Ầm! Thân thể Mộ Dung Minh Nguyệt đập trên mặt đất, tóe lên vô số bụi bặm, phiến đá trên mặt đất nhao nhao nổ tung, hóa thành vô số đá vụn bắn ra bốn phương tám hướng.
– Thiếu Chủ bại?
Người Mộ Dung gia tộc tất cả đều trợn tròn mắt, trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ.
Ai cũng không biết Mộ Dung Minh Nguyệt bại như thế nào, không, nói cho đúng, có mấy người nhìn rõ, chính là đám Tiểu Kim cùng Thạch Thánh.
Bọn họ đứng bên người Tiêu Phàm, chỉ thấy lúc Mộ Dung Minh Nguyệt đánh tới, Tiêu Phàm đột nhiên lấy Tu La Kiếm ra, nhẹ nhàng vạch một cái.
Kiếm khí màu trắng kiếm quang gào thét đánh ra, bóng đêm vô tận kia giống như bị ánh rạng đông lúc bình minh xé mở vậy, Mộ Dung Minh Nguyệt không có sức hoàn thủ, bị kiếm khí chém trúng ngực.
Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết mặc dù biết là Tiêu Phàm xuất thủ, nhưng là hai người cũng không thấy rõ ràng động tác của Tiêu Phàm, tốc độ xuất thủ thực sự quá nhanh, mắt thường hoàn toàn khó mà nắm bắt.
Bọn hắn biết rõ, chênh lệch giữa bọn họ và Tiêu Phàm càng ngày càng lớn, bọn hẵn đã không thể nào đuổi kịp Tiêu Phàm, chỉ hy vọng mình không trở thành vật cản trở.
Trong lúc nhất thời, xung quanh toàn bộ yên tĩnh im ắng, cây kim rơi xuống đất cũng nghe tiếng.
Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, không dám há mồm thở dốc, cuối cùng ánh mắt của mọi người đa số đều rơi trên người Tiêu Phàm.
Mặc dù bọn hắn không thấy được là ai xuất thủ, nhưng bọn họ có thể suy đoán, Tiêu Phàm đang đứng ở phía trước nhất, trừ Tiêu Phàm ra, những người khác không có khả năng đánh bại Mộ Dung Minh Nguyệt.
– Hắn rốt cuộc là ai?
Rất nhiều người trong lòng suy đoán, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm.
Có thể một kiếm miểu sát Mộ Dung Minh Nguyệt, thực lực như vậy, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, bọn họ thực sự nghĩ không ra, trừ Chiến Thần cảnh cường giả, còn có ai có thể miểu sát thiên tài Mộ Dung Minh Nguyệt cấp độ yêu nghiệt chứ.
Lúc này, hộ vệ trưởng ở cửa ra vào vừa lúc tỉnh lại, cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh Mộ Dung Minh Nguyệt bị đánh bay, thân thể không khỏi run lẩy bẩy.
Chẳng lẽ hắn thực sự là Tu La Điện Điện Chủ trong truyền thuyết? Bằng không, hắn sao có thể cường đại như vậy chứ?
– Tiêu ~ Phàm ~
Đột nhiên, một tiếng gầm thét từ đằng xa truyền đến, thanh âm vang vọng chân trời, có thể nhận ra sự phẫn nộ của hắn lúc này.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy Mộ Dung Minh Nguyệt từ trong đống phế tích bước ra, khuôn mặt tà dị lộ ra mấy phần dữ tợn, vết kiếm trước máu me đầm đìa khiến đám người nhìn thấy rất xúc động.
Tóc hắn rối tung, khí thế trên người không ngừng tăng lên, áo bào rách nát tung bay, lượn lờ huyết hắc sắc quang mang, ngay sau đó, Minh Nguyệt phía sau hắn vốn dĩ đen kịt, bỗng nhiên cũng biến thành huyết hắc sắc, nhìn qua hết sức sâm nhiên, u lãnh.
So với vừa ròi, cho người ta một loại cảm giác càng đáng sợ hơn, khí tức tử vong tràn ra.
– Huyết Hắc Sắc Minh Nguyệt?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, trong đầu hiện ra một khuôn mặt, chính là Giang gia Giang U Nguyệt, cũng nắm giữ một Huyết Sát U Nguyệt.
Nhưng mà Huyết Sát U Nguyệt lại là toàn thân huyết hồng, tản ra Huyết Sát Chi Khí đáng sợ, vô cùng hung lệ, mà Huyết Hắc Sắc Minh Nguyệt này, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng Tiêu Phàm biết rõ, Minh Nguyệt càng đáng sợ hơn U Nguyệt.
Đương nhiên, Thần Phẩm Minh Nguyệt Chiến Hồn mặc dù lợi hại, nhưng còn chưa tới mức khiến Tiêu Phàm sợ hãi, ngẩng đầu nhìn chăm chú Mộ Dung Minh Nguyệt đang giận dữ, thần sắc lại khôi phục không hề bận tâm.
Nhìn thấy Tiêu Phàm dáng vẻ đạm nhiên, Mộ Dung Minh Nguyệt lỗ mũi thở phì phò, hiển nhiên là bị Tiêu Phàm chọc cho tức giận, bản thân dù sao cũng là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, ngươi dám một lần, rồi lại hai lần coi thường ta?
Nội tâm hắn gào thét:
– Ngươi sẽ vì sự cuồng ngạo của ngươi trả giá đắt, một kiếm vừa rồi ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười gấp trăm lần!
Nghĩ vậy, Mộ Dung Minh Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay kết thành một cái thủ ấn rườm rà, ngay sau đó, không khí rung động ầm ầm, sau đó mở ra một lỗ hổng lớn.
Đột nhiên, chỉ thấy một cái ngón tay màu huyết sắc to lớn vươn ra từ bên trong, hung uy cuồn cuộn gào thét, Thiên Địa đều mãnh liệt rung động.
– Đây là ngón tay gì vậy, cảm giác thật là khủng khiếp!
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, không chút do dự chạy trốn, cái ngón tay huyết sắc kia, khiến cho bọn họ có cảm giác tính mạng bị uy hiếp.
– Hủy diệt thiên địa chi ý thật đáng sợ!
Da đầu Diệp Trường Sinh
thiếu chút nữa nổ tung, kinh hồn táng đảm nhìn không trung, sau đó lần nữa nhìn về phía Tiêu Phàm.
Chỉ thấy Tiêu Phàm dáng vẻ có vẻ gầy gò vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn cái ngón tay kia một cái, lại nhìn về phía Mộ Dung Minh Nguyệt nói:
– Một kiếm vừa rồi còn chưa đủ tổn thương ngươi à?
– Ngươi dám làm tổn thương ta, ta muốn ngươi phải chết!
Mộ Dung Minh Nguyệt gào thét, con ngươi đỏ bừng tản ra quang mang khát máu.
– Xem ra ngươi còn không phục.
Tiêu Phàm nhàn nhạt lắc đầu, nghiền ngẫm cười nói:
– Chỉ bằng cái La Sát Chỉ này, ngươi cảm thấy có thể giết ta?
– Sao ngươi biết La Sát Chỉ?
Con ngươi của Mộ Dung Minh Nguyệt co rụt lại, trong lòng có loại bất an dự cảm.
– Ngươi không biết lai lịch của La Sát Chỉ, cũng dám sử dụng trước mặt ta?
Tiêu Phàm hí mắt nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt, trên mặt đều là vẻ châm chọc.
La Sát Chỉ, Thần Giai Chỉ Pháp chiến kỹ, chuyên thuộc về Tu La Điện, cái này chỉ truyền cho Cửu Điện Diêm La, không biết lưu lạc thế nào, Mộ Dung Minh Nguyệt lại may mắn có được.
Đây cũng là một trong những con át chủ bài lớn của Mộ Dung Minh Nguyệt, La Sát Chỉ thi triển cùng Minh Nguyệt, uy lực bạo tăng, chỉ bằng một kích này, Mộ Dung Minh Nguyệt đã dám đánh một trận sống mái với Chiến Thần cảnh sơ kỳ.
Nhưng mà, trước mặt Tiêu Phàm, lại không phải như vậy, bởi vì Tiêu Phàm biết rõ nhược điểm của La Sát Chỉ, hoặc có lẽ là, tất cả các chiến kĩ do Tu La Điện Điện Chủ truyền ra, bên trong Tu La Truyền Thừa đều ghi lại nhược điểm.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm động, hắn trực tiếp bay lên, trực diện nghênh đón cái huyết sắc ngón tay kia, chỉ thấy hắn cũng đưa tay, một đạo Kiếm Chỉ gào thét bắn ra.
Mộ Dung Minh Nguyệt đứng ở đó, nhìn chằm chặp không trung, mặc dù ngoài mặt hắn cực kì khinh thường, nhưng trong lòng lại cực kì nặng nề.
Bởi vì hắn cũng biết rõ chỉ pháp này, đúng là xuất phát từ Tu La Điện, hơn nữa Tiêu Phàm còn là Tu La Điện Chủ đời này.
Oanh!
Đột nhiên, cứ đơn giản như vậy đ-ng vào huyết sắc ngón tay, huyết sắc cự chỉ đột nhiên liên tiếp nổ tung, một kích vốn dĩ nhìn như cực kì yếu ớt của Tiêu Phàm, lại cực kì bá đạo hung mãnh.
– Cứ vậy là xong?
Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết mắt trợn tròn, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm càng ngày càng kính nể hơn.
Một kích có thể tùy tiền nghiền ép Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, lại bị Tiêu Phàm tùy tiện phá vỡ, đây quả thực là một cái tát hung hăng đánh lên mặt Mộ Dung Minh Nguyệt, hơn nữa không phải vang bình thường.
– Sao có thể?
Mộ Dung Minh Nguyệt cũng ngây ngốc tại chỗ, miệng lớn thở phì phò, rất hiển nhiên, một kích vừa rồi hắn cũng tiêu hao rất lớn.
Nhưng mà, Tiêu Phàm cũng không có cho hắn cơ hội thở dốc, hắn hóa thành một vệt sáng, xông thẳng về phía Mộ Dung Minh Nguyệt, tốc độ kia, cơ hồ không kém gì tu sĩ Chiến Thần cảnh sơ kỳ bình thường.
Ầm! Tiêu Phàm một cước hung hăng giẫm trên l-ng ngực Mộ Dung Minh Nguyệt, Mộ Dung Minh Nguyệt cảm giác như một viên Tinh Thần đập xuống, ngực đổ sụp xuống, xương sườn gần như toàn bộ đứt gãy.
Phụt một tiếng, Mộ Dung Minh Nguyệt phun ra mấy ngụm máu tươi, trợn to hai mắt, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, sau đó bị một cước của Tiêu Phàm hung hăng giẫm vào bên trong mặt đất.
Vô số liệt phùng như mạng nhện bắn ra tứ phía, đất đá bay lên, bụi bặm đầy trời.
Mộ Dung Minh Nguyệt máu me khắp người, nằm dang rộng thành hình chữ đại bên trong đống phế tích, lại không có bất kỳ sức phản kháng nào.
– Bảo ngươi cái La Sát Chỉ kia vô dụng với ta, ngươi còn dám dùng, thực đúng là ngu xuẩn!
Tiêu Phàm cúi xuống, mặt coi thường nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt, lạnh lùng nói:
– Bây giờ ta hỏi ngươi, thiên tài cấp độ yêu nghiệt, ngươi phục chưa?
Lục Đạo