– Ta, khiêu chiến số 1!
Lời nói của Tiêu Phàm cuồng bá mà tự tin quanh quẩn tại hư không, mấy chữ này, hắn cơ hồ nói ra từng chữ một. Vừa dứt lời, Tiêu Phàm liền từng bước một đi đến đỉnh núi thứ nhất.
– Tiểu tử này không phải điên chứ, vậy mà thực sự có can đảm tiếp tục khiêu chiến Diệp Trường Sinh! Đoán chừng một mình Diệp Thiên Tuyết đã sắp hao hết thực lực của hắn rồi.
– Ta thấy chưa hẳn, Tiêu Phàm mặc dù phách lối, nhưng cho tới bây giờ hắn không đánh mà không nắm chắc. Các ngươi từ lúc nghe cái tên Tiêu Phàm đến nay, đã bao giờ thấy hắn thua lần nào chưa?
– Có vẻ như chưa từng thua, có điều Diệp Trường Sinh cho tới bây giờ cũng chưa từng thua ai, hắn mặc dù xếp thứ 2 trong Thánh Thành Bát Tuấn, nhưng thứ hạng này chỉ là do những người khác sắp xếp, giữa bọn hắn chưa từng chân chính chiến đấu qua.
Sau lời nói cứng rắn của Tiêu Phàm, đám người hoàn toàn sôi trào lên, rất nhiều người nhìn Tiêu Phàm như nhìn kẻ ngu, nhưng mà có số ít người cho rằng Tiêu Phàm chưa chắc đã thua.
Tiêu Phàm thực ra cũng không phải vì thuận theo yêu cầu người xem, hắn không phải người dễ dàn bị người khác tuỳ tiện khích tướng, sở dĩ lựa chọn như vậy, là bởi vì hắn không muốn hao phí tế bào não.
Dù sao mục tiêu của hắn chính là giành đệ nhất của lần thi đấu này, thứ nhất có thể ngăn cản Lăng gia ứng phó hắn, thứ hai cũng có thể khiến Diệp Thệ Thủy không còn lời nào để nói.
Đã như vậy, vậy tại sao phải khiêu chiến từng người một đây, còn không bằng dứt khoát chiếm lấy đỉnh núi thứ nhất.
Thậm chí vừa đánh với Diệp Thiên Tuyết một trận, Tiêu Phàm thấy cũng có chút hối hận, lãng phí thời gian và tinh lực của hắn.
Đỉnh núi thứ nhất, Diệp Trường Sinh chậm rãi đứng dậy, trong con ngươi thâm thúy mà tang thương lóe qua quang mang khác thường, đi từng bước một đến quan sát Tiêu Phàm.
Hắn như có chút nghĩ không ra, dũng khí của Tiêu Phàm là đến từ đâu, lại dám khiêu chiến hắn?
Trong mắt hắn, Nam Vực Đại Bỉ lần này, căn bản không có người đáng để hắn giao thủ. Mục tiêu của hắn, từ lâu đặt ở Chiến Thần Điện, trên người thiên tài Bát Vực khác, thậm chí trên người cả những Yêu Nghiệt Cổ Tộc đó.
Về phần Tiêu Phàm, dù Diệp Trường Sinh thường xuyên nghe nói tên hắn, lại chưa từng để ở trong lòng. Cho dù vừa rồi Tiêu Phàm cùng Diệp Thiên Tuyết chiến đấu, hắn cũng không hề nhìn nhiều một chút.
– Loại không biết sống chết.
Diệp Trường Sinh lạnh lùng nói ra một câu, hắn tích chữ như vàng, tựa như nói nhiều một câu đều là vũ nhục đối với hắn.
Tiêu Phàm có chút dừng lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, Lão Tử khiêu chiến ngươi là không biết sống chết? Ngươi thực coi bản thân mình là cái thá gì?
– Ngươi không tồi, so toà băng sơn vừa rồi kia còn tốt một chút, chí ít không phải là một kẻ câm điếc.
Tiêu Phàm thần sắc đạm mạc.
– Đồ thối tha tự tìm cái chết.
Con ngươi Diệp Trường Sinh lạnh lùng, hai tay khoanh lại, tựa như căn bản lười xuất thủ với Tiêu Phàm, nghiêm nghị nói:
– Bây giờ cút xuống dưới, ta chỉ phế một tay ngươi.
– A? Ta nếu không cút thì sao?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, Diệp Trường Sinh này cao ngạo cùng tự phụ hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.
Bảo ta cút xuống dưới, phế một tay? Đây quả thực so với sát tính của hắn còn lớn hơn.
– Không cút, thì sống không bằng chết.
Lời nói Diệp Trường Sinh bình thản, tựa như quyết định sinh tử của Tiêu Phàm.
Qua nhiều năm như vậy, tại Vô Song Thánh Thành còn chưa bao giờ có ai dám khiêu khích uy nghiêm của hắn, trừ Chiến Thiên Long ra, dù là Thánh Thành Bát Tuấn khác cũng không được.
Bởi vậy, người biết rõ tính cách của Diệp Trường Sinh đều biết, tình nguyện đắc tội Diệp Thiên Tuyết cũng đừng có đắc tội Diệp Trường Sinh.
Diệp Thiên Tuyết chí ít chỉ là lạnh, ngươi không chủ động đắc tội nàng, nàng cũng sẽ không trực tiếp phế ngươi. Nhưng Diệp Trường Sinh không giống vậy, chỉ cần hắn xuất thủ, nhất định phải thấy máu.
– Ha ha, có trò hay để xem.
Độc Cô Trường Phong cười to trong lòng, lúc này hắn cũng không dám mở miệng, bởi vì hắn biết rõ, Diệp Trường Sinh thật sự phẫn nộ.
Vừa rồi hắn cố ý khích Tiêu Phàm, ngay lúc vụng trộm quan sát cảm xúc của Diệp Trường Sinh, thấy Diệp Trường Sinh bất vi sở động, Độc Cô Trường Phong mới dám nói như vậy.
Độc Cô Trường Phong không biết là Diệp Trường Sinh sở dĩ không để ý tới hắn, bởi vì Diệp Thệ Thủy bàn giao cho hắn một nhiệm vụ, không thể để cho Tiêu Phàm đoạt được đệ nhất.
So với chờ tại nơi này, còn không bằng trực tiếp đánh bại Tiêu Phàm, cắt đứt suy nghĩ viển vông của hắn.
– Tiêu Phàm, ta nghe nói Kiếm Đạo của Diệp Trường Sinh vô cùng mạnh, tuổi trẻ trong Vô Song Thánh Thành không ai có thể so sánh, ta không giết chết được ngươi, nhưng ngươi lại phải chết.
Vị trí ngọn núi thứ ba mươi sáu, Trì Thu Tuyết mị mị hai mắt, trong mắt hiện ra lãnh quang.
Lập tức trong lòng vừa trầm ngâm:
– Cơ hội lần thứ nhất mặc dù ta từ bỏ, nhưng các ngươi tự giết lẫn nhau, qua một lúc ta liền có cơ hội tiến vào mười vị trí đầu, thậm chí ba vị trí đầu.
Không chỉ bọn hắn, Sở Nhạn Nam ở ngọn núi thứ tư cũng ước gì Tiêu Phàm chết. Có điều trong lòng Sở Nhạn Nam còn có tâm tư khác:
– Tiêu Phàm, lần này ngươi nhất định bị phế rồi, với tính tình Diệp Trường Sinh, phế ngươi là còn ít. Đến lúc đó ngươi chỉ có thần phục ta mới có cơ hội khôi phục, U Minh Thần Hoa trên người ngươi chính là của ta.
Tu sĩ ở đây, cơ hồ không có mấy người xem trọng Tiêu Phàm, thật sự là uy danh Diệp Trường Sinh quá thịnh, cơ hồ vô địch trong khắp thế hệ trẻ tuổi cùng thời.
– Điện Chủ.
Phía trên không trung Úy Trì Cuồng Sinh lộ ra một tia lo lắng:
– Trường Sinh bây giờ là tu vi gì?
– Chiến Đế hậu kỳ, đến gần vô hạn Chiến Đế đỉnh phong.
Trong mắt Diệp Thệ Thủy lóe lên một tia vẻ đắc ý, thầm nghĩ trong lòng:
– Tiêu Phàm, hi vọng ngươi có thể kiên trì được vài chiêu.
– Chiến Đế hậu kỳ?
Úy Trì Cuồng Sinh lông mày nhíu lại, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ.
– Ha ha!
Đột nhiên, Tiêu Phàm lên tiếng cười ha hả, sát khí lạnh lẽo lặng yên dâng lên, lạnh như băng nhìn Diệp Trường Sinh:
– Đây chính là thiên tài Vô Song Thánh Thành cao ngạo sao? Hôm nay, ta liền nói cho ngươi biết, ngươi không xứng được cao ngạo.
Con ngươi đám người hơi hơi co rụt lại, Tiêu Phàm này muốn chết à, lúc này lại còn dám chọc giận Diệp Trường Sinh.
Người khác có lẽ không dám ở chỗ này giết ngươi, nhưng Diệp Trường Sinh tuyệt đối dám. Dù sao, không ai vì một cái người chết mà trở thành kẻ địch cùng con trai của Điện Chủ Chiến Hồn Điện.
– Ta cũng phải xem xem, ngươi làm gì để khiến ta sống không bằng chết!
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Trường Sinh, hắn rất muốn biết, nếu như giẫm người mạnh nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Vô Song Thánh Thành ở dưới chân, người Vô Song Thánh Thành sẽ có biểu lộ thế nào.
– Ngươi đã muốn chết, ta liền thành toàn cho ngươi, cũng thuận tiện cho ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là kiến càng lay cây, cái gì gọi là không biết tự lượng sức.
Diệp Trường Sinh mỗi bước chân bước đi, một cỗ lực lượng hỏa diễm bá đạo từ trên người hắn tản ra, hình thành từng gợn sóng hỏa diễm mãnh liệt tại hư không.
– Chậm đã!
Tiêu Phàm đột nhiên hét lớn.
– Thế nào, bây giờ đã biết sợ?
Trong mắt Diệp Trường Sinh đều là vẻ khinh thường, có điều hắn cũng không có xuất thủ, hắn cũng khinh thường việc xuất thủ đánh lén một con sâu kiến trong mắt mình.
Tiêu Phàm cũng không thèm để ý tới Diệp Trường Sinh, mà nhìn về Diệp Thệ Thủy phía nơi xa nói:
– Diệp Điện Chủ, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, nếu Diệp Trường Sinh phế ta, ta muốn biết ngươi sẽ làm thế nào?
– Trong tranh tài, tổn thương là không thể tránh được.
Diệp Thệ Thủy cau mày một cái, không biết ý Tiêu Phàm là gì.
– A.
Tiêu Phàm cười khẽ, trong nụ cười tràn ngập vẻ trào phúng, lại nói:
– Vậy ta cũng không tránh được mà phế hắn thì sao? Diệp Điện Chủ sẽ làm thế nào?
Vậy ta cũng không tránh được mà phế hắn thì sao?
Nghe được câu này, trong lòng đám người bỗng nhiên rung động một cái, tiểu tử này thật đúng là lớn mật, dám nói chuyện cùng Diệp Điện Chủ như thế!
Chẳng lẽ ngươi không sợ còn chưa bắt đầu, một bàn tay Diệp Thệ Thủy đã giết chết ngươi rồi sao?
Diệp Thệ Thủy lông mày vặn thành chữ Xuyên, hắn cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm bá đạo như thế. Có điều, trong lúc nhất thời hắn không biết mở miệng như thế nào.
Cũng đúng lúc này, thanh âm Tiêu Phàm lần nữa truyền đến.
Lục Đạo