Vô Thượng Sát Thần

Chương 991: Sát Tâm Lại Nổi Lên



– Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng, đến lúc đó, ta nhất định lấy được đệ nhất, đem nữ nhi hắn về nhà chồng, rồi hảo hảo tra tấn nàng.

Nhìn thấy Diệp Phong sắc mặt khó coi, Tần Vũ một mực không nói chuyện đột nhiên lạnh giọng nói.

– Tốt, vi sư tin tưởng ngươi!

Diệp Phong cười ha ha một tiếng, hài lòng gật đầu, trong mắt lóe lên một vẻ dữ tợn, trầm ngâm nói:

– Đến thời điểm thầy trò chúng ta nhất định sẽ chơi chết con gái hắn, để Diệp Thệ Thủy hối hận cả đời!

Tần Vũ mị mị hai mắt, trong mắt đều là vẻ hung ác, cùng Hàn Nhạc Thiên so sánh, hắn không biết nói chuyện nhưng đùa nghịch hung ác đến Hàn Nhạc Thiên đều phải kiêng kị.

Những người khác không có âm hiểm như thế, bọn hắn đều đang nghĩ như thế nào mới có thể thắng được cuối cùng, trở thành con rể Diệp gia.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn chờ đợi một ngày này chung quy đã đến, thời khắc khẩn trương trong lòng càng nhiều lo lắng.

Bây giờ lại qua một tháng, không biết Tiểu Ma Nữ hiện tại như thế nào, mặc dù Tiêu Phàm bây giờ đã biết rõ biện pháp thức tỉnh Hồn Tộc nhưng trong lòng vẫn không có yên.

– Tiểu Ma Nữ, chờ ta!

Bất quá, vừa nghĩ tới có thể mang theo Tiểu Ma Nữ rời đi, Tiêu Phàm liền kích động, hắn hít sâu một cái cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Chỉ là hắn cảm giác việc này cũng không thuận lợi như vậy, trong lòng có một loại bất an mãnh liệt.

– Còn có ba ngày cuối cùng, trước báo danh rồi nói, quay lại đi tìm hiểu sự tình Huyết Lâu.

Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm quyết định.

Trừ an nguy Tiểu Ma Nữ, Tiêu Phàm bây giờ rất lo lắng Túy Ông cùng sự tình Huyết Lâu, vừa nghĩ tới trước khi Nam Vực Đại Bỉ Lô Chiến nói chuyện cùng hắn, thần sắc Tiêu Phàm liền vô cùng ngưng trọng.

– Muốn báo danh, đến bên này đăng ký.

Thanh âm Diệp Thệ Thủy tiếp tục vang lên, đem suy nghĩ Tiêu Phàm thu lại.

Nơi xa sớm có không ít tu sĩ sắp xếp mấy hàng dài, Tiêu Phàm tùy ý lựa chọn một loạt đi qua, những người khác nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, tất cả đều bị dọa đến vội vàng nhường ra một con đường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14

Bọn hắn đã từng gặp qua hung uy Tiêu Phàm, sớm đã coi Tiêu Phàm là cấm kỵ, không có mấy người dám theo Tiêu Phàm tranh phong.

Tiêu Phàm một mặt bất đắc dĩ, người trước mặt đều tự động nhường ra cho hắn một con đường, rất nhanh liền đến phiên hắn đăng ký tên, liền quay người rời đi.

– Tiêu Phàm vậy mà cũng tham gia luận võ chọn rể?

Nhìn thấy Tiêu Phàm rời đi, những người khác mới dám thấp giọng nghị luận.

Tiêu Phàm đã trở về xa, lúc bên ngoài Long Hồn Cốc Tiêu Phàm được Lôi Hạo nhắc nhở, trong lòng hơi trầm xuống một cái.

– Lôi gia không định để Lôi Chi Ảnh Vệ ứng phó ta? Chẳng lẽ còn có thứ lợi hại hơn so với Lôi Chi Ảnh Vệ?

Trong lòng Tiêu Phàm hồ nghi, lại khiến cho bản thân tỉnh táo.

Cỗ bất an trong lòng hắn rất có thể chính là Lôi gia, Tiêu Phàm may mắn là hắn cũng không có giết Lôi Hạo, sớm có được một chút tin tức.

Bất tri bất giác, Tiêu Phàm đã đi tới bên ngoài Diệp phủ, đứng lơ lửng trên không quan sát chỗ sâu Diệp phủ, thật sâu nhìn chỗ xa một cái.

Đưa tay lấy ra một khối đá, tiện tay vũ động ở giữa, thạch đầu liền biến thành một con Thất Thải Hồ Điệp, nhìn Thất Thải Hồ Điệp trước mắt, chậm chạp nói:

– Tiểu Ma Nữ, kiên trì ba ngày, ba ngày sau ta sẽ thắng được tỷ võ chiêu thân, quang minh chính đại mang ngươi rời đi.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm liền buông Thất Thải Hồ Điệp trong tay, con bướm phe phẩy cánh hướng về chỗ sâu Diệp phủ bay đi, hướng kia chính là vị trí tiểu viện Tiểu Ma Nữ.

Giờ phút này, Tiểu Ma Nữ đang đứng bên trong tiểu viện, một bộ váy trắng phiêu nhiên rơi xuống đất dường như muốn theo gió quay về, con ngươi thu thuỷ như si như say nhìn chằm chằm ong mật cùng hoa trong bụi.

– Nam Vực Đại Bỉ cũng sớm kết thúc, ta tin tưởng ba hạng đầu đối với ngươi khẳng định không khó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Đạo nguyên chân giải (2)

Tiểu Ma Nữ tự lẩm bẩm, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.

Vừa nghĩ tới nam nhân bản thân thích đang vì cùng nàng cùng một chỗ mà nỗ lực chiến đấu, nàng liền từ trong đáy lòng ngọt ngào cười ra.

Đột nhiên, một con Thất Thải Hồ Điệp phiêu nhiên bay về phía nàng, tại nàng quanh thân vờn quanh, Tiểu Ma Nữ duỗi tay, Thất Thải Hồ Điệp tựa như nhân tính hóa lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay nàng.

– Con bướm thật xinh đẹp.

Tiểu Ma Nữ cười một tiếng, tựa như Thiên Địa đều ảm đạm phai mờ phía dưới nụ cười này:

– Ngươi không phải do Xú Lưu Manh phái tới nhìn ta chứ?

Thất Thải Hồ Điệp lóe cánh, nhân tính hóa gật đầu, Tiểu Ma Nữ càng kỳ lạ không thôi, trên mặt càng cươi vui hơn trước đó.

Lại nói Tiêu Phàm đã rời khỏi Diệp phủ, bất quá Thất Thải Hồ Điệp chứng kiến tất cả, tất cả đều rõ ràng in vào trong đầu, nhìn thấy Tiểu Ma Nữ không việc gì, lo lắng trong lòng Tiêu Phàm cũng tạm thời biến mất.

– Trước tìm Lão Tam, Tiểu Ngũ và Sở Phiền bọn hắn rồi nói.

Con ngươi Tiêu Phàm sắc bén quan sát Hạ Trọng Thiên, sau đó hóa thành một vệt sáng hướng xuống dưới.

Ngay lúc hắn rời đi mấy tức, tại chỗ lại xuất hiện một đạo bóng người, bóng người không phải người khác mà là Diệp Phong, hắn một mực theo đuôi Tiêu Phàm mà đến.

– Dám hù dọa lão hủ, lão hủ liền để ngươi sống không bằng chết!

Diệp Phong trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, vừa nghĩ tới trước đó bị một Chiến Đế cảnh nho nhỏ hù dọa, hắn liền hận Tiêu Phàm thấu xương.

Thực lực và thủ đoạn Tiêu Phàm mặc dù quỷ dị nhưng vô luận như thế nào đều là một Chiến Đế cảnh, nếu như đánh lén mà nói, Diệp Phong có mười thành nắm chắc giết hắn.

Một cái lắc mình, Diệp Phong biến mất tại chỗ, hiển nhiên là dọc theo phương hướng Tiêu Phàm rời đi truy theo.

Tiêu Phàm tự nhiên không biết phía sau có một cường giả Chiến Thánh cảnh theo đuôi hắn, đi tới tiểu viện hắn cùng với Quan Tiểu Thất ước định lại phát hiện sớm đã không gặp bóng dáng Quan Tiểu Thất bọn hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 312

– Người đâu?

Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, cái mũi run run mấy lần, Phệ Hồn Huyết Tàm bên trong Hồn Hải hơi hơi rung động, Tiêu Phàm chậm chạp nói:

– Là khí tức Hồn Lực Lão Tam và Tiểu Thất, khí tức đã thập phần mờ nhạt, có lẽ đã rời khỏi hơn hai ngày.

– Xin hỏi ngài là Tiêu Phàm sao?

Đột nhiên ở ngoài viện đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, nhìn ăn mặc, hẳn là chưởng quỹ khách sạn.

– Chuyện gì?

Tiêu Phàm đáp một câu.

– Bằng hữu ngài đã rời đi, nói qua mấy ngày trở lại, để ngài không phải lo lắng, nếu như không có việc gì, tại hạ liền cáo từ.

Chưởng quỹ cười nói, không đợi Tiêu Phàm phản ứng đã không thấy tăm hơi.

– Rời đi?

Tiêu Phàm cau mày, trong lòng một trận hồ nghi:

– Tiểu Ngũ và Sở Phiền coi như rời đi, đoán chừng cũng là vì ta, thậm chí có khả năng đi Thượng Trọng Thiên giúp ta, đã như vậy vì sao cố ý nói cho ta biết, qua mấy ngày trở lại?

Không cần nghĩ cũng biết rõ, Ngũ Đại Gia Tộc vây công bản thân, khẳng định đã sớm oanh động cả tòa Vô Song Thánh Thành, Quan Tiểu Thất cùng Sở Phiền muốn cứu bản thân cũng chỉ có tiến về Thượng Trọng Thiên.

Một khi tiến về Thượng Trọng Thiên cũng rất có hi vọng nhìn thấy bản thân, căn bản sẽ không trở về nơi này a.

– Lời này không phải Tiểu Thất bọn hắn lưu cho ta, có người muốn để cho ta một mực ở chỗ này chờ bọn hắn?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong nháy mắt nghĩ đến cái gì.

– Nếu như Tiểu Thất bọn hắn thực tiến về Thượng Trọng Thiên, tại sao ta không có gặp bọn hắn?

Tiêu Phàm cau mày, bỗng nhiên, một cỗ sát ý lạnh lẽo từ trên người Tiêu Phàm tản ra, trong lòng lạnh giọng nói:

– Tiểu Thất bọn hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm băng lãnh tới cực điểm, trong con ngươi lóe ra hồng quang, kẻ biết Tiêu Phàm đều biết hắn là thực động sát tâm.

Bất quá, hắn mặt ngoài lại duy trì bình tĩnh, chậm rãi hướng trong phòng đi đến.

Lục Đạo


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.