Chẳng ai ngờ rằng tại thời điểm mấu chốt, Tiêu Phàm phát ra lực lượng đáng sợ như thế, dưới một kiếm này, rất nhiều tu sĩ ở đây đều cảm thấy bản thân nhỏ bé.
Nhất là hai người cùng Tiêu Phàm chiến đấu, trong nháy mắt đó, bọn hắn cảm giác Linh Hồn đều bị mở ra, sắc mặt tái nhợt vô cùng, thiếu chút nữa thì hướng về hư không rơi xuống.
Cũng may một cỗ đại lực đột nhiên nâng bọn hắn, lại là Sở Vân Phi xuất hiện ở phía trước hai người.
– Trận chiến này chúng ta thua.
Sở Vân Phi mặc dù thập phần không cam lòng, nhưng hắn càng không muốn vi phạm hứa hẹn, nếu như một người liền dũng khí nhận thua đều không có, vậy thì cả đời này hắn cũng sẽ không lấy được bao nhiêu thành tựu.
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn nhìn Sở Vân Phi một cái, sau đó trong lòng khẽ hơi trầm xuống một cái nói:
– Đây chính là Kiếm Đạo Nhập Vi sao? Lão sư năm đó chính là dựa vào Kiếm Đạo Nhập Vi bước vào Chiến Thánh cảnh.
Trong đầu Tiêu Phàm lại hồi tưởng lại khuôn mặt Túy Ông, lão nhân mặt mũi hiền lành, liền hắn cũng không thể không thừa nhận nghị lực Túy Ông khủng bố.
Rõ ràng chỉ có Bát Phẩm Chiến Hồn lại đột phá đến Chiến Thánh đỉnh phong, cái này không phải người bình thường có thể làm ra, cái kia cần nghị lực cùng kiên trì vô cùng.
Tiêu Phàm lĩnh ngộ Kiếm Đạo Nhập Vi có thể rõ ràng cảm giác được bản thân đối với cảnh vật chung quanh nhạy cảm hơn rất nhiều, nếu có tâm dò xét, mấy trăm trượng chung quanh cũng không khó trốn qua mắt hắn.
– Lĩnh ngộ Kiếm Đạo Nhập Vi, nếu như lại dựa vào Tu La Tràng cùng Bất Hủ Lĩnh Vực, cho dù đối mặt Chiến Thánh hậu kỳ Sở Vân Phi, ta cũng không sợ.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Hắn cũng buông lỏng một hơi, nếu như bộc phát ra toàn bộ lực lượng, Tiêu Phàm tin tưởng, chỉ cần Sở gia không có Chiến Thần cảnh cường giả, những người khác muốn giữ lại hắn đều rất khó, điều này cũng làm cho hắn thêm một phần lực lượng.
Nhìn thấy Tiêu Phàm không để ý tới bản thân, sắc mặt Sở Vân Phi thập phần khó xử, nói:
– Nghỉ ngơi một canh giờ, tiến hành trận thứ hai!
Lần này Tiêu Phàm không có phản bác, hắn cần thời gian chỉnh lý một cái bản thân vừa mới thu hoạch, một canh giờ đối với hắn mà nói đã đủ.
Đám người bốn phía nhìn về phía Tiêu Phàm rốt cục có một chút biến hóa, nguyên bản bọn hắn thập phần khinh thường thực lực Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm lại tuỳ tiện đánh bại thiên tài dưới hai mươi bốn tuổi cao cấp nhất Cổ Thành Sở gia.
Điều này cũng làm cho bọn hắn bắt đầu nhìn thẳng vào thực lực Tiêu Phàm, tiểu tử này có lẽ là rất ngông cuồng, nhưng quả thật có vốn liếng cuồng vọng.
– Coi như so đấu thực lực chúng ta không bằng hắn, nhưng về luyện dược, hắn khẳng định không phải đối thủ của chúng ta.
– Không sai, tu luyện cùng luyện dược mặc dù cũng không khác nhau, nhưng tu luyện nếu tốn quá nhiều thời gian thì không có khả năng có thành tựu lớn trên con đường luyện dược được, hắn tối đa cũng chính là một Bát Phẩm Trung Cấp Luyện Dược Sư mà thôi.
– Hắn vừa nãy không phải nói muốn luyện chế Bát Phẩm Đan Dược đỉnh cấp sao? Chẳng lẽ hắn đang khoác lác, cho là Sở gia không ai làm được?
– Thời gian một nén nhang mặc dù có chút ngắn, nhưng người có thể luyện chế ra Bát Phẩm Đan Dược đỉnh cấp vẫn có, lần này nhất định phải hảo hảo áp chế áp chế uy phong hắn.
Sắc mặt đám người lạnh lùng, bọn hắn đối với thực lực bản thân vẫn rất tự tin, Sở gia thân làm Luyện Dược Thế Gia, phần lớn người đều am hiểu luyện dược, mà tu luyện cũng không phải là Sở gia am hiểu nhất.
Cho nên bọn hắn nhìn đến, trên thực lực, Tiêu Phàm đánh bại người cùng tuổi một đời cũng không gì đáng trách, nhưng muốn tại luyện dược đánh bại người Cổ Thành Sở gia, đó chẳng khác nào thiên phương dạ đàm.
Một canh giờ rất nhanh liền đi qua, khí tức trên người Tiêu Phàm cũng rốt cục bình ổn xuống, trải qua mấy trận đấu, hắn cũng coi là triệt để ổn định tại Chiến Thánh trung kỳ.
– Kiếm Hồng Trần, ngươi chuẩn bị kỹ càng chưa?
Thanh âm Sở Vân Phi vang lên, mang nụ cười trên mặt vẫn thập phần tự tin.
– Tùy thời đều được.
Tiêu Phàm vẫn là khuôn mặt bình tĩnh, tựa như trên đời này đã không có sự tình gì có thể lay động tâm hắn.
Hắn có thể nhìn ra tự tin trên mặt Sở Vân Phi, nhưng Tiêu Phàm hắn đối với thuật chế thuốc bản thân làm sao không được tự tin được?
Sở Vân Phi cau mày một cái, hắn rất khó chịu bộ dáng khí định thần nhàn của Tiêu Phàm, bởi vì bản thân Sở Vân Phi biết, hắn lộ ra loại thần sắc này chính là nói rõ hắn nắm chắc phần thắng.
Bình tĩnh tâm thần, Sở Vân Phi mở miệng nói ra:
– Vòng thứ nhất, so phân biệt Dược Tài, vì ngăn ngừa gian lận, Dược Tài ở đây do tu sĩ cung cấp, hết thảy 1000 loại, ở đây mỗi người nhiều nhất có thể cung cấp hai loại.
Đồng thời, mỗi một loại Dược Tài đều có một dãy số cố định, từ hàng thứ nhất đến 1000, người dự thi đồng thời bắt đầu phân biệt, hạn định thời gian nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ phân biệt nhiều Dược Tài hơn thì thắng, các ngươi còn có nghi vấn gì không?
– Không có.
Vòng thứ nhất Cổ Thành Sở gia xuất chiến là một bạch y nữ tử tịnh lệ.
Tiêu Phàm nghe vậy lại cau mày một cái, nói:
– Nếu như phân biệt sai thì sao? Có phải phân biệt được là một điểm, phân biệt sai trừ một điểm, không phân biệt được thì không trừ điểm?
– Đúng.
Sở Vân Phi suy nghĩ một chút nói.
– Vậy ta không có vấn đề.
Tiêu Phàm cười cười.
Hắn như thế nào không biết hàm nghĩa lời Sở Vân Phi nói, nếu như vẻn vẹn thêm điểm mà không trừ điểm, đoán chừng bọn hắn sẽ ở đây kéo dài, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội này.
– Vậy thì bắt đầu a.
Sở Vân Phi nhìn đường đi phía dưới nói ra.
Theo ánh mắt Sở Vân Phi nhìn lại, Tiêu Phàm nhìn thấy trên đường phố đang đặt rất nhiều Dược Tài, từ đầu này xếp tới bên kia, mỗi một loại Dược Tài đều có một dãy số cố định.
Vừa nãy Tiêu Phàm chỉnh lý tâm đắc liền thấy Sở Vân Phi an bài, một ngàn loại Dược Tài đúng là từ người những người vây xem lấy ra, ngược lại cũng không gian lận.
– Hi vọng ngươi có chút chân tài thực học, không nên khiến ta thất vọng.
Bạch y nữ tử nhìn Tiêu Phàm một cái, trong mắt đều là cao ngạo cùng không chịu thua, để lại một câu nói liền hướng lấy đường phố phía dưới bay đi.
Tiêu Phàm sờ mũi một cái, đắng chát cười một tiếng, hắn không nghĩ tới bản thân lại bị một nữ tử khiêu khích.
– Sở Hinh sư tỷ, nhất định phải thắng hắn.
– Sở Hinh sư tỷ, cố lên!
Lúc bạch y nữ tử rơi trên đường phố, những người khác lập tức kích động kêu to.
– Nàng chính là thiên tài Thần Dược Các Luyện Dược Sư Sở Hinh?
Sở Vân Bắc kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử Sở Hinh nói.
– Không sai, chính là nàng, đừng nhìn nàng chỉ vừa mới đột phá Chiến Thánh cảnh sơ kỳ, nhưng nàng được Tam Trưởng Lão thu làm đệ tử đích truyền đấy, vô cùng có khả năng đã trở thành Bát Phẩm Luyện Dược Sư đỉnh cấp.
Một bên Sở Nghiên giải thích nói, trong mắt nhìn về phía bạch y nữ tử đều là vẻ kính sợ.
– Lần này biểu đệ có chút phiền phức.
Trong lòng Sở Vân Bắc nghĩ thầm, chẳng biết tại sao, hắn bây giờ lại không muốn Tiêu Phàm thua.
– Sở Hinh? Bát Phẩm Luyện Dược Sư đỉnh cấp?
Anh mắt Tiêu Phàm rơi vào bạch y nữ tử bên cạnh cách đó không xa.
Nghe thấy đám người nghị luận, trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia ngoài ý muốn, lúc này mới cẩn thận đánh giá bạch y nữ tử Sở Hinh.
Một bộ áo trắng cũng không có cái gì đặc biệt khác, hơn nữa tuy nàng không có dung nhan tuyệt thế nhưng khuôn mặt lại coi như nén lòng mà nhìn, miễn cưỡng được cho là tinh xảo.
Nàng có vòng eo tinh tế, tứ chi thon dài, đôi mắt đẹp lưu chuyển, tóc xanh múa may theo gió, che khuất cái trán trơn bóng, cả người vô hình tản mát ra một loại khí chất cao ngạo.
– Đăng đồ tử, ta móc ngươi mắt!
Sở Hinh lạnh lùng trừng Tiêu Phàm một cái.
– Ngươi gọi ta? Ta không phải tên là đăng đồ tử, ta tên Kiếm Hồng Trần.
Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, sau đó thần sắc bỗng lạnh lẽo nói:
– Đừng hơi một tí liền muốn móc mắt người, nói thật, nhìn ngươi thì ta cũng không có hứng thú.
– Hừ, nguyên bản còn muốn chừa cho ngươi chút thể diện, nhưng hiện tại, ta muốn để ngươi thua triệt để.
Sở Hinh phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, cắn răng nói.
– Tự cho là đúng.
Tiêu Phàm nhún nhún vai nói:
– Nếu như ngươi có thực lực này, ta cũng không để ý.
– Hiện tại bắt đầu tính thời gian, ván đầu tiên bắt đầu!
Cũng đúng lúc này, thanh âm Sở Vân Phi vang lên.