Vô Thượng Sát Thần

Chương 241: Liêm Đao Tử Thần



Nhìn thấy Tiêu Phàm tu luyện Cơ Sở Về Hồn Hóa đột phá Chiến Vương cảnh, Hồn Lực cuồn cuộn như biển, Bàn Tử và Ảnh Phong nào còn do dự.

Hai người không chút do dự chọn tin tưởng Tiêu Phàm, bắt đầu sử dụng bản cải tiến Cơ Sở Về Hồn Hóa để tu luyện.

Vẻn vẹn đi qua nửa ngày, một đại giang sắc đen lao nhanh không ngớt xuất hiện ở trong đại điện, tiếng gầm gừ kinh thiên động địa.

– Đại giang? Cũng không tồi!

Tiêu Phàm hơi hơi kinh ngạc, sau đó liền thoải mái, Ảnh Phong chỉ là Thất Phẩm Chiến Hồn mà thôi, có thể luyện Hồn thành Đại Giang đã vô cùng khó.

– Thất Phẩm Chiến Hồn thành Đại Giang?

Trong mắt Chiến La cũng toát ra vẻ kinh dị, nói:

– Tiêu Điện Chủ, có thể đem bản Cơ Sở Về Hồn Hóa cải tiến cho ta xem không?

– Tất nhiên có thể.

Tiêu Phàm không do dự, không có Chiến La cung cấp Hồn Tủy, hắn cũng không khả năng đột phá Chiến Vương cảnh, một tia khúc mắc cuối cùng của hắn đối Chiến La cũng biến mất không còn một mảnh.

Lập tức Tiêu Phàm dùng Hồn Lực đem Cơ Sở Về Hồn Hóa truyền cho Chiến La, ánh mắt Chiến La lộ ra vẻ kinh ngạc, hoảng sợ nói:

– Còn có thể như thế này?

– Tiền bối, có vấn đề gì không?

Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Chiến La.

– Không có vấn đề, cái này thực sự là do ngươi cải tiến?

Chiến La vẫn có chút không tin. Công pháp này đơn giản đến kỳ lạ, thậm chí hắn hoài nghi, một tu sĩ chỉ có được Ngũ Phẩm Chiến Hồn cũng có khả năng đột phá được Chiến Vương cảnh.

– Ngẫu nhiên thu hoạch được.

Tiêu Phàm gật đầu.

Trong mắt Chiến La đều là vẻ khổ sở, ngươi ngẫu nhiên thu hoạch lại khiến cho ta tự ti mặc cảm, nếu là cố ý lĩnh ngộ còn được?

Oanh!

Cũng đúng lúc này, quanh thân Bàn Tử cũng bộc phát ra khí thế đáng sợ, Hồn Lực cuồn cuộn lao nhanh tứ phương, chực muốn hấp thụ cả đại giang của Ảnh Phong.

– Lại là Hồn Lực thành biển?

Con ngươi Chiến La hơi hơi co rụt lại, không chút do dự, một đạo Hồn Lực từ trên người hắn dập dờn mà ra, hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng, ngăn cách Bàn Tử và Ảnh Phong.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

– Đa tạ tiền bối.

Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ, nếu như Hồn Hải hai người xung kích, hậu quả khó mà lường được.

– Tiêu Điện Chủ, ngươi đã khai sáng một trang lịch sử rồi.

Chiến La cảm thán nói, một Hồn Lực Thành Hải đã đủ để chấn kinh.

Nhưng ngay hôm nay liên tiếp xuất hiện hai cái, điều này cũng có chút yêu dị. Trong nháy mắt Chiến La nghĩ đến bản cải tiến Cơ Sở Về Hồn Hóa.

Cảnh tượng kỳ dị như vậy, qua mấy canh giờ mới dừng lại.

Ảnh Phong và Bàn Tử liên tiếp tỉnh lại, trên mặt hai người đều tỏa ra nụ cười.

– Chúc mừng chúc mừng.

Bàn Tử cười không ngậm miệng được, Hồn Lực Thành Hải cũng khó trách hắn cao hứng như vậy.

– Cùng vui cùng vui.

Ảnh Phong cũng cười ha ha, Thất Phẩm Chiến Hồn, Hồn Thành Đại Giang, tìm khắp Chiến Hồn Đại Lục cũng tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay.

– Được rồi, không phải lấy lòng.

Tiêu Phàm nhìn không chịu nổi:

– Phải rồi, Lão Nhị, ta phát hiện một vấn đề, vì sao Hồn Lực Thành Hải, Hồn Hải của ta là rất lớn, sao Hồn Lực lại không có bao nhiêu.

– Ngươi chẳng lẽ còn muốn Hồn Lực lấp đầy đan điền ngươi hay sao?

Bàn Tử tức giận nói:

– Hồn Lực Thành Hải, đây chỉ là một loại dị tượng, chỉ có thể nói Hồn Hải càng lớn, tiềm lực cũng càng lớn, về sau có thể từ vòng xoáy Hồn Lực không ngừng hấp thu thiên địa linh khí đột phá.

Tiêu Phàm không có ý tứ gãi đầu một cái, buồn bực nói:

– Ý ngươi là Chiến Vương cảnh cũng phải dựa vào hấp thu thiên địa linh khí để đột phá?

– Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng Hồn Lực Thành Hải rồi, liền một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nằm ở trên giường cũng có thể đột phá?

Bàn Tử trợn mắt nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm rốt cục hiểu rõ, bất luận là Hồn Lực Thành Hải, hay là Hồn Lực Thành Giang, cũng chỉ là đại biểu tiềm lực một người mà thôi.

Một mặt trực tiếp móc nối với Chiến Hồn, Chiến Hồn cấp phẩm càng cao, Hồn Hải càng lớn, một mặt cũng có quan hệ cùng công pháp tu luyện. Vừa rồi bọn hắn tu luyện Cơ Sở Về Hồn Hóa chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 559: 559: Thỏ Khẩn Trương Cũng Cắn Người

– Đáng tiếc, một ao Hồn Tủy này bị ba người chúng ta tiêu xài không còn.

Bàn Tử lại nhìn hướng Hồn Tủy phía sau đã khô cạn, thở dài nói.

– Còn không đủ, đi thôi, ở chỗ này ngốc hơn nửa tháng cũng nên rời đi rồi.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói, đi đến bên người Chiến La, hơi hơi cúi người xuống, nói:

– Đa tạ tiền bối đã giúp lần này.

– Không cần khách khí, các hạ nhớ kỹ đáp ứng việc của ta là được.

Chiến La cười tủm tỉm nói, có Bàn Tử hai người ở đây, hắn không còn xưng hô Tiêu Phàm là “Tiêu Điện Chủ”.

– Suýt quên mất việc này, nhận ơn nghĩa của người ta mà lại quên, ai.

Tiêu Phàm trong lòng hơi hơi kinh ngạc, bản thân suýt chút quên việc này, trịnh trọng gật đầu nói:

– Tiền bối yên tâm, vãn bối dùng hết khả năng để hoàn thành.

Sau đó hai người Bàn Tử và Ảnh Phong bái tạ, ba người lúc này mới rời khỏi đại điện. Đột phá Chiến Vương cảnh, ba người đã có thể phi hành trên không, không có Chiến La làm phiền, tự nhiên hết sức dễ dàng.

– Đợi chút.

Đang lúc ba người vừa đi ra đại điện, thanh âm Chiến La bỗng lại vang lên, ba người liền vội vàng ngừng bước chân, chỉ thấy Chiến La nói:

– Tiêu… bằng hữu, Cốt Đao kia ngươi cũng mang đi đi, cái kia hẳn là đồ vật thuộc về ngươi.

– Cốt Đao?

Ba người Tiêu Phàm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nơi nào có cái gì Cốt Đao?

Đột nhiên…

Ken két! Trên quảng trường Chiến Vương xương cốt bắt đầu tan ra thành từng mảnh, hóa thành vô số bột phấn cốt trắng tiêu tán ở trên quảng trường, mà ở tại chỗ lại cắm một Hồn Binh quỷ dị huyết sắc, từ bề ngoài nhìn qua, tựa như một chuôi cự hình liêm đao.

– Liêm Đao Tử Thần?

Tiêu Phàm thốt ra, trong nháy mắt nghĩ đến một cái tên, đương nhiên cái tên này cũng không phải là tên thật Cốt Đao này, mà là trong đầu hắn nhớ tới một chút đồ kiếp trước.

– Liêm Đao Tử Thần? Cái này rất hình tượng, ha ha!!!

Chiến La cười ha ha một tiếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1760

Một tiếng ầm vang, Thanh Đồng đại điện lần nữa bế quan, trên quảng trường một mảnh tĩnh mịch, yên tĩnh tới cực điểm.

– Ảnh Phong.

Tiêu Phàm đột nhiên kêu lên.

– Ách?

Ảnh Phong trong lúc nhất thời không phản ứng, không biết vì sao, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên:

– Không, Hồn Binh này quá trân quý.

Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt hắn lại bán đứng hắn, hoàn toàn bị Liêm Đao Tử Thần hấp dẫn.

– Đừng lải nhải, nhanh cầm rời đi khỏi nơi này. Nếu ngươi không muốn, vậy liền để lại ở chỗ này.

Bàn Tử một chưởng đẩy lưng Ảnh Phong, trong tay hắn còn cầm Chiến Thiên Kích đây, đối với Liêm Đao Tử Thần tự nhiên không cảm thấy hứng thú.

Tiêu Phàm càng trực tiếp đạp không mà lên, hướng về bên ngoài màn sáng bay đi.

– Đa tạ công tử.

Khuôn mặt Ảnh Phong cười tươi như hoa, không chút do dự nắm Liêm Đao Tử Thần trong tay, thanh âm hoa lạp lạp vang lên, một

trận rung động chấn màng nhĩ người.

– Âm ba công kích?

Ba người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc này mới phát hiện phía sau Liêm Đao Tử Thần, còn có một đầu xích sắt đen.

– Âm ba công kích thật quỷ dị, ta cảm giác đầu choáng váng một trận.

Bàn Tử đầu lảo đảo, tay cầm Chiến Thiên Kích, một cỗ chiến ý ngập trời bộc phát ra, ánh mắt lúc này mới khôi phục bình thường.

Ngược lại, cái âm ba công kích này đối với Tiêu Phàm không có bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ là U Linh Chiến Hồn trong đan điền hơi hơi rung động một cái.

– Là một Hồn Binh không sai, chí ít đạt tới Bát Phẩm.

Bàn Tử hít sâu một hơi, lập tức nhếch miệng cười một tiếng:

– Có điều so với Chiến Thiên Kích ta vẫn là kém một chút.

– Thích hợp nhất mới là tốt nhất.

Ảnh Phong lơ đễnh, áo bào đen bao bọc, tay cầm huyết sắc Liêm Đao Tử Thần, thật là có một loại cảm giác giống như tử thần.

– Đừng đắc ý, thu hồi tất cả Hồn Binh lại, đi thôi.

Tiêu Phàm liếc mắt trừng hai người, U Linh Chiến Hồn xuất hiện bao phủ ba người, xông ra quảng trường.

MềuSiuBự – VạnYênChiSào –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.