– Sát ý thật đáng sợ!
Độc Cô Tướng Đình cảm nhận được sát khí đáng sợ tản ra từ trên người Tiêu Phàm, toàn thân khẽ run lên.
Không thể không nói, thực lực của Độc Cô Tướng Đình phi phàm, chỉ trong chớp mắt liền lấy lại tinh thần, trong quá trình thân thể lui về phía sau, cây quạt trong tay bắt đầu phe phẩy.
Gào gào ~
Từng đợt tiếng rít gào giận dữ vang lên, giữa trời đất cuốn lên từng đạo từng đạo vòi rồng to lớn, xé rách không khí, đem Tiêu Phàm vây lại ở trung tâm.
Tiêu Phàm không kịp đề phòng, chỉ có thể hóa phòng thủ thành công kích, trong lòng hắn thầm mắng, Độc Cô Tướng Đình không hổ là người của Độc Cô gia tộc, Chú Tạo Thế Gia ngàn năm.
Cây quạt cầm trong tay chỉ dùng để quạt mát vậy mà không kém gì Thần Binh.
Nghĩ vậy, Ánh mắt Tiêu Phàm lập tức nhìn về phía Hồn Giới trên ngón tay Độc Cô Tướng Đình, trầm ngâm nói:
– Độc Cô Tướng Đình dù sao cũng là Thập Đại Yêu Nghiệt, hơn nữa còn là người Độc Cô gia tộc, bảo bối trên người chắc chắn nhiều hơn Độc Cô Mạc Trắc.
Nếu như Độc Cô Tướng Đình biết được chủ ý của Tiêu Phàm, không biết sẽ có ý gì đây.
Tiêu Phàm bình tĩnh lại, hắn biết rõ bản thân không thể khinh thường, mặc dù Chiến Thánh cảnh đỉnh phong bình thường hắn tùy tiện có thể giết, nhưng át chủ bài trên người Độc Cô Tướng Đình chắc chắn không ít.
Dù là Độc Cô Tướng Đình chỉ vừa đột phá Chiến Thánh cảnh đỉnh phong không lâu, chênh lệch một tiểu cảnh giới không phải tuỳ tiện có thể san lấp được.
Tiêu Phàm vẫn luôn ghi nhớ chiến lược chiến thuật của một vị vĩ nhân đời trước, về chiến lược thì phải coi thường kẻ địch, về mặt chiến thuật thì phải coi trọng kẻ địch.
Lúc trước dùng từ ngữ để công kích, Tiêu Phàm chỉ là đang chọc giận Độc Cô Tướng Đình mà thôi, cho dù là hắn muốn giết chết Độc Cô Tướng Đình cũng không phải đơn giản như vậy.
– Hư Không Tù Lung, khốn!
Một tiếng quát như sấm vang lên, thân hình Độc Cô Tướng Đình đột nhiên xuất hiện trên đầu Phong Long, những Phong Long khác đột nhiên nhanh chóng lại gần, quấn lấy nhau, đem Tiêu Phàm vây ở giữa.
Xa xa nhìn lại, cảnh tượng cực kì rung động, từng đầu Phong Long to lớn uốn lượn trong không trung, hình thành một cái lồng giam to lớn, bên trong lồng giam, truyền đến từng đợt tiếng gầm.
– Giết!
Độc Cô Tướng Đình tiếp tục nói, Phong Long gào thét càng thêm hung mãnh, không khí truyền đến tiếng vụn vớ.
Đó là Âm Ba Công Sát, tu sĩ đứng xa cũng cảm thấy màng nhĩ chấn động, huống chi là Tiêu Phàm đứng ở trung tâm, Âm Ba Công Sát trong một phạm vi nhất định sẽ phóng đại gấp mấy lần.
Uy thế này, đừng nói Chiến Thánh cảnh hậu kỳ bình thường, cho dù cùng là Chiến Thánh cảnh cường giả tối đỉnh, cũng rất khó cản được.
Độc Cô Tướng Đình sử dụng thủ đoạn như vậy, cũng là vì triệt để tức giận, Linh Hồn công kích không làm gì được ngươi, vậy liền dùng công kích vật lý, ta không tin một Chiến Thánh cảnh hậu kỳ còn có thể cường đại đến mức nào.
Ở trung tâm Phong Long, quanh thân Tiêu Phàm hiện lên từng đạo từng đạo hắc sắc quang ảnh, trên quang ảnh vận chuyển vô số Hồn Văn, thân hình của hắn mờ đi, tựa như đang ở một không gian khác.
– May mà ta đã lĩnh hội được Thiên Cơ Đồ, bằng không thật đúng là khó mà ngăn cản được Âm Ba Công Sát.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh hãi.
Tiêu Phàm đã lĩnh ngộ được Thiên Cơ Đồ, đem không gian Hồn Văn dung hợp trong Bất Hủ Kiếm Giới, Âm Ba Công Sát mặc dù cường đại, nhưng không thể nào xuyên qua không gian.
Chí ít, tiếng lọt vào trong lỗ tai Tiêu Phàm đã bị thu nhỏ rất nhiều lần, về phần Phong Long đang nghiền ép kia, Tiêu Phàm khinh thường, Phong Long to lớn như vậy, thân hình hắn lại cực kỳ nhỏ bé, hai đầu Phong Long dường như quấn rất chặt chẽ tạo thành một khe hở cực hẹp, nhưng đối với Tiêu Phàm lại vô cùng to lớn, hắn ở trong đó hoàn toàn có thể tự do hoạt động.
Đương nhiên cái này cũng có liên quan đến việc Tiêu Phàm lĩnh ngộ Kiếm Đạo Nhập Vi, dù hai mắt không nhìn thấy, hắn cũng có thể thông qua Hồn Lực quan sát sự biến hóa của Hồn Lực ở xung quanh.
Lúc này, Tiêu Phàm kỳ thật vẫn hi vọng mình có thể nhìn thấy, bởi vì phóng thích Hồn Lực, rất dễ dàng bị công kích của đối phương nghiền nát.
Có vài thời điểm, chính là dựa vào kinh nghiệm chiến đấu, về phương diện kinh nghiệm chiến đấu, Tiêu Phàm cũng không phải khiếm khuyết.
– Không hổ là Thập Đại Yêu Nghiệt, không thể hiện một chút, có lẽ thật sự phải chịu thiệt thòi.
Tiêu Phàm âm thầm thở dài:
– Đáng tiếc hai mắt này của ta đoán chừng ít nhất cũng phải nửa năm mới có khả năng hồi phục như cũ.
Vừa dứt lời, khí thế trên người Tiêu Phàm lại có biến hóa, chân hắn giẫm Kiếm Bộ, xuyên qua khe hở giữa đám Phong Long.
Đứng trên một đầu Phong Long, Độc Cô Tướng Đình lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm đang không ngừng chạy trốn trong Hư Không Tù Lung, châm chọc nói:
– Một tên xấu xí mà thôi, còn muốn giết ta? Không ngược chết ngươi, ta liền không phải là Độc Cô Tướng Đình!
– Phải không?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau hắn, tiếu dung trên mặt Độc Cô Tướng Đình trong nháy mắt ngừng lại, hắn từ từ quay đầu, không thể tin được nhìn đằng sau.
Chỉ là, nghênh đón hắn lại là một chưởng Hồn Lực to lớn, giống như sét đánh, hung hăng bắn tới.
Ba!
Tiếng vang thanh thúy vang lên, trong miệng Độc Cô Tướng Đình phun ra mấy ngụm máu tươi, cùng theo đó là mấy cái răng, thân thể giống như tia chớp bay ra, hung hăng nện trên mặt đất.
– Sao có thể?
Đám người mặt mờ mịt nhìn không trung, trong lòng đột nhiên rung động.
Tiêu Phàm không phải bị vây ở trong đám Phong Long à, sao lại đột nhiên xuất hiện chứ?
– Ca nắm giữ một kĩ năng phân thân, một đám Phong Long nho nhỏ sao có thể vây khốn được huynh ấy chứ?
Tiêu Linh Nhi cười lên.
Nàng đoán không sai, Phong Long này quả thực không vây khốn được Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đã đưa mình vào kiếm giới, cũng giống như là đang ở một không gian khác vậy.
Thân ảnh đang hốt hoảng chạy trốn trong sự bao vây của Phong Long chỉ là Linh Hồn phân thân của Tiêu Phàm mà thôi, mà bản thể lại đang ẩn tàng trong Kiếm Giới, trực tiếp đi ngang qua Phong Long, bất tri bất giác xuất hiện sau lưng Độc Cô Tướng Đình.
Nếu như Độc Cô Tướng Đình quan sát cẩn thận một chút, cũng không phải không có khả năng phát hiện, nhưng hắn đánh giá Tiêu Phàm quá thấp, hơn nữa tinh thần đều tập trung trên người Linh Hồn phân thân của Tiêu Phàm, tất nhiên không phát hiện ra bản thể.
– A! Ta muốn giết ngươi!
Độc Cô Tướng Đình xông ra từ trong đám bụi bặm, phía sau hắn, đột nhiên xuất hiện một hư ảnh to lớn, chấn động khiến thần hồn đám người run rẩy.
Nhìn kỹ, đó là một đầu Hỏa Long dài trừng mười trượng, toàn thân Hỏa Long đang hừng hực hỏa diễm, tạo thành một biển lửa lớn.
Quan sét kĩ đầu hỏa long kia sẽ phát hiện, nó lộ ra một loại dữ tợn cùng bá khí, giống như đang quan sát một bầy kiến hôi vậy.
– Thần Phẩm Chiến Hồn, Phần Thiên Viêm Long?
Đám người run rẩy, kinh hãi nhìn đầu hỏa long to lớn kia, nhao nhao lui về đằng sau.
Cũng khó trách bọn họ khiếp sợ như vậy, Phần Thiên Viêm Long, đây chính là Chân Long, Thần Thú trong truyền thuyết.
Hắn không chỉ có Thần Phẩm Chiến Hồn, hơn nữa còn có đủ thuộc tính đặc thù của Chiến Hồn, cho dù bên trong đám Thần Phẩm Chiến Hồn cũng là sự tồn tại đáng sợ.
Độc Cô Tướng Đình lơ lửng ở giữa mi tâm Thần Phẩm Chiến Hồn Phần Thiên Viêm Long, trong mắt lửa giận đan xen, hắn cao ngạo ngẩng đầu, miệt thị nhìn Tiêu Phàm ở phía dưới.
– Người trẻ tuổi, bây giờ ngươi đã biết sợ chưa? Đáng tiếc bây giờ đã trễ, dù cho người có quỳ trước mặt ta dập vỡ đầu, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.
Độc Cô Tướng Đình lạnh giọng nói, ánh mắt kia như đang nhìn một con giun con dế.
Hắn đường đường là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, bị Tiêu Phàm đánh lén thành công thì thôi đi, lại còn ăn một chưởng, cơn tức giận này chỉ có thể dùng tính mệnh của Tiêu Phàm hả giận.
– Một cái Thần Phẩm Chiến Hồn mà thôi, thực sự không hiểu nổi ngươi có gì để cao ngạo.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, phía sau hắn đột nhiên cũng hiện ra một đầu Hồn Thú hung mãnh, nó tản ra long uy đáng sợ, thân thể lại giống như một đầu Hoàng Kim Sư Tử, cuồn cuộn uy áp phóng lên tận trời.
– Thần Phẩm Chiến Hồn, Long Ngao?
Đám người chấn kinh.
Rất nhiều người thậm chí đã chết lặng, nhìn thấy một đầu Thần Phẩm Chiến Hồn Phần Thiên Viêm Long cũng liền thôi đi, lại nhìn thấy Thần Phẩm Chiến Hồn Long Ngao trong truyền thuyết, chẳng lẽ Thần Phẩm Chiến Hồn đã tầm thường như vậy sao?