– Hỏa Hoàng, xảy ra chuyện gì?
Tiêu Phàm mở hai mắt nhìn bốn phía, lại phát hiện hư ảnh Chiến Hồn Điện đã biến mất, tu sĩbốn phía cũng chuẩn bị rời đi.
Hỏa Hoàng tức giận liếc Tiêu Phàm, chậm chạp nói:
– Sơ tuyển đã kết thúc.
– Nhanh như vậy?
Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, tâm thần bản thân vừa đắm chìm trong bên trong Hồn Hải, có vẻ như không qua bao lâu, làm sao nhanh như vậy đã kết thúc.
Bất quá khi hắn nhìn bốn phía, Tiêu Phàm biết Hỏa Hoàng không có nói dối, hơn nữa Hỏa Hoàng cũng căn bản không cần lừa gạt hắn.
– Ngươi vừa nhập định thì đã qua hơn một canh giờ.
Hỏa Hoàng gật gật đầu nói.
– Một canh giờ?
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, lúc này lại nhìn về phía đám người cười hỏi:
– Mọi người thành tích thế nào?
– Đại Ly 54 người, toàn bộ thông qua sơ tuyển, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên kiên trì hơn nửa canh giờ, còn kém thời gian nửa chén trà nhỏ thì đầy một canh giờ, bốn người khác xem như thiên tài cấp độ ba.
Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Đế Triều Trì Thu Tuyết, Đế Triều Lôi Thương Hải cùng Đại Càn Đế Triều Công Tôn Kiếm, vừa lúc kiên trì một canh giờ, bốn người xem như thiên tài cấp độ hai.
Hỏa Hoàng nói ra, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Tu sĩ Đại Ly cũng là một mặt tự hào, Đại Ly Đế Triều tham gia Nam Vực Đại Bỉ nhân số mặc dù ít nhất, nhưng thành tích này lại rõ như ban ngày.
Một khắc khảo hạch kết thúc kia, Bát Đại Đế Triều khác rốt cuộc không ai dám khiêu khích Đại Ly Đế Triều.
– A, thiên tài cấp độ một là ai?
Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bàn Tử thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch, chiến ý trùng thiên, Ý Chí cường đại biết bao, làm sao mới kiên trì một canh giờ?
Hơn nữa, Tiêu Phàm còn từ trong lời nói Hỏa Hoàng nghe ra một tầng ý tứ khác, chính là Bàn Tử còn không tính thiên tài cấp một.
Nếu như ngay cả Bàn Tử cũng không tính là cấp một thì người nào có tư cách tính là tầng thứ nhất a?
– Tam Ca, là ta, còn có Đại Long Đế Triều Long Vũ.
Không đợi Hỏa Hoàng mở miệng, Quan Tiểu Thất một bên đột nhiên nhếch miệng cười nói.
– Ngươi?
Tiêu Phàm kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền thoải mái, Quan Tiểu Thất có một khỏa Xích Tử Chi Tâm, nếu như vẻn vẹn chỉ là khảo nghiệm Ý Chí mà nói, cái Huyễn Cảnh này có lẽ thật đúng là khó mà làm gì được hắn.
Mặt khác, Long Vũ cũng ở trong dự kiến Tiêu Phàm, Long Vũ thức tỉnh Băng Tộc Huyết Mạch, Băng Tộc mặc dù lãnh huyết vô tình, nhưng cũng là hạng người Ý Chí cứng cỏi.
– Đúng vậy, ta kiên trì hai canh giờ, đáng tiếc vẫn là so ra kém Long Vũ, nàng kiên trì nhiều hơn hai canh giờ một chút.
Quan Tiểu Thất thở dài một hơi, không có đạt được hạng nhất khiến hắn có chút khó chịu.
– Được tiện nghi còn khoe mẽ.
Tiêu Phàm bĩu môi nói.
– Lão Tam, ngươi kiên trì bao lâu?
Bàn Tử hỏi, thời điểm hắn đi ra liền đã nhìn thấy Tiêu Phàm đứng ở đó, lúc ấy Bàn Tử thập phần không tin, Tiêu Phàm là một tên biến thái mà, mình ở bên trong Huyễn Cảnh đều có thể kiên trì một canh giờ, huống chi là Tiêu Phàm.
– Ta à, thời gian một nén nhang.
Tiêu Phàm nhún nhún vai nói.
– Một nén nhang?
Đám người trăm miệng một lời kêu lên, hiển nhiên không tin Tiêu Phàm.
– Được rồi, tất cả mọi người yên tĩnh một chút.
Đột nhiên, thanh âm Hỏa Hoàng vang lên, trong lòng hắn rõ ràng, Tiêu Phàm là bị Chiến Hồn Điện đá ra, may mắn là Tiêu Phàm cũng coi như thông qua khảo nghiệm.
Sau đó con ngươi hắn liếc nhìn một đám tu sĩ Đại Ly, nói:
– Từ mai, các ngươi muốn tiến về Vô Song Thánh Thành, đường về sau phải dựa vào bản thân các ngươi, buổi trưa hôm nay mọi người đúng giờ tập hợp ở chỗ này tiến về Vô Song Thánh Thành, hôm nay mọi người nghỉ ngơi cho tốt.
– Vâng, Hỏa Hoàng tiền bối.
Tu sĩ Đại Ly cung kính gật đầu.
– Được rồi, thời gian đêm nay mọi người an bài, tản đi.
Hỏa Hoàng khoát tay một cái nói.
Đám người nhảy cẫng hoan hô rời đi, Hỏa Hoàng lại cho Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất mấy người bàn giao một phen, liền cùng Kiếm Hoàng rời đi.
Nhiệm vụ bọn hắn đã hoàn thành, tối nay chuẩn bị trở về Ly Hỏa Đế Đô.
Nhìn Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng rời đi, đám người Tiêu Phàm cảm khái không thôi, lần biệt ly này, không biết lúc nào có thể gặp lại lần nữa.
– Nhị Ca, Tam Ca, chúng ta tìm quán rượu làm một vố lớn, không say không về, thấy thế nào?
Quan Tiểu Thất cười nói.
– Đi, ta mời.
Bàn Tử thập phần hào sảng nói.
Sau đó, Quan Tiểu Thất, Bàn Tử, Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng, Tiểu Kim, Tiểu Minh còn có Sở Phiền vừa chạy tới, quay người rời đi, chỉ có Tiêu Phàm thật sâu nhìn một đạo thân ảnh nơi xa liếc mắt.
Thân ảnh kia không phải ai khác, chính là Thiên Hương Bà Bà. Thiên Hương Bà Bà đang cùng Giang Trưởng Lão giảng giải lấy cái gì, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Tiêu Phàm.
– Thiên Hương Bà Bà chẳng lẽ còn có thể mua Trưởng Lão Chiến Hồn Điện hay sao?
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn luôn cảm giác có chút bất an.
– Tam Ca, đi thôi!
Thanh âm Quan Tiểu Thất từ đằng xa truyền đến.
– Đến đây.
Tiêu Phàm đáp một tiếng, liền quay người cùng đi lên, nhưng trong lòng hắn lại hết sức không bình tĩnh.
Đám người tìm một gian quán rượu, một mực uống đến đêm hôm khuya khoắt, cũng không biết uống bao nhiêu rượu, trong ánh mắt đám người tràn ngập vẻ chờ mong về Vô Song Thánh Thành.
– Chờ tiểu gia đến Vô Song Thánh Thành, nhất định ôm nữ nhân đẹp nhất, uống rượu ngon nhất…
Quan Tiểu Thất sớm đã say say mèm, đang nói bậy nói bạ, chỉ điểm giang sơn.
Bàn Tử buồn ngủ, ngồi ở kia lung la lung lay, thậm chí ngay cả Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng hai người đều gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Kim cùng Tiểu Minh ôm một cái vò rượu, hai thú uống rượu, một chút cũng không nghiêm túc, mấy người Quan Tiểu Thất cùng Bàn Tử nằm xuống, hơn phân nửa là công lao hai thú.
– Ta còn muốn, ta còn muốn ~
Tiểu thí hài tử Sở Phiền cũng ôm vò rượu, đầu nhét trong vò rượu, tiểu gia hỏa uống mặt má hồng nhuận phơn phớt vô cùng.
Chỉ có Tiêu Phàm vẫn coi như thanh tỉnh, nhưng có mấy phần men say, ngẩng đầu nhìn về chân trời, chậm chạp nói:
– Tiểu Ma Nữ, Lão Đại, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể gặp lại.
Hô!
Đột nhiên, một vệt sáng từ đằng sau kích xạ đến, xông thẳng đến hậu tâm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm phản ứng cực nhanh, tại hư không lật nhào một cái, trong tay bắt lấy một mũi tên.
Phía trên mũi tên cột một tờ giấy, con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía, lại không có phát hiện bất luận bóng người nào, đánh cái ợ rượu, Tiêu Phàm mở giấy ra, lông mày trong nháy mắt vặn thành một chữ Xuyên.
Trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ: Không muốn Hỏa Hoàng, Kiếm Hoàng chết, mau ra bên ngoài cửa chính phía nam cách Long Hoàng Đế Đô năm trăm dặm.
Hàng chữ này lộ ra một cỗ sát khí đáng sợ, đầu bút lông sắc bén vô cùng, ẩn chứa một cỗ Ý Chí uy áp, thập phần đáng sợ.
Bỗng nhiên, U Linh Chiến Hồn xuất hiện bảo vệ ngoại thân Tiêu Phàm, tại đầu ngón tay Tiêu Phàm nắm tờ giấy vậy mà tản ra một sợi lục sắc sương mù.
Nếu như không có U Linh Chiến Hồn nhắc nhở, một sợi lục sắc sương mù đoán chừng đã bất tri bất giác tiến vào thể nội Tiêu Phàm.
– Độc!
Tiêu Phàm trong mắt hiện lên một tia sát ý nồng đậm, trong đầu nháy mắt lóe qua một đạo thân ảnh.
Toàn bộ Long Hoàng Đế Đô, người hiện tại muốn giết hắn cũng không nhiều, dù sao muốn giết hắn nhất chính Hoa gia cũng đã bị diệt tộc, bây giờ muốn Tiêu Phàm hắn chết chỉ có Lôi gia và Thiên Hương Bà Bà.
Lôi gia mặc dù muốn cho Tiêu Phàm chết, nhưng bọn hắn cho dù có năng lực cũng không nhất định dám động đến Tiêu Phàm.
Nhưng Thiên Hương Bà Bà thì chưa chắc, chính nàng am hiểu độc dược, trước đó Tiêu Phàm nhìn thấy một màn nàng cùng Giang Trường Thanh châu đầu ghé tai.
– Sở Thiên Hương, vừa vặn ta cũng muốn tìm ngươi đây!
Trong lòng Tiêu Phàm hàn quang bắn ra bốn phía, sát cơ lộ ra.
– Tiểu Kim, Tiểu Minh, các ngươi lưu ở chỗ này bảo hộ bọn hắn.
Tiêu Phàm để lại một câu nói, bỗng tại chỗ biến mất.