Nghe được lời Phong Lang, đám người trong nháy mắt yên tĩnh lại, cẩn thận nghe tất cả chung quanh, nhưng mà bọn hắn không nghe thấy thanh âm đặc biệt gì.
– Không có thanh âm gì kỳ lạ cả, có phải ngươi nghe lầm hay không.
Long Vũ nói.
– Ta cũng không nghe thấy.
Huyết Vô Tuyệt cũng lắc đầu, những người khác mặc dù không nói, nhưng cũng cùng có ý nghĩ này.
– Có lẽ là ta nghe nhầm.
Phong Lang mỉm cười, nhưng trong lòng hắn ngưng trọng vô cùng, hắn vô cùng nhạy cảm đối với Hồn Lực cùng ba động thiên địa linh khí.
Vừa rồi hắn không chỉ nghe được thanh âm kỳ dị, còn cảm nhận được từng gợn sóng thiên địa linh khí.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi vào mặt, đám người không khỏi run run, liếc nhìn bốn phương, lại không phát hiện ra cái gì.
Có điều loại lạnh này, lạnh đến cốt tủy, dường như tới rừng rậm U Minh chín vực, khắc nghiệt!
– Thật đúng là kỳ quái, vừa rồi đều không cảm nhận được lãnh ý gì, bây giờ tại sao lại lạnh như vậy?
Hai tay Ảnh Phong vây quanh trước ngực, hơi hơi chà xát.
Đột phá Chiến Đế cảnh đến nay, thời tiết lạnh đối với bọn hắn đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng mà hôm nay ở đây lại lạnh vô cùng kỳ dị.
– Đúng là hơi lạnh, ngươi không nói ta còn tưởng rằng bản thân ta có vấn đề.
Bắc Thần Phong cũng gật đầu, đến nói chuyện cũng bốc lên hàn khí.
– Lạnh à?
Long Vũ kinh ngạc nhìn đám người nói.
– Ngươi không lạnh sao?
Đám người quái dị nhìn Long Vũ.
Long Vũ lắc đầu, nàng không những không cảm thấy lạnh, ngược lại còn cảm giác vô cùng ấm áp, nơi này nghiễm nhiên chính là địa bàn của nàng.
Phong Lang bọn hắn làm sao biết rõ, Long Vũ nắm giữ Băng Tộc Huyết Mạch, lạnh lẽo chừng này đối với nàng có được tính là gì.
Hoàn cảnh nơi này đối với Long Vũ không có ảnh hưởng gì, nhưng bọn Phong Lang lại cảm giác tay chân dần băng lạnh.
Bọn hắn không cách nào tưởng tượng, bây giờ mới tiến lên được vài dặm liền cảm giác được sự lạnh lẽo này, nếu như tiếp tục tiến sâu vào thì sẽ khủng bố thế nào?
– Nếu tiến lên, muốn rời đi cũng không dễ, nhất định phải tìm ra Tiểu Kim và Tiểu Minh rồi tính tiếp.
Phong Lang hít sâu một hơi nói, con ngươi vô cùng kiên quyết.
Xung quanh bọn họ, sương mù màu xám đen phiêu đãng, từng tầng từng tầng, nơi xa hoàn toàn mờ mịt đen tối, bị sương mù ngăn cản, không thấy rõ phía sâu có cái gì.
Đám người tiếp tục tiến lên, lòng bàn chân bước lên, mặt đất mấp mô, gỗ khô mục nát trải đầy bên dưới, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.
Gió lạnh thổi qua, trong không khí xen lẫn mùi vị mục nát.
– Xoạt xoạt!
Một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên, da đầu mọi người như nổ tung, dựa lưng vào nhau nhìn về phía bốn phía, vụ hải mờ mịt tối tăm khiến người ta có cảm giác kinh hồn táng đảm.
– Là một bộ xương người.
Lãnh Tiếu Nhận cúi đầu, nhìn dưới chân Long Vũ, nơi đó có một bộ xương cốt cơ hồ phong hoá, đã mục nát, vừa rồi bị Long Vũ giẫm nát mới phát ra thanh âm như thế.
– Các ngươi nhìn phía trước kìa.
Con ngươi Mộ Dung Dạ nhìn chằm chằm phía trước, ngữ khí có chút lạnh lẽo.
Đám người nhìn lên, phía trước bọn hắn một trượng, đâu đâu cũng có thi cốt, kéo dài đến chỗ sâu trong đám mây đen, nhìn không thấy điểm cuối.
Những thi cốt kia không biết đã chết bao nhiêu năm, bên trên xương cốt có rất nhiều lỗ, giống như bị cái gì gặm.
Hô!
Hàn phong thổi qua, thi cốt mà Long Vũ vừa giẫm phải trong nháy mắt hóa thành từng sợi bụi tiêu tán trong không trung, cuối cùng cái gì cũng không còn.
– Cẩn thận!
Cũng đúng lúc này, Lãnh Tiếu Nhận quát to một tiếng, một chỉ bắn ra, một Kiếm Chỉ kích xạ về hướng dưới chân Long Vũ.
Chi chi ~
Một tiếng hét lớn bén nhọn vang lên, sau đó lại có thanh âm cái gì ăn mòn mặt đất, đám người nhìn lại theo tiếng kêu, lại nhìn thấy dưới chân Long Vũ có một tiểu trùng lớn bằng ngón cái, toàn thân hiện lên nhũ bạch sắc.
Trên đầu tiểu trùng có một cái lỗ nhỏ xuyên qua, chất lỏng nhũ bạch sắc theo não bộ nó chảy ra, lúc tiếp xúc với mặt đất, vậy mà nhanh chóng ăn mòn mặt đất.
Vẻn vẹn thời gian vài giây sau, dưới chân Long Vũ liền ăn mòn ra một cái hố nhỏ một thước vuông vắn, chất lỏng màu thổ hoàng bên trong tản ra mùi thối cực kỳ khó ngửi.
– Nha!
Long Vũ thấy thế bị dọa đến thất sắc, vội vàng lui về sau mấy bước.
– Đây là thứ gì, tính ăn mòn thật mạnh?
Bắc Thần Phong kinh hãi nhìn thi thể tiểu trùng nhũ bạch sắc, có điều chất lỏng trong cơ thể nó chảy ra, tiểu trùng cũng dần khô quắt lại.
Con ngươi đám người gắt gao nhìn chằm chằm thi thể tiểu trùng, nhưng mà, bọn hắn suy tư rất lâu, cũng không nghĩ đến cái tên nào, chỉ có Mộ Dung Dạ lại khác.
– Thực Cốt Trùng, đây là Thực Cốt Trùng ngàn năm khó gặp!
Mộ Dung Dạ hít sâu một hơi, ngữ khí có chút phát run, con ngươi hắn nhìn chằm chằm bốn phía, đề phòng tới cực điểm.
Đám người không hiểu nhìn Mộ Dung Dạ, một Hồn Thú mà thôi, khủng bố như vậy sao?
Có điều Lãnh Tiếu Nhận lại biết rõ tính cách Mộ Dung Dạ, có thể làm cho Mộ Dung Dạ lộ ra vẻ sợ hãi, nhất định không phải thứ đơn giản.
Cho dù gặp kẻ địch Chiến Thánh cảnh trung kỳ, Mộ Dung Dạ nhiều nhất cũng chỉ nhăn mày một cái mà thôi, nhưng mà vừa nhắc tới ba chữ “Thực Cốt Trùng”, vậy mà có chút sợ hãi, Lãnh Tiếu Nhận làm sao không biết chuyện này rất phiền phức chứ.
– Dạ Vương, Thực Cốt Trùng là cái gì?
Huyết Vô Tuyệt hỏi, Dạ Vương là cách gọi của Mộ Dung Dạ khi đạt được đệ nhất Sát Vương Thí Luyện.
Thần sắc Mộ Dung Dạ cực kỳ ngưng trọng, giải thích:
– Cụ thể ta cũng không biết đây có phải Thực Cốt Trùng hay không, nếu quả thật là đúng, vậy thì khá phiền phức.
Nói đến đây, Mộ Dung Dạ nuốt nước miếng, tiếp tục nói:
– Thực Cốt Trùng, chính là một loại Hồn Thú quần cư, nó lấy huyết nhục cùng xương cốt làm thức ăn. Chỉ cần có thể không ngừng nuốt huyết nhục cùng xương cốt, là nó có thể không ngừng trưởng thành.
Hơn nữa, nó có một loại năng lực kỳ lạ, các ngươi nghe nói Huyết Sát Cổ Trùng chưa? Thực Cốt Trùng này nổi danh như Huyết Sát Cổ Trùng.
– Nghe nói qua, Huyết Sát Cổ Trùng, tên gọi khác là Phệ Hồn trùng, nó dựa vào thôn phệ huyết nhục cùng Hồn Lực để sống. Hơn nữa nó có một loại bí kỹ, có thể ký sinh trong cơ thể sinh linh khác, sinh linh ký sinh mạnh bao nhiêu, nó liền mạnh bấy nhiêu.
Huyết Vô Tuyệt nói ra.
Hắn cũng biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, có thể nổi danh như Huyết Sát Cổ Trùng, vậy loại này thực không đơn giản.
– Huyết Sát Cổ Trùng kỳ thật chỉ thôn phệ Hồn Lực, không thôn phệ huyết nhục, cho dù thôn phệ huyết nhục, cũng chỉ là hấp thụ tinh hoa bên trong máu thịt mà thôi.
Mộ Dung Dạ giải thích.
– Mà Thực Cốt Trùng lại ăn cả huyết nhục, không thôn phệ Hồn Lực, cho nên mọi người nhất định phải chú ý, không được để bản thân bị thương rách da, càng không được để bản thân đổ máu, một khi đổ máu, cũng phải nghĩ biện pháp đừng để khí huyết tinh tản ra, bằng không, Thực Cốt Trùng sẽ điên cuồng công kích, gặm nuốt đến một chút cũng không để lại.
Mộ Dung Dạ ân cần nhắc nhở đám người.
Đám người nghe vậy, không khỏi lạnh run, trong lòng cũng càng ngưng trọng, muốn không bị thương, trừ phi không được chiến đấu, một khi xảy ra chiến đấu, không bị thương khẳng định rất khó.
– Phải rồi, bí kỹ của Thực Cốt Trùng là cái gì?
Huyết Vô Tuyệt lại hỏi, thực lực Huyết Sát Cổ Trùng mặc dù không được xem là đáng sợ, nhưng bí kỹ của nó có thể rất cường đại.
Tương tự, Huyết Vô Tuyệt cũng nghĩ đến bí kỹ của Thực Cốt Trùng khẳng định cũng không đơn giản.
– Bí kỹ?
Mộ Dung Dạ mị mị hai mắt, hít sâu một hơi nói ra hai chữ:
– Biến ảo!
– Biến ảo?
Đám người không hiểu nhìn Mộ Dung Dạ.
– Không sai, chính là biến ảo, phàm là tu sĩ từng bị bọn chúng cắn, bọn chúng có thể biến ảo thành bộ dáng tu sĩ đó.
Mộ Dung Dạ trịnh trọng gật gật đầu, nói:
– Tựa như, nó cắn ta một cái, thôn phệ huyết nhục ta, là nó có thể biến ảo thành bộ dáng của ta.
– Hít.
Đám người nghe vậy, không khỏi hít một hơi lạnh.