc gì tin đồn đó đã là thật? Ân phu nhân nhìn vô tội như vậy thì chắc chắn không thể làm ra chuyện đó được! Mà đó cũng đã là chuyện mấy tháng rồi, sao mấy người vẫn cứ nhắc dai vậy nhể?”
Người bị hỏi đó nhún vai: “Tôi làm sao mà biết được? Nhưng tỉ lệ tin đồn đó là thật lên tới 90% đấy.
Người ta còn bảo, đứa con mà cô ấy đang mang thai không phải là của Ân thiếu gia đâu.”
Từ xa cũng có thể thấy được đôi mắt của Dương Khánh Đình tối đi, cô mím môi, quay xe lăn rời khỏi bữa tiệc, bóng lưng cô lẻ bóng quay ngược về phía của đám đông.
Cô đã nghe thấy cuộc bàn tán đó của họ, và cũng rất sợ nghe họ chỉ trỏ về phía mình rồi.
Cậu trai tóc vàng đó nhìn cô bỏ đi, bỗng gấp gáp muốn đi theo cô.
Nghe thấy sau lưng vẫn là tiếng thì thầm không ngớt của những con người lắm chuyện, cậu ta nhăn mày, quay ra sau tức giận nói với đám người nọ.
“Chỉ có hạng tiểu nhân thì mới bàn tán sau lưng người ta thôi.
Chúng ta đang ở trong nhà của cô ấy đấy, biết điều thì giữ mồm giữ miệng đi.”
Bọn họ nghe cậu nói vậy thì cũng xấu hổ không nói nữa.
Phần là vì nhận ra hành động của mình là quá đáng, hai là vì họ rất tôn trọng cậu ta.
Trước mắt đã thấy Dương Khánh Đình đã biến mất, cậu thanh niên tóc vàng đó vội vã đi theo hướng mà cô đã đi, bất ngờ tay bị Ân Thư Thảo ôm lấy níu lại.
Nhìn dáng vẻ hớt hải của cậu ta, trong lòng của Ân Thư Thảo tức tối, nhưng vẫn cố mà dịu dàng nói với cậu.
“Quang Hào, bây giờ mọi người đều đã tụ tập để tổ chức bữa tiệc, cậu còn đi đâu vậy?”
Tất cả mọi người ở đây đều biết Ân Thư Thảo đang theo đuổi Nguyễn Quang Hào, bây giờ đã tròn bốn năm.
Nguyễn Quang Hào nhìn Ân Thư Thảo đang ôm vào người mình, lại nhìn thấy Dương Khánh Đình đã biến mất, dù có hơi buồn bực nhưng cậu cũng chỉ nhẹ nhàng gỡ tay của cô ra.
“Tôi có một chút việc, cậu cứ tham dự bữa tiệc trước đi.
Lát nữa tôi sẽ xong nhanh rồi đi vào thôi.”
“Cậu đuổi theo Dương Khánh Đình chứ gì?” Ân Thư Thảo nghiến răng: “Cậu đừng quên chị ta hiện tại đã là gái có chồng, hơn nữa còn đã mang thai.
Cậu cũng hẳn là đã biết hiện tại đang có một số thứ tin đồn không được hay ho lắm đang bao quanh lấy chị ta!”
Một số người nghe thấy có biến động đều đã nhìn hết về phía của họ.
Thấy vậy, Nguyễn Quang Hào càng dứt khoát gỡ tay ra khỏi ngực của Ân Thư Thảo, xoay lưng vội vã rời đi, để lại một mình Ân Thư Thảo đã tức đến không nói lên lời.
Chắc chắn cô phải gọi cho Ân Diên Tuyền về dạy dỗ lại vợ của anh ta mới được!
Dương Khánh Đình lúc này đã ngồi ở cuối góc vườn hoa được một thời gian, thẫn thờ nghịch nghịch những bông hoa anh thảo đang nở ở bên dưới ánh trăng.
Đôi khi, con người chỉ cần sự yên tĩnh như vậy thôi.
Bỗng có những tiếng loạt soạt của ai đó đang bước đến gần cô, khi Dương Khánh Đình quay lại, vừa lúc thấy Nguyễn Quang Hào.
Cậu ta đã chạy mệt đến độ thở gấp, cổ áo hơi rộng để lộ vùng cổ thon rắn chắc.
“Chị rất đẹp.”
Đó là câu mà Nguyễn Quang Hào nói với cô, ngay trong ngày đầu tiên gặp mặt.
Đôi mắt của cậu nhìn xuống cô, như mang theo đó là tất cả sự chân thành của cậu.
“Chị là người đẹp nhất mà em từng được nhìn thấy.
Nếu là em, em có thể làm cho chị hạnh phúc.”
Nguyễn Quang Hào là con lai của dòng máu Pháp Trung, khi nói ra, đôi mắt xanh của cậu ấy rung động rất lưu luyến.
Nhưng với Dương Khánh Đình, cô lại chỉ thấy hoang mang, trong vô thức lùi người ra sau, giữ một khoảng cách nhất định với cậu ta.
Cô chưa từng gặp mặt cậu ta, và cô đã là người có chồng.
Sao cậu ta có thể nói ra những lời nói thâm tình ấy với cô?
Nguyễn Quang Hào nhìn thấy sự cự tuyệt hiện lên trong đôi mắt của Dương Khánh Đình, khuôn mặt của cậu ta thoáng buồn nhưng rồi lại tươi cười nói.
“Em đùa thôi.
Mong chị đừng nghĩ nhiều.”