Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, chỉ thấy một điểm đen nhanh chóng tới gần, trong thời gian vài lần hít thở liền xuất hiện ở phụ cận.
Người tới không phải người khác, chính là Nhị Trưởng Lão một mực đi theo bên người Sở Lăng Tiêu, hắn đi xử lý việc của đám Lăng Ngạo cho nên mới tới trễ.
Kỳ thật hắn cũng là cố ý tới chậm một chút, sau đó vừa hay tranh công trước mặt Sở Lăng Tiêu.
Nhưng mà, Nhị Trưởng Lão liếc nhìn bốn phía, lại là không thấy được thân ảnh Sở Lăng Tiêu, vội vàng hỏi:
– Các vị, gia chủ đâu?
Đám người khóe miệng giật một cái, cổ quái nhìn Nhị Trưởng Lão, không ít người cúi thấp đầu, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy đáng thương cho Nhị Trưởng Lão.
Còn gia chủ? Vị trước mặt ngươi này chính là Tân Gia Chủ, Sở Lăng Tiêu đã chết!
Đương nhiên, bọn họ không thể nào đem chuyện này nói ra, bọn họ đều không may, sao có thể để cho Nhị Trưởng Lão tốt chứ?
Nhất là đám Tam Trưởng Lão, lập tức bị tước đoạt Sở gia Huyết Mạch, không có Sở gia Huyết Mạch mặc dù không có quá nhiều ảnh hưởng đối với thực lực của bọn họ.
Nhưng ở Sở gia Cổ Thành, người không có Sở gia Huyết Mạch, thế nhưng là người tầng dưới chót, căn bản không có bất kỳ địa vị gì cả.
– Tam Trưởng Lão, gia chủ và Đại Trưởng Lão đâu?
Nhị Trưởng Lão cũng không phải người ngu, hắn cảm giác bầu không khí có chút không thích hợp, sắc mặt hơi trầm xuống một cái.
Tam Trưởng Lão ngẩng đầu nhìn Sở Lăng Vi một cái, lắp bắp nói ra:
– Gia chủ ở chỗ này, về phần Đại Trưởng Lão ~
– Đại Trưởng Lão phản bội Sở gia, chạy trốn rồi.
Sở Lăng Vi đem lời chưa nói hết của Tam Trưởng Lão nói cho đủ, ngữ khí có chút băng lãnh.
Nhị Trưởng Lão tất nhiên là nhận ra Sở Lăng Vi, hắn hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt giữa Sở Lăng Vi cùng bình thường,ngược lại trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Hắn nghĩ thầm trong lòng:
– Đại Trưởng Lão phản bội chạy trốn? Ta thân là Nhị Trưởng Lão, chẳng phải là có thể tấn thăng trở thành Đại Trưởng Lão sao? Nếu như ta trở thành Đại Trưởng Lão và Các Chủ Thần Dược Các, về sau cho dù gia chủ cũng phải nể mặt ta mấy phần.
Nghĩ vậy, trên mặt Nhị Trưởng Lão liền kìm lòng không được lộ ra tiếu dung, hắn nghĩ như vậy cũng không có sai, theo như vậy, Đại Trưởng Lão chết, những Trưởng Lão đều sẽ thăng lên một bậc.
Hắn thân là Sở gia Nhị Trưởng Lão, nếu như Đại Trưởng Lão phản bội chạy trốn, hắn chẳng phải là người có hi vọng nhất trở thành Sở gia Đại Trưởng Lão sao?
Kỳ thật thân phận Đại Trưởng Lão cũng chẳng ra làm sao, nhưng thân phận Các Chủ Thần Dược Các đến Sở gia gia chủ đều muốn cũng phải coi trọng, bởi vì trong mắt Sở gia Cổ Thành, Các Chủ Thần Dược Các so với gia chủ còn được tôn kính hơn.
Nhị Trưởng Lão hoàn toàn không suy nghĩ đến việc vì sao Đại Trưởng Lão muốn phản bội chạy trốn, ra vẻ lên cơn giận dữ, quát:
– Đại Trưởng Lão cũng dám phản bội ta Sở gia, vô luận chân trời góc biển, Sở gia ta sẽ không bỏ qua cho ông ta!
Nhị Trưởng Lão nói đến thiên kinh địa nghĩa, nhưng mà trên mặt người Sở gia lại là lộ ra vẻ khinh bỉ, đám người hiển nhiên đều đoán được suy nghĩ trong lòng Nhị Trưởng Lão.
Đáng tiếc, bọn hắn lại biết rõ tiền căn hậu quả, Đại Trưởng Lão đã mở hư không liệt phùng đào tẩu, Sở gia muốn giết chết ông ta phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Huống chi, những người như bọn họ cũng chưa hẳn là đối thủ của Đại Trưởng Lão, Đại Trưởng Lão không chỉ là cường giả Chiến Thánh cảnh tối đỉnh, hơn nữa còn là một Dược Thánh đỉnh cấp, muốn giết chết hắn cũng không phải đơn giản như vậy.
– Gia chủ đâu?
Những lời này của Nhị Trưởng Lão hiển nhiên là nói cho Sở Lăng Tiêu nghe, chỉ là ông ta nhìn quanh bốn phía, lại căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Sở Lăng Tiêu.
– Ngươi đang tìm ta sao?
Sở Lăng Vi vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nhị Trưởng Lão, trong mắt lóe lên sát ý nhàn nhạt.
Những năm gần đây, nếu như không phải Nhị Trưởng Lão ở trước mặt Sở Lăng Tiêu thêm mắm thêm muối, bày mưu tính kế, có lẽ Sở Lăng Tiêu cũng sẽ không đối xử với bọn họ ngày một thậm tệ hơn.
Nàng còn nhớ kỹ, lúc trước người phế tu vi của Tiêu Trường Phong, chính là Nhị Trưởng Lão, thù này Sở Lăng Vi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Thậm chí, Nhị Trưởng Lão còn đề nghị với Sở Lăng Tiêu, không thể để cho Sở Lăng Vi đột phá Chiến Thánh cảnh, không để cho Sở Lăng Vi có khả năng phản kháng Sở gia.
Đáng tiếc cuối cùng Sở Lăng Tiêu vẫn không làm như vậy, trước lúc tìm được tử sắc ngọc bội, hắn vẫn không muốn Sở gia cứ như vậy bị hủy diệt, dù sao, không thể đột phá Chiến Thần cảnh, là một gia chủ Sở gia cũng đã là không tồi rồi.
Nhưng mà nếu như lúc trước Sở Lăng Tiêu nghe đề nghị của Nhị Trưởng Lão, đoán chừng cũng không có sự tình xảy ra ngày hôm nay.
– Ngươi? Chỉ bằng ngươi cũng có thể trở thành gia chủ sao?
Nhị Trưởng Lão khịt mũi coi thường, sau đó đột nhiên nhìn về phía chỗ sâu trong cấm địa, phát hiện sương mù màu máu đã biến mất, trên mặt lập tức hiện lên tiếu dung.
– Chẳng lẽ Phong Ấn Chi Địa lần nữa bị phong ấn? Ha ha, đồ tiện nhân như ngươi, vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày được làm gia chủ sao? Cả nhà các ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, vậy thì đều đáng chết.
Nhị Trưởng Lão tùy tiện cười ha hả.
Đám người Tam Trưởng Lão hết sức kinh ngạc trước dũng khí của Nhị Trưởng Lão, cũng dám nói chuyện như vậy với Sở Lăng Vi, đây quả thực so còn muốn cả gan làm loạn hơn bọn họ.
Mấy người đã có thể tưởng tượng được kết cục của Nhị Trưởng Lão, khẳng định không thể tốt hơn so với bọn họ.
– Chết đi!
Sở Lăng Vi băng lãnh nói ra một câu, cho dù là đám Tam Trưởng Lão, nàng cũng không tỏa ra sát khí nồng đậm như vậy, nhưng mà đối với Nhị Trưởng Lão, Sở Lăng Vi lại làm thật.
Từ lúc mười mấy năm trước, Sở Lăng Vi đã muốn giết ông ta, đáng tiếc vẫn luôn không cơ hội mà thôi.
– Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?
Nhị Trưởng Lão cười vẫn như cũ vô cùng tùy tiện, nhưng mà, lúc một chưởng ấn của Sở Lăng Vi đánh ra, tiếng cườicủa hắn dừng lại, ngược lại lộ ra vẻ hoảng sợ:
– Huyết Mạch Sinh Tử Ấn, không có khả năng!
Vừa dứt lời, Nhị Trưởng Lão cũng cảm giác sức mạnh toàn thân không còn, từng đạo từng đạo hào quang màu tím từ trên người ông ta lan tràn, sau đó đạo lưu quang kia trong nháy mắt bắn vào trong đầu ông ta.
Nhị Trưởng Lão toàn thân lảo đảo một cái, ánh mắt nhìn về phía Sở Lăng Vi tràn ngập sợ hãi, hắn giống như đã đoán được kết cục của bản thân, vội vàng quỳ xuống nói:
– Đại Tiểu Thư, không, gia chủ tha mạng, gia chủ tha mạng!
– Tha cho ngươi? Ngươi có tư cách gì để bảo ta tha cho ngươi!
Sở Lăng Vi sát khí nặng nề, nhiệt độ chung quanh nháy mắt xuống mấy chục độ, lạnh giọng nói:
– Lúc trước ta cầu xin ngươi, ngươi không phải vẫn phế tu vi của Phong ca sao? Ngươi hiện tại quỳ ở trước mặt ta ngươi cảm thấy có hữu dụng không?
Nghe nói như thế, trên mặt Nhị Trưởng Lão lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn rất muốn chạy trốn, nhưng mà hắn biết bản thân trốn không được, hắn không thể nào chống lại Huyết Mạch bên trong Sinh Tử Ấn.
– Sở Lăng Vi, đời sau lại làm người, ta nhất định sẽ không để cho ngươi yên!
Mặt Nhị Trưởng Lão đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, gào thét một tiếng, sau đó lấy ra một chuôi trường kiếm, hướng về phía cổ.
Xoẹt một tiếng, máu tươi bắn ra, thi thể Nhị Trưởng Lão ngã trên mặt đất, rơi xuống trong không khí.
Vừa rồi ông ta còn đang suy nghĩ mình có thể trở thành Sở gia Đại Trưởng Lão, là một việc vui vẻ đến mức nào, nhưng mà vẻn vẹn chỉ trong thời gian mấy phút, liền từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục, không thể không chủ động kết thúc sinh mệnh của mình.
Ông ta rất rõ ràng, một khi rơi vào trong tay Sở Lăng Vi, tuyệt đối là sống không bằng chết, còn không bằng để cho bản thân chết một cách thống khoái.
– Ngươi không có đời sau!
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, ngay sau đó kim sắc quang mang lóe qua, trong nháy mắt bao vây lấy thi thể Nhị Trưởng Lão, bao phủ xung quanh mười trượng.
Lại là Tiêu Phàm xuất thủ, đột phá Chiến Thánh cảnh, người bình thường Linh Hồn sẽ không chết, nhưng mà nếu bị Vô Tận Chi Hỏa thiêu đốt, đừng nói Linh Hồn Chiến Thánh cảnh, cho dù là Linh Hồn Chiến Thần cảnh cũng phải run rẩy.
Nhị Trưởng Lão chết, hơn nữa còn là thần hồn câu diệt, không Linh Hồn, nào có thể còn có đời sau, cho dù có Linh Hồn cũng chưa chắc có đời sau gì cả, bởi vì trên đời này còn chưa bao giờ có người nghe nói qua Luân Hồi.
Toàn trường câm như hến, bọn hắn đã sớm đoán được kết cục của Nhị Trưởng Lão, chỉ là không nghĩ tới Sở Lăng Vi giết đến quyết đoán như vậy.
– Tất cả mọi người rời khỏi nơi này, từ hôm nay, người xông vào cấm địa, trừng phạt bằng gia pháp.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Sở Lăng Vi lóe lên một đạo lãnh quang.