Vô Thượng Sát Thần

Chương 481: Cổ Thành Rộng Lớn



Phi Độ Chiến Thuyền tiến vào Hoang Mạc Tử Vong, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều. Cương phong kia tàn phá bừa bãi, điên cuồng nghiền ép lấy màn chắn phía trên Phi Độ Chiến Thuyền, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ.

Tốc độ Phi Độ Chiến Thuyền cũng chậm đi không ít. Bất tri bất giác màn đêm chậm rãi buông xuống, phía bên trong màn sáng trong suốt vô cùng, so với bên ngoài màn sáng tương phản rõ ràng.

– Hỏa Hoàng tiền bối, còn bao lâu nữa?

Tiêu Phàm nhìn Hỏa Hoàng hỏi.

– Sáng sớm ngày mai hẳn sẽ đến.

Hỏa Hoàng nói, nhìn Tiêu Phàm thật sâu. Hắn phát hiện khí tức Tiêu Phàm so với một tháng trước lại cường hoành hơn rất nhiều.

Trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, xem ra Hoang Mạc Tử Vong này thật đúng là rộng lớn.

Có điều ngẫm lại liền thoải mái, Hoang Mạc Tử Vong này nhìn có vẻ yên tĩnh vô cùng, nhưng mà khắp nơi đều lộ ra nguy cơ. Nếu như không phải có Phi Độ Chiến Thuyền che chở cho, những cương phong kia đã khiến đám người lãnh đủ.

Nhất là khi Phi Độ Chiến Thuyền càng tiến dần vào, cương phong bên ngoài càng thêm đáng sợ, đến Tiêu Phàm cũng có cảm giác tê cả da đầu.

Khó trách có người đồn, Hoang Mạc Tử Vong là cấm địa, đến cường giả Chiến Hoàng tiến vào cũng có khả năng có vào mà không ra, thập tử vô sinh, lại càng không cần phải nói đến cường giả Chiến Vương.

– Phi Độ Chiến Thuyền này cũng là đồ tốt, sau này nếu có thực lực, nhất định phải làm một chiếc.

Trong lòng Tiêu Phàm nghiền ngẫm.

Bát Phẩm Hồn Binh Phi Độ Chiến Thuyền, không chỉ là làm công cụ thay cho đi bộ, hơn nữa còn rất có lực phòng ngự. Đương nhiên, nếu có cả lực công kích nữa thì là tốt nhất.

Nhưng đây chỉ là ý nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, với thực lực của hắn muốn có được Phi Độ Chiến Thuyền cũng rất khó khăn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả mọi người hưng phấn ngủ không yên, trừ hưng phấn ra, còn có khẩn trương và lo lắng, tiến vào Hoang Mạc Tử Vong dù là Kiếm Hoàng cũng phải cẩn thận từng li từng tí, càng không cần phải nói bọn hắn.

Tia ánh sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng nhô lên từ phía sau Phi Độ Chiến Thuyền, tốc độ Phi Độ Chiến Thuyền cũng chậm hơn rất nhiều, sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Phi Độ Chiến Thuyền rốt cục dừng lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

Đám người nhắm mắt đều nhao nhao đứng dậy đi đến bên cạnh lan can, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Từng đạo vòi rồng to lớn tàn phá bừa bãi trên không, liên thông chân trời, quay cuồng trong toàn bộ thế giới cát vàng, không có bất kỳ tung tích nào, có điều đám người có thể khẳng định dù là tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, một khi bị vòi rồng kia đánh trúng thì tuyệt đối không thoát được.

Không trung mông lung, căn bản không thấy rõ, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức áp bách, khắc nghiệt.

– Các ngươi xem!

Đột nhiên, tu sĩ đầu thuyền truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, rất nhiều tu sĩ nhao nhao chạy tới, bọn Tiêu Phàm cũng không ngoại lệ.

Đứng ở trước lan can từ trên cao nhìn xuống phía dưới, một tòa thành trì rộng lớn cách Phi Độ Chiến Thuyền không xa kéo dài ra tứ phương trời đất, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Thành trì to lớn với kiến trúc cổ xưa, đường đi rộng lớn giống như trường long, bây giờ đều giăng đầy cát vàng, thấy không rõ diện mạo chân thực, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của nó, đủ để chứng minh nó bất phàm.

Dù là đi qua bao nhiêu năm tháng, Cổ Thành kia vẫn kiên cố vô cùng, mặc cho cương phong tàn phá bừa bãi vẫn không hủy diệt được nó. Nếu như đổi lại là Ly Hỏa Đế Đô, đoán chừng sớm đã bị hủy diệt trong lịch sử bụi bặm, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện với thế gian.

Chỉ bằng vào điểm này đủ để chứng minh toà Cổ Thành này mạnh hơn rất nhiều lần so với Ly Hỏa Đế Đô.

– Khó trách có người nói Cổ Địa Bí Cảnh có thể là một tòa Cổ Đế Đô, nhìn tư thế có vẻ như còn mênh mông hơn cả Đế Đô.

Có tu sĩ lên tiếng kinh hô, khó nén vẻ rung động trong lòng.

– Sở dĩ xưng là Bí Cảnh, là bởi vì toà Cổ Đế Đô này bảo tồn nguyên vẹn không chút tổn hại, bên trong khả năng cũng bảo lưu một chút truyền thừa hoàn chỉnh.

Lại có người mở miệng nói, rất kích động, hận không thể lập tức nhảy ra khỏi Phi Độ Chiến Thuyền xông vào trong Cổ Thành càn quét.

Oanh!

Một âm thanh vang vọng kéo tâm thần của một đám tu sĩ Đại Ly Đế Triều trở về. Phi Độ Chiến Thuyền của Đại Long Đế Triều đã gào thét tới, dừng lại ở cách tu sĩ Đại Ly ngoài một dặm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 680: Chủ nhân thân yêu của tôi (5)

– Tất cả mọi người chú ý.

Cũng đúng lúc này, Hỏa Hoàng nâng cao thanh âm, truyền khắp bên tai tất cả tu sĩ Đại Ly:

– Nếu các ngươi đã đi được tới nơi này thì đã là một trong những người nổi bật của thế hệ trẻ tuổi Đại Ly, mỗi một người các ngươi đối với Đại Ly ta đều là thiên tài hiếm có.

– Nhưng ở chỗ này, thiên tài cũng rất dễ dàng bị diệt, ta hi vọng các ngươi nâng cao tinh thần, không được kiêu ngạo tự phụ, chống đỡ không được nhớ tùy thời lui về, không có ai giễu cợt các ngươi, bởi vì trong Cổ Thành có cái gì, lão phu cũng không rõ.

– Các ngươi có thể yên tâm là Phi Độ Chiến Thuyền vẫn cứ ngừng ở chỗ này, đến ba tháng sau mới rời khỏi nơi đây. Qua thời gian này mà không quay lại, tự gánh lấy hậu quả.

– Hiện tại, các ngươi có thể đi xuống phía dưới.

Nói xong lời sau cùng, Phi Độ Chiến Thuyền oanh một tiếng rơi trên mặt đất. Mặt đất bỗng nhiên chấn động, ngay lúc đó màn sáng thu hồi, vô số cát vàng, cương phong từ bốn phương tám hướng quét tới.

Rất nhiều tu sĩ hưng phấn vô cùng, không chút do dự nhảy xuống khỏi Phi Độ Chiến Thuyền, chạy như điên về Cổ Thành nơi xa.

Ngay lúc đó phía Đại Long Đế Triều, một đám tu sĩ cùng Hồn Thú cũng cực tốc phóng đi về Cổ Thành.

– Lực lượng thật bá đạo, khó trách Phi Độ Chiến Thuyền không tới gần được.

Quan Tiểu Thất tóc dài loạn bay, trong lòng hơi kinh hãi, rất hiển nhiên cương phong này còn đáng sợ hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.

Đám người không khỏi trợn mắt một cái, ngươi không phải đang nói thừa à, nếu như Phi Độ Chiến Thuyền có thể tới gần thì căn bản không tới phiên bọn hắn đến thăm dò.

– Tiểu Thất, Phong Lang, Tiểu Kim, các ngươi đi cùng ta. Thiên Tàn, Tiểu Minh, Ảnh Phong, Lão Nhị, các ngươi đi cùng nhau, chiếu ứng lẫn nhau.

Tiêu Phàm trịnh trọng nói.

Hắn sở dĩ sắp xếp như vậy cũng để đề phòng ngộ nhỡ, ai biết được một lúc nữa sẽ phát sinh cái gì. Bọn hắn quá nhiều người, rất dễ bị phân tán.

Chủ yếu là sẽ còn có rất nhiều người âm thầm chống đối bọn hắn, Tiêu Phàm không thể không đề phòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1751: Mở Ra Thiên Địa Lao Ngục

– Được.

Đám người gật đầu không chút do dự, sau đó lần lượt nhảy xuống khỏi Phi Độ Chiến Thuyền, bay đi về hướng Cổ Thành.

Ngay từ đầu đám người còn không thèm để ý cương phong kia, chẳng qua là khi Quan Tiểu Thất kém chút bị cương phong thổi đi, thần sắc đám người mới ngưng trọng tới cực điểm, nơi này quả thực rất nguy hiểm.

– Đi dưới mặt đất, tận lực tránh cương phong.

Thần sắc Tiêu Phàm có chút ngưng trọng, hắn đã cảm nhận được một cỗ áp lực nhàn nhạt, cái này hẳn là áp chế trước đó Hỏa Hoàng nói tới.

– Công tử, lực lượng ta có vẻ như bị áp chế.

Phong Lang khe khẽ nói, ở chỗ này nói chuyện, gió cát rất dễ bay vào trong miệng.

– Ta cũng vậy.

Quan Tiểu Thất cũng kinh ngạc nói.

– Áp chế là chuyện rất bình thường, hiện tại mới chỉ là bắt đầu.

Tiêu Phàm lắc đầu, theo như lời Hỏa Hoàng, loại áp chế này sẽ biến đổi theo khoảng cách tới gần Cổ Thành.

Cách Cổ Thành càng gần, áp chế cũng sẽ càng lớn.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Tiêu Phàm đại khái nhìn ra khoảng cách, bọn hắn cách Cổ Thành còn khoảng 300 trượng, chính là một cây số.

Đây đối bọn hắn mà nói cũng coi là thử thách cực lớn, mà cái này vẻn vẹn mới chỉ là bắt đầu, dù sao bên ngoài này đối bọn hắn mà nói vẫn chưa có quá nhiều nguy hiểm.

Ngược lại là tiến vào trong Cổ Thành mới không thể lường nhất.

300 trượng!

200 trượng!

100 trượng!

Thời gian một nén nhang, bọn Tiêu Phàm rốt cục đi tới vị trí cách Cổ Thành 100 trượng, bước chân mấy người cũng nặng thêm không ít, áp lực đã gia tăng gấp mười lần ban đầu.

Mỗi người bọn họ đều cảm giác mình đang cõng vác vạn quân đi hành tẩu, cực kỳ gian khổ, hai chân chui vào thật sâu bên trong cát vàng, bước đi tập tễnh.

– Nghỉ ngơi một chút trước đã.

Tiêu Phàm lau lau mồ hôi trên trán. Hắn phát hiện, với thực lực của hắn tối đa cũng chỉ có thể phát huy ra một nửa lực lượng.

– Tam Ca cẩn thận!

Đột nhiên, Quan Tiểu Thất kinh hô một tiếng.

– Oanh!

Vừa dứt lời, một đạo hỏa quang từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, trong nháy mắt rơi vào vị trí Tiêu Phàm, nhấc lên cát vàng đầy trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.