Tiếng hét phẫn nộ bất ngờ vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, Độc Cô Tuyệt cau mày một cái, trong mắt lóe lên một tia không thích.
Mà những người khác lại ngưng trọng vô cùng, dám đuổi tới nơi này trắng trợn muốn giết Tiêu Phàm, thực lực hắn khẳng định sẽ không thấp đi?
Nghe thấy thanh âm kia, Tiêu Phàm lại lộ ra vẻ cổ quái, thanh âm này thực sự quá quen thuộc, nửa ngày trước hắn còn nghe qua mà.
Sau một sát na, một điểm đen trong mắt đám người nhanh chóng phóng đại, mấy hơi thở, một đạo thân ảnh áo đen bỗng nhiên xuất hiện ở trên không trung, lạnh lùng quan sát phía dưới.
Hắc Y Nhân quét liếc chung quanh, nơi này rõ ràng là phát sinh một trận chiến đấu kịch liệt, bất quá hắn vẻn vẹn cau mày một cái, liền đáp ở trước mặt phía dưới đám người.
Nhìn sơ qua một lượt hắn phát hiện, khí tức cường đại nhất cũng chỉ có mấy cái tên Chiến Thần cảnh sơ kỳ, mà bọn Tiêu Phàm đều là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.
Mấy Chiến Thần cảnh sơ kỳ dĩ nhiên chính là Trọc Thiên Hồng, Kim Giáp cùng Thị Huyết.
Về phần đám người Bắc Lão, Độc Cô Tuyệt, nhìn qua căn bản không có tu vi gì, Hắc Y Nhân cũng không có đặt ở trong lòng.
Cuối cùng, con ngươi hắn rơi vào trên người Tiêu Phàm, ánh mắt tựa như đang nhìn một người chết, nói:
– Tiêu Phàm, còn chưa cút tới nhận lấy cái chết, muốn Bản Thần đại khai sát giới sao?
Nghe thấy thanh âm này, đám Độc Cô Tuyệt đều lộ ra vẻ cổ quái, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Tiêu Phàm.
Mà Độc Cô Vô Trần chờ người Độc Cô gia tộc, lại nhíu lông mày lại, kinh ngạc nhìn Hắc Y Nhân, tên gia hỏa này là ai, cũng dám không nhìn Lão Tổ bọn hắn?
Chẳng lẽ hắn còn lợi hại hơn Chiến Thiên Hạ? Hay là nói, hắn đã có thể so với hình chiếu Áo Nghĩa Chiến Luân Hồi?
Thế nhưng khí tức trên người Hắc Y Nhân phát ra rõ ràng không có cường đại như đám người Chiến Thiên Hạ, hay là nói người này cố ý ẩn tàng khí tức bản thân?
– Chiến Thiên Cửu, ngươi thật đúng là kiên nhẫn, đều truy đến nơi đây.
Tiêu Phàm buồn cười nhìn xem Hắc Y Nhân, người tới không phải là ai khác mà chính là Chiến Thiên Cửu đuổi giết hắn.
Nếu như là tại địa phương khác, Tiêu Phàm có lẽ còn muốn kiêng kị mấy phần, nhưng là nơi này, tùy tiện tìm người đều có thể bóp chết Chiến Thiên Cửu hắn.
– Sắp chết đến nơi còn cười được?
Chiến Thiên Cửu mặt âm trầm, hắn hận thấu xương Tiêu Phàm, hận không thể đem hắn ăn sống nuốt tươi.
– Sắp chết đến nơi? Ngươi xác định?
Tiêu Phàm cổ quái nhìn Chiến Thiên Cửu, tên gia hỏa này thật đúng là tùy tiện, dám ở trước mặt cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, nói Tiêu Phàm hắn sắp chết đến nơi?
– Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái này ba tên Chiến Thần cảnh sơ kỳ người có thể cứu được ngươi? Hay là nói những tu sĩ Chiến Thánh cảnh có thể giết được ta?
Chiến Thiên Cửu khinh thường nói.
Hắn lần nữa đánh giá xung quanh, phát hiện bên trong những người này vẫn chỉ có ba tên Chiến Thần sơ kỳ, trong tay ba tên Chiến Thần sơ kỳ diệt sát Tiêu Phàm còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
– Giao Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa ra, ta cho ngươi chết thống khoái, bản tôn cao hứng còn có thể tha bọn hắn một cái mạng chó! Ta nghĩ Điện Chủ đại nhân sẽ không làm khó bọn hắn.
Chiến Thiên Cửu cực kỳ tùy tiện nói.
Trong lòng hắn đã có chút lửa nóng, chỉ cần đoạt lại Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, chém giết Tiêu Phàm, đây chính là lập đại công cho Chiến Thần Điện, Điện Chủ đại nhân nhất định sẽ ban thưởng cho hắn.
– Phốc ~
Nghe nói như thế, hai tiểu gia hỏa Sở Phiền cùng Thạch Thánh cũng nhịn không được nữa cười ra.
Những người khác cũng lộ ra vẻ đăm chiêu, nhìn Chiến Lão Cửu giống như nhìn kẻ ngu, bọn hắn cũng rốt cục biết rõ, người này lại là người Chiến Thần Điện.
Ngươi chẳng lẽ không biết, vừa rồi Phó Điện Chủ các ngươi đều bị ăn hai bạt tay sao, thậm chí ngay cả Điện Chủ Chiến Thần Điện đều chạy?
Ngươi một tên Chiến Thần cảnh trung kỳ cũng dám đến nơi này phách lối?
– Lão đầu, ngươi không phải là từ trong cái hang nào đi ra chứ?
Sở Phiền hoàn toàn nhịn không được, cười trào phúng nói, hắn và Thạch Thánh đều là sợ thiên hạ không loạn.
– Ta thấy không phải, hắn nhất định là Thần Công đại thành, tự cho là vô địch thiên hạ, cho nên muốn đi ra khoe khoang một chút.
Thạch Thánh cũng vội vàng phụ họa nói.
– Người như vậy thường thường đều chết rất nhanh, ta khẳng định hắn sống không quá một nén nhang.
Sở Phiền lại nói.
– Làm gì đến một nén nhang, đoán chừng nửa chén trà nhỏ đều sống không được, còn phải nhìn tâm tình Tiêu lão đại.
Thạch Thánh cười khẩy nói.
– Sắp chết đến nơi còn cười như vậy sao?
Chiến Thiên Cửu phẫn nộ nhìn Sở Phiền và Thạch Thánh, bị hai Chiến Thánh cảnh mỉa mai làm cho hắn không biết xả giận nơi nào.
Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm vang lên:
– Chiến Thiên Cửu, lần trước tại Lâu Lan Cổ Địa gặp ngươi, ngươi có biết đã qua bao lâu rồi không? Đã qua một năm rồi, trong một năm này sẽ phát sinh rất nhiều sự tình.
Chiến Lão Cửu mặt âm trầm, hắn rốt cục ý thức được có chút không thích hợp, nhưng chỗ nào không thích hợp hắn lại không biết.
– Đã ngươi không giao Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, vậy bản tôn tự mình tới cầm!
Chiến Thiên Cửu gầm thét một tiếng, liền hướng lấy Tiêu Phàm phóng đi.
– Trọc Thiên Hồng, ta muốn cùng Độc Cô tiền bối uống rượu, nơi này giao cho các ngươi.
Nhìn thấy Chiến Thiên Cửu đánh tới, Tiêu Phàm chẳng những không có sợ hãi, ngược lại quay người nhìn về phía bọn Trọc Thiên Hồng một bên.
– Vâng, chủ nhân!
Trọc Thiên Hồng, Kim Giáp cùng Thị Huyết ba người cung kính, một mặt cười lạnh nhìn Chiến Thiên Cửu.
– Tiêu lão đệ, làm sao để loại người này quấy rầy nhã hứng của chúng ta được.
Độc Cô Tuyệt cười cười, sau đó nháy mắt hướng về phía một người Độc Cô gia tộc.
Một người trong đó bỗng nhiên phóng lên tận trời, lúc xuất hiện lần nữa đã ở phụ cận Chiến Thiên Cửu, một tay gắt gao bóp lấy cổ của Chiến Thiên Cửu.
– Làm sao có thể?
Sắc mặt Chiến Thiên Cửu kìm nén đến đỏ bừng, hai mắt vằn vện tia máu, bên trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Ta là Chiến Thần cảnh trung kỳ, toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục có mấy người là đối thủ của ta, ta không phải có thể quát tháo phong vân, quét sạch tứ phương sao?
Làm sao lại bị người ta xách như con gà, hơn nữa còn không có sức phản kháng gì?
Tất cả những thứ này, hoàn toàn phá vỡ sự nhận biết của Chiến Thiên Cửu, thực lực có thể miểu sát hắn, chí ít cũng là Chiến Thần cảnh hậu kỳ đi, thậm chí có thể là Chiến Thần cảnh đỉnh phong!
Hắn rốt cục minh bạch vì sao không nhìn thấu tu vi những lão đầu kia, bởi vì tu vi bọn họ cao hơn hắn, dưới tình huống ẩn giấu thần lực ba động, hắn làm sao có thể nhìn thấu được?
Chiến Thiên Cửu tâm muốn chết đều có, đáng tiếc hối hận căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, hắn muốn giết Tiêu Phàm, Tiêu Phàm làm sao có thể buông tha cho hắn đây?
– Tiêu huynh đệ, gia hỏa này xử trí như thế nào?
Cường giả Độc Cô gia tộc bắt lấy Chiến Thiên Cửu hỏi.
– Đa tạ.
Tiêu Phàm chắp tay một cái, sau đó nhìn về phía Trọc Thiên Hồng, nói:
– Đây chính là huyết khí Chiến Thần cảnh trung kỳ, đừng lãng phí.
– Vâng, chủ nhân!
Trọc Thiên Hồng kinh hỉ, nhanh chóng xông lên, Chiến Thần cảnh trung kỳ đối với hắn mà nói là vật đại bổ, cho dù không thể khôi phục Thần Giai trung kỳ, chí ít cũng có thể khôi phục lại Thần Giai sơ kỳ đỉnh phong.
– Đi, đi uống rượu, hôm nay không say không về!
Độc Cô Tuyệt cười lớn một tiếng, làm một cái thủ thế mời.
– Không say không về!
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nhìn đều chẳng muốn nhìn Chiến Thiên Cửu một cái, đối với địch nhân, Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều sẽ không nhân từ nương tay.
Mấy người vừa mới rời đi, hậu phương liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Chiến Thiên Cửu, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại.