Ngoài trận, Tiểu Kim bọn hắn đang lo lắng cho Tiêu Phàm đột nhiên nhìn thấy ý cười trên mặt Tiêu Phàm, mấy người hơi hơi kinh ngạc.
Người khác bị huyết sắc Nghiệp Hỏa đốt đều kêu thảm không thôi, loại đau khổ này đều không phải người có thể tiếp nhận.
Mà Tiêu Phàm ngược lại lại còn cười được, chẳng lẽ Nghiệp Hỏa với hắn mà nói chẳng những không có bất kỳ cái gì thống khổ, ngược lại là một loại hưởng thụ?
– Biến thái!
– Cầm thú!
Thạch Thánh cùng Sở Phiền nghiến răng nghiến lợi từ giữa hàm răng phun ra mấy chữ, lo lắng trong lòng đối với Tiêu Phàm diệt hết.
Trong trận, Tiêu Phàm nhìn vô số Quỷ Ảnh quanh thân, cùng Huyết Sắc Hỏa Diễm lại lộ ra một sợi ý cười, bất quá ý cười lại lộ ra một cỗ băng lãnh, chỉ là Tiểu Kim bọn hắn ngoài trận cảm thụ không được mà thôi.
– Đủ chưa?
Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, không có bất kỳ cái gì e ngại Quỷ Ảnh cùng Nghiệp Hỏa, nói:
– Tiêu Phàm ta tự hỏi không giết nhầm một người nào, các ngươi khi còn sống ta đều dám giết, sau khi chết ta còn sợ gì?
Tiếng nói rơi xuống, một cỗ khí thế đáng sợ từ trên người Tiêu Phàm quét sạch ra, Tu La Thiên Địa Chi Uy hóa thành từng đạo Huyết Sắc Lôi Điện giăng đầy hư không, những Hắc Sắc Quỷ Ảnh đó đều bạo tán ra.
Vẻn vẹn trong nháy mắt, quanh người hắn liền chỉ còn lại những Huyết Hắc Sắc Nghiệp Hỏa, nhìn những Nghiệp Hỏa đó, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một tia ngoài ý muốn: – Nghiệp Hỏa lại còn không biến mất?
Chớp mắt, Tiêu Phàm liền minh bạch, Nghiệp Lực thể nội bản thân vẫn tồn tại, Nghiệp Hỏa liền sẽ không đình chỉ thiêu đốt, Tiêu Phàm trước kia không tin Mệnh Cách, trong lòng hết sức ngạc nhiên.
Nghiệp Lực chẳng lẽ thực sự là Nhân Quả sao? Vậy mà kỳ dị như thế!
Hắn dùng tay bắt những Nghiệp Hỏa đó, nhưng căn bản không đ-ng tới, những Nghiệp Hỏa này tựa như hoàn toàn không tồn tại.
Chẳng lẽ đây chỉ là Huyễn Cảnh mà thôi? Nghiệp Lực thiêu đốt sinh ra một loại hiện tượng đặc thù?
Ở trong mắt Tiêu Phàm, bất luận cái gì khó mà giải thích đều có đạo lý nhất định, tồn tại, khẳng định có căn cứ.
Theo thời gian trôi qua, Tiêu Phàm đã chậm rãi đi đến giữa Trận Pháp, cách Diệp Thiên Tuyết cùng bọn Thị Huyết cũng chỉ có mười trượng mà thôi.
– A, làm sao theo Nghiệp Hỏa thiêu đốt, tại sao ta cảm giác toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều?
Tiêu Phàm đột nhiên phát sinh một việc quái dị.
Nghiệp Hỏa đốt cháy không phải đều là vô cùng thống khổ à, bằng không trên mặt đất cũng không có khả năng có nhiều thây khô như vậy, những người này rõ ràng là bị Nghiệp Hỏa đốt sạch tinh khí thần, lộ ra vẻ sợ hãi.
Hơn nữa, thần sắc Diệp Thiên Tuyết cũng đang lộ vẻ thống khổ do Nghiệp Hỏa đốt cháy.
Bất quá giờ phút này Tiêu Phàm đã không quản được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn cứu người, người bị khốn trụ có chừng ba bốn trăm, mà kiên trì đến bây giờ còn sống sót cũng chỉ không đến 50 ~ 60.
Những người này bên trong có chỉ là Chiến Hoàng cảnh, Chiến Đế cảnh, Chiến Thánh cảnh chỉ có chút ít một hai, nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ đều là tâm trí cứng cỏi, bằng không không có khả năng chịu được Nghiệp Hỏa đốt cháy lâu như vậy.
Đi đến bên người những người kia, Tiêu Phàm chuẩn bị đem những người này đưa vào bên trong Thiên Địa, sau đó Tiêu Phàm lại phát hiện, hắn triệu hoán không ra Tiểu Thiên Địa.
– Không gian bị phong tỏa?
Tiêu Phàm kinh ngạc, khó trách Diệp Thiên Tuyết bọn hắn không cách nào đem tin tức truyền ra ngoài, đoán chừng ngay từ đầu liền bị phong tỏa không gian bốn phía, làm bọn hắn không thể chạy trốn.
Bằng không lấy thực lực Thị Huyết, muốn xé nát không gian thoát đi là sự tình rất dễ dàng.
Tiêu Phàm phát hiện bản thân lại gặp một nan đề, Thần Đạo Nghiệp Hỏa Trận không biết có thể kiên trì bao lâu, cứ như thế, Diệp Thiên Tuyết cùng Thị Huyết Thiên Nghĩ bọn hắn đều phải chết ở chỗ này.
Nhất là Thị Huyết Thiên Nghĩ, nó thực lực tuy mạnh nhưng giết người vô số, Nghiệp Hỏa trên người chỉ nhạt hơn Tiêu Phàm mấy phần, có thể kiên trì đến hiện tại đã thập phần không dễ dàng.
– Nhất định phải lập tức mang bọn hắn rời đi!
Cảm nhận được hô hấp mấy người càng ngày càng yếu, trong lòng Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Nghiệp Hỏa đốt cháy, khảo nghiệm là nội tâm một người cùng năng lực tiếp nhận thống khổ, người bình thường kiên trì không được lâu như vậy.
Trước đó nghe được Diêm La Phủ sát thủ nói, bọn hắn đã kiên trì một ngày, Tiêu Phàm không thể tin được Diệp Thiên Tuyết bọn họ là kiên trì như thế nào.
Nguyên một đám suy nghĩ từ trong đầu Tiêu Phàm lóe qua, hắn nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Phá vỡ Thần Đạo Nghiệp Hỏa Trận? Tiêu Phàm lắc đầu, hắn mặc dù miễn cưỡng có thể phá giải, nhưng hắn cần thời gian, đối với Diệp Thiên Tuyết bọn hắn mà nói, thiếu nhất chính là thời gian.
Về phần cõng ra ngoài đó là cùng không cần nghĩ, nơi này còn có Trận Pháp vây nhốt hư không, trong thời gian ngắn cũng không làm được.
– Không có khả năng, ngươi làm sao có thể không có việc gì?
Nơi xa, mấy sát thủ bị Nghiệp Hỏa đốt cháy đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm.
Trong đó một sát thủ Chiến Thánh cảnh sơ kỳ càng kinh hãi nói:
– Vô Cấu Chi Thể, ngươi lại là Vô Cấu Chi Thể? Tử tiền bối nói, chỉ có Vô Cấu Chi Thể, Linh Hồn mới không bị Nghiệp Hỏa đốt cháy!
– Vô Cấu Chi Thể?
Tiêu Phàm cau mày một cái, Trọc Thiên Hồng không phải nói chỉ có Thiên Hữu Chi Nhân mới không sợ Nghiệp Hỏa sao?
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu Tiêu Phàm lóe qua một chút tin tức, lập tức lộ ra vẻ hiểu:
– Nguyên lai chỉ có Vô Cấu Chi Thể mới có thể trở thành Thiên Hữu Chi Nhân, nói cách khác, Thiên Hữu Chi Nhân nhất định là Vô Cấu Chi Thể.
Trọc Thiên Hồng không có nói dối, Chiến Thánh cảnh sát thủ cũng không có nói sai, bất quá trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút buồn bực, bản thân lúc nào biến thành Vô Cấu Chi Thể?
Tu La Thần Thể là Vô Cấu Chi Thể sao? Tiêu Phàm lắc đầu, hiển nhiên không phải.
Người Tu luyện Tu La Thần Thể, ai không giết người? Tiêu Phàm không dám nói người khác có hay không, nhưng hắn hoàn toàn không có khả năng.
Hơn nữa, cũng không phải là chỉ có giết người mới sinh ra Nghiệp Lực, chỉ cần là tu sĩ chính là nghịch thiên nhi hành, liền sẽ sinh ra Nghiệp Lực.
– Nghiệp Lực là ẩn chứa bên trong Mệnh Cách, có phải bởi vì Mệnh Cách ta đủ cường đại hay không?
Trong nháy Tiêu Phàm mắt nghĩ đến một vấn đề.
Nếu như Tô Họa biết rõ ý nghĩ Tiêu Phàm, đoán chừng lại sẽ không cho rằng như thế.
– Có thể đem Nghiệp Hỏa bọn hắn đều dẫn tới trên người ta hay không?
Ý tưởng Tiêu Phàm mãnh liệt đột phát đến, hắn không sợ Nghiệp Hỏa, nếu như có thể đem Nghiệp Hỏa trên người Diệp Thiên Tuyết bọn hắn dẫn tới trên người bản thân, chẳng phải là có thể cứu bọn họ rồi sao?
Chỉ là làm sao để dẫn Nghiệp Hỏa của bọn họ lên trên người mình đây.
– Trọc Thiên Hồng, làm sao đem Nghiệp Hỏa người khác dẫn tới trên người ta? Còn nữa, ngươi có phải biết ta là Vô Cấu Chi Thể gì gì hay không, Nghiệp Hỏa đối với ta vô hiệu.
Tiêu Phàm đành phải hướng Trọc Thiên Hồng thỉnh giáo.
Kim Giáp bên trong Tiểu Thiên Địa nghe vậy trực tiếp mắt trợn tròn, Nghiệp Hỏa thực đối với Tiêu Phàm vô dụng?
Ngược lại Trọc Thiên Hồng lộ ra vẻ cổ quái, lập tức vừa chuyển động ý nghĩ, cười ha ha, ho khan nói:
– Chủ nhân biết rồi? Kỳ thật, chủ nhân chỉ cần tiếp xúc những người kia là được.
– Chỉ đơn giản như vậy?
Tiêu Phàm nửa tin nửa ngờ:
– Ngươi trước đó không phải nói Thiên Hữu Chi Nhân sẽ không bị Nghiệp Hỏa đốt sao? Làm sao bây giờ còn đốt ta, chỉ là Nghiệp Hỏa đối với ta vô dụng mà thôi.
– Là như vậy sao? Vậy đoán chừng ta nhớ lầm.
Trọc Thiên Hồng cười ha hả, dù sao chết cũng không thừa nhận.
Tiêu Phàm biết Trọc Thiên Hồng không nói lời nói thật, bất quá muốn từ trong miệng hắn móc ra nói cái gì cũng không có khả năng, dù sao hắn không tin mình là Vô Cấu Chi Thể.
Tâm thần hắn rời khỏi Tiểu Thiên Địa, sau đó đưa tay vung lên, những người kia trong nháy mắt tụ tập tại cùng một chỗ, dựa vào lực lượng bản thân áp chế bọn hắn, bảo bọn hắn tay cầm tay.
Nhiều người như vậy, Tiêu Phàm không thể đi hấp thụ Nghiệp Hỏa thể nội từng người bọn hắn, liền tại cùng một chỗ là phương pháp nhanh nhất.
Hít sâu một cái, Tiêu Phàm đi đến bên người Thị Huyết, đưa tay hướng về trên đầu Thị Huyết nhấn tới, khi tay hắn chạm tới đầu Thị Huyết, Tiêu Phàm không khỏi hít một hơi lạnh.
Lục Đạo